Thứ Tư, 17 tháng 1, 2024

Những mẩu chuyện ngày cũ. (Con Chó Bi!)

 

Những mẩu chuyện ngày cũ.

Hồ Thụy Mỹ Hạnh

((@!@))

 

Con Chó Bi!

Năm Giáp Thìn 1964 của 60 năm trước, đó là năm gia đình tôi rời bỏ Lâm Tuyền để dọn lên Dran sinh sống. Lúc đó ba má tôi mới có 5 người con, đứa nhỏ nhất mới sinh được mấy tháng, tuổi Giáp Thìn (Nhờ dựa vào tuổi đứa em này tôi mới biết năm nhà tôi thay đổi chỗ ở, và cũng nhờ tuổi đứa em này tôi nhớ trong năm Giáp Thìn có một trận lụt lớn…) tất cả người trong gia đình không ai nhớ hoặc quan tâm làm gì về những chuyện nhỏ nhặt ngày xưa, nhưng với tôi thì lại khác, ngày còn nhỏ chưa biết gì thì tôi không có suy nghĩ, nhưng sau này lớn lên khi tôi hiểu ra những việc tôi còn nhớ trong quá khứ như thế nào rồi nghiền ngẫm thì nó trở thành nỗi ray rứt trong lòng, những điều đó lẽ ra như thoáng mây qua, thì cứ âm ỷ trong tôi. Trong đoạn hồi tưởng này tôi không kể về người, mà tôi lại muốn nhắc tới một con vật nuôi trong nhà, đó là con chó tên Bi, tôi nghe nói khi má tôi sanh chị tôi thì cũng là lúc đem con Bi về nuôi, như vậy con Bi bằng tuổi chị tôi và lớn tuổi hơn tôi. 

Con chó Bi cao lớn, có màu lông vàng óng và đẹp mã, nó có “nhiệm vụ” canh người lạ tới nhà thì cất tiếng sủa để người trong nhà biết, dù vậy tôi chưa nghe nó cắn ai hoặc làm cho ai khiếp sợ. Nó già chưa tôi không biết, nhưng chắc chắn nó là con vật trung thành. Mỗi chiều khi xe của ba tôi về còn từ rất xa ngoài ngã 3 người chưa nghe tiếng xe, thì trong nhà con Bi đã vẫy đuôi tỏ vẻ vui mừng chạy ra đầu ngõ ngóng ra hướng ba tôi đang lái xe vô. Nó đã sống trong gia đình như thế gần 10 năm! Vậy mà ngày dọn nhà đi, những vật vô tri không thể mang theo được phải bỏ lại đã đành, sao con  Bi cũng bị bỏ lại? Lúc đó chúng tôi còn nhỏ không quyết định được việc gì, mọi thứ đều theo sự sắp xếp của ba má, đáng tiếc tôi còn nhỏ nên không biết “nghĩ giùm” cho thân phận của con Bi, nó ở lại với ai trong căn nhà chủ đã dọn đi nơi khác, giữa một thôn xóm còn thưa thớt dân cư? Rồi nó sẽ ra sao trong những ngày vắng chủ? Khi chuyến xe chở toàn thể gia đình tôi rời khỏi sân, tôi thấy con Bi hộc tốc chạy theo sau, có lẽ nó cũng biết chủ đã bỏ nó lại với ngôi nhà đã khóa cửa, tiếng kêu thảm thiết như tiếng khóc của nó không dừng được bánh xe lăn nhanh, con Bi cứ chạy theo mãi cho đến cầu Dran thì dừng lại, mọi người trong nhà có vẻ chẳng ai quan tâm rằng con Bi ra sao ở đoạn đường đó.

Sau đó ít lâu Ba tôi đưa cả nhà về thăm lại nhà cũ, thấy con Bi vẫn nằm khoanh ở đầu hè, như vậy là sau khi không rượt theo xe nữa, nó đã quay lại một đoạn đường khá dài về nhà cũ, lại nằm ở đầu hè như ngày chủ của nó còn cư ngụ ở ngôi nhà, bộ dạng của nó mệt mỏi, khi thấy chúng tôi về nó không cuống quít mừng như trước nữa (Phải rồi, mừng sao được với những người đã không xem nó là “thành viên” trong nhà, và nuôi nó vì cần nó trông nhà chứ đâu dành cho nó sự thương mến nên mới “bỏ rơi” nó như thế!). Má tôi nói đã nhờ một nhà gần đó cho nó ăn!?...

 Lần sau nữa, chúng tôi lại về, con Bi gầy rạt, lông xơ xác và có một vết thương như vết chém đã khô trên sống lưng (Có thể nó đi kiếm ăn ở một nhà nào đó và bị người ta xử nó bằng một…nhát dao!?) khi đó tôi đã biết xót cho nó, nhưng cũng đành chịu không biết làm sao giúp nó, tôi không phải là người có quyền quyết định mang nó theo về nơi ở mới.

Rồi một lần nữa về lại nhà cũ, tôi không còn thấy con Bi! Hỏi thăm quanh đó cũng không ai biết, nó bị người ta bắt đi hay nó đã trút hơi tàn ở một nơi nào? Nhưng nhất định “số phận” không may của nó đã kết thúc không đáng như vậy.

Tôi chưa quên nó, con vật hiền lành đã có trong thời tuổi thơ của tôi, hình ảnh sau cùng mà tôi nhìn thấy nó với vết thương trên lưng thật tội nghiệp. Nhiều lần tôi nhớ tới con Bi, là nhớ tiếng kêu thê thiết của nó ở cầu Dran 60 năm trước như còn ám ảnh tôi với niềm ân hận. Con vật cũng có số phận bất hạnh (hoặc diễm phúc) như con người, chỉ có điều con vật thì không thể làm cho người ta hiểu được “nỗi đau” của nó…

Riêng tôi với vài dòng này khi nhắc tới nó, con chó Bi tội nghiệp của 60 năm về trước tự dưng nước mắt tôi muốn chảy, và sự xót xa này chỉ tôi là hiểu rõ…

Hồ Thụy Mỹ Hạnh




CHUYỆN MỘT ĐÊM

Nhạc: Anh Bằng

https://www.youtube.com/watch?v=0qszIPKA8Mo

 



Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét