Thứ Hai, 28 tháng 9, 2020

Trăng Phai

r442

Trăng Phai

Đêm nay đã qua Rằm

Tháng Giêng như chớp mắt

Gió lạnh còn se sắc

Tôi nhớ người tôi thương.

 

Dường như trăng cũng buồn

Nên khuyết đi một nửa

Tim tôi như có lửa

Đốt đi chút tình thơ!

 

Biết không? Tôi bây giờ…

Chẳng khác chi ngày ấy

Tâm hồn tôi vẫn vậy

Chỉ nhớ một…ngày xưa!

 

Nên tôi buồn như mưa

Nước tràn ngoài sông vắng

Nên tôi buồn như nắng

Không đủ ấm tâm hồn.

 

Đời đã về hoàng hôn

Nỗi nhớ còn thăm thẳm

Có phải trăng buồn lắm?

Nên hao khuyết nửa vầng!...

 

Tôi ngồi nghe bâng khuâng

Đêm ơi! Sao dài quá…

Hồ Thụy Mỹ Hạnh

Mười năm yêu em

Trầm Tử Thiêng

https://youtu.be/s6VYBtwrglk?si=5rx-t6BwvbOI8pLy

 


HÀ NỘI MÙA VẮNG NHỮNG CON MƯA (Hồ Thuỵ Mỹ Hạnh is sing)


 HÀ NỘI MÙA VẮNG NHỮNG CON MƯA 

Nhạc Trương Quý Hải

Hồ Thuỵ Mỹ Hạnh is sing

Bến Bờ Nào Cho tôi (truyện ngắn)


R71

 Truyện ngắn     

Bến Bờ Nào Cho tôi

Hồ Thụy Mỹ Hạnh


Khung cửa sổ ấy đã có bao nhiêu buổi chiều ngang qua, để rồi rớt lại chút ánh nắng vàng phai. Nàng ngồi đó ưu tư và suy ngẫm. Cuộc đời đã tặng cho nàng biết bao nỗi buồn và cũng lắm niềm vui, nhưng tất cả đều đã qua không còn đọng lại gì trong tầm tay này. Chỉ còn những kỷ niệm đôi khi thấp thoáng bóng hình ai đó và nỗi nhớ như vết cứa nhức nhối trong tâm hồn.

Trái tim nàng đã cằn cỗi không còn thổn thức được nữa, chỉ còn những niềm trắc ẩn thì vẫn đó với sự đợi chờ cùng một câu hỏi mà không có câu trả lời, nên nàng đành hỏi mãi dòng sông: “Bao giờ anh trở lại? Bao giờ anh trở lại? Bao giờ anh trở lại?...”. Dòng sông không thể trả lời, bình yên xuôi chảy mặc cho cuộc đời biến đổi. Nàng đứng chênh vênh bên số phận mình.

Nàng có vẻ bình yên giữa cuộc đời đầy bất trắc, bình yên vì nàng không dám dấn thân vào những biến chuyển của cuộc sống, nhờ đó nàng có thể thi vị hóa mọi việc trên đời vốn muôn mặt, theo cách nghĩ của nàng. Cả trong tình yêu! Nàng có một tình yêu đã trao đi rồi…

Một mối tình đã quá dài lâu!

Con đường để người ta đi vào lòng nhau là tình lưu luyến. Mà điều ấy dường như đã nhạt phai bởi thời gian đối với anh và ngay chính trong lòng nàng. Bao nhiêu năm rồi, nàng giả vui trong nỗi buồn vô vọng. Giả hài lòng trong nỗi thất vọng ê chề. Sau ngần ấy thời gian nàng đã hiểu tường tận tính ý của anh, anh không muốn cuộc sống bị ràng buộc, anh muốn được tự do làm theo ý anh, mà dù đó là sự quan tâm lo lắng nàng dành cho anh, anh cũng không muốn. Anh muốn tự do cả những việc nhỏ nhất, mà với một người anh bảo là yêu thương cũng không thể xen vào làm anh khác đi. Nàng biết như vậy nên không làm phiền anh, và như thế thì cũng không còn gì để nàng nói với anh, khi anh thường nói:

-“Anh không thích ai áp đặt anh phải làm thế này hay thế khác, Điều em thấy không tốt nhưng anh thích, thì anh sẽ không cần thay đổi. Mà anh cũng không áp đặt bất cứ điều gì cho ai…”.

Những lúc như thế nàng cố phân trần:

- “Những việc em nhắc anh chỉ vì lo cho sức khỏe của anh…”.

- “Em cứ cho rằng những điều em biết là chân lý?”

Nàng nghẹn lời. Từ sâu thẳm tâm hồn nàng vẫn dành tình cảm cho anh, nên để giữ hòa khí trong lúc chuyện trò với anh qua cuộc điện đàm, đôi khi nàng phải giả vờ không hiểu những lời anh nói làm nàng thấy tổn thương. Nàng buồn, rồi tự an ủi, nhắc nhở mình:

- “Tình yêu không tính bằng cây số, dù khoảng cách có nằm giữa chúng ta bây giờ, nhưng em không bao giờ xem đó chướng ngại, ngăn trở. Em sẽ cố hiểu anh và tập thay đổi em. Nếu anh không theo ý em, thì em phải theo ý anh để hòa hợp với nhau…”.

 Có những thứ không thể thay đổi được thì phải chấp nhận nó, thay vì bắt ai đó hiểu mình, thì mình nên cố hiểu họ trước, đành vậy thôi. Nhưng sự đợi chờ cũng làm cho tuổi xuân của nàng khô héo. Khi yêu nhau không cần phải lúc nào cũng kề cận như bóng với hình, nhưng cần phải nhớ và nghĩ đến nhau cho dù cách trở, nếu không thì đó không phải là tình yêu mà chỉ là một sự gắn ghép như người ta ghép những mảnh vỡ có những cạnh trùng khớp! Nhưng “tình yêu” của nàng có thể nói là như vậy. Nàng đã từng lặng đi khi nghe anh nói:

- Em cần được chăm sóc những khi cần thiết, nếu thấy có thể thì em nên tìm một người đàn ông nào đó yêu thương em để nương tựa…

- Người đàn ông đó không phải là anh ư?

-…anh chưa nói xong mà em cứ chặn lời anh! Vì bây giờ anh không thể về bên em được. Công việc của anh còn đang dang dỡ...

Anh tỏ sự lo lắng cho nàng bằng cách gợi ý nàng nên tìm một người đàn ông khác để chăm sóc cho nàng, hay không muốn giam thời gian ít ỏi còn lại của nàng vì đợi chờ anh trong vô vọng, thì cũng đều nói lên rằng anh không cần níu giữ nàng! Vậy thì nàng còn gì để cố giữ một người mà trong lòng hình bóng của nàng không còn quan trọng nữa? Nhưng trái tim nàng không có chỗ cho sự thay đổi, bởi vì nàng đã không có chọn lựa, đối với nàng đó như một sự đã mặc định rằng chỉ có anh nên nàng không cho phép mình tìm về cái mới. Nàng đã qua tuổi mộng mơ để tin rằng trên đời này còn hạnh phúc cho mình tìm đến, tất cả nằm lại sau lưng nàng rồi, còn hiện tại đến độ nàng không tin cả những giọt nước mắt có thể làm vơi được nỗi niềm, cả sự đau khổ cũng không có, hay vì nó đã chạm đáy tâm hồn của nàng rồi…

Nàng cười vu vơ, không buồn không vui. Sự lạnh lùng của anh mỗi khi tiếp xúc khiến cho nàng có cảm giác đang ở Bắc Cực, nhưng nàng luôn nhắc mình rằng cuộc sống đã làm cho anh đủ phiền não rồi, đừng làm anh thêm những điều khó chịu vì những hờn trách. Hơn nữa nàng thường tự nhủ “Với người đã không hiểu mình thì đừng dùng nhiều lời để giải thích cho họ hiểu, chỉ vô ích vì họ sẽ  cho là ta nói nhiều về những điều không cần thiết”. Nàng ghi dòng chữ này nơi trang đầu trong cuốn sổ ghi chép để không lập lại những gì anh không muốn nghe, cũng như thôi nghĩ đến những điều mà nàng mong muốn anh hiểu mình. Nàng cũng từng tin có số phận, anh là người cuối cùng mà nàng đã chọn, đã yêu thương để dừng lại, đó là số phận của nàng. Tình yêu không mang nàng đến với vầng hào quang rạng rỡ niềm vui. Tình yêu ném nàng vào sự lặng câm với những đợi chờ mòn mỏi.

 Mùa Đông đã đến không có gì thay đổi trong cuộc sống của nàng đầy ấp muộn phiền. Nàng cố xua đi những niềm trắc ẩn, nàng biết những gì không thể đến với mình thì có tìm cũng không gặp. Bầu trời đêm lấp ánh sao khuya, cảnh cô tịch chỉ còn tiếng xạc xào khi ngọn gió lang thang  chạm vào cành lá.

Nàng so đôi vai lạnh, đã khuya rồi, trăng lên cao tỏa ánh sáng nhẹ vào cửa sổ. Đêm làm ngổn ngang mối u hoài. Những ý nghĩ xen kẽ, đan chéo trong lòng. Nàng quay vào giường nằm duỗi trong tư thế thoải mái nhất chờ giấc ngủ đến.  Nhưng vừa khép mắt lại thì khuôn mặt anh lại hiện ra, mỗi lần như thế nàng lại lẩm bẩm cầu nguyện “Cầu xin ơn trên ban phúc cho anh được bình an, khỏe mạnh và hạnh phúc! Dù là hạnh phúc với một người nào đó…”. Rồi nàng thiếp đi mang cả những nỗi niềm vào giấc mơ đầy rạn vỡ.

OOO

Nàng đã ngồi hàng giờ thả hồn đi hoang, những suy nghĩ không đầu không đuôi nối tiếp nhau. Bỗng một hôm nàng chợt cảm thấy những bất ổn quanh mình. Bất ổn từ cơn choáng mệt của thời gian vắt lên tuổi đời. Bất ổn từ trong một giấc mơ ngắn thấy một dòng sông chảy xiết không có điểm dừng, và nàng đang ngập ngụa trong giòng nước, tuyệt vọng! “Có nhiều nguyên nhân khiến người ta đau khổ. Cũng không ít điều làm người ta hạnh phúc. Sao ta cứ vùi trong nỗi buồn mà không thoát ra…”. Nàng dần quên những thứ làm cho mình xót xa. Phải quên như quên một điều không có thật trên đời, nàng nhắc mình như thế. Không có bến bờ nào cho ta đâu. Quay lại thôi sông ơi!

Đêm thả bức màn nhung đen thẳm trùm lên cảnh vật, mưa vẫn rắc nhẹ và côn trùng cất giọng kêu than giữa không khí lạnh ngoài vườn. Trong giấc mơ chập chờn, nàng thấy gặp lại anh:

- Thời gian như cái chớp mắt em nhỉ? 

- Vâng! Và cái chớp mắt ấy đã khiến chúng ta xa cách gần nửa đời.

Rồi cũng chính giấc mơ ấy lay nàng tỉnh dậy để nhìn cuộc đời không như mộng. Ngồi vào bàn viết, nàng gởi vào trang giấy những điều không biết ngõ cùng ai: “Dù sao em cũng cám ơn anh. Trước khi đặt dấu chấm hết cho tình yêu của mình, em chỉ có thể nghĩ như vậy. Cám ơn anh đã từng dành cho em tình cảm có thể nói lúc ban đầu là rất chân thật! Có trách chăng là trách sao thời gian luôn làm mọi thứ nhạt mờ, trách sao chúng ta đứng ở hai bờ mà không có một chuyến đò ngang, và mọi thứ giờ đây cũng chỉ là những chiếc lá đã đến hồi vãn mùa, rơi bay...”.

(Thứ bảy 14.12.2019)

Hồ Thụy Mỹ Hạnh   

 



* Trẻ Dallas (Texas) Số 1187 Thứ Năm 5 . 3. 2020 

https://baotreonline.com/van-hoc/truyen-ngan/ben-bo-nao-cho-toi.baotre


BẾN BỜ NÀO CHO TÔI (Truyện ngắn) Hồ Thụy Mỹ Hạnh

https://www.youtube.com/watch?v=mkurrBB1zCA

Thứ Bảy, 12 tháng 9, 2020

Ngày Tình Nhân


r441

Ngày Tình Nhân

Em tặng anh một trái tim đau

Một trái tim không còn nguyên vẹn

Ngày lễ tình nhân, một ngày không hẹn

Mỗi năm lại về khắc khoải niềm riêng…

 

Em tặng anh khoảng cách vô biên

Không thể nối hai bờ định mệnh

Ta lạc trong tim nhau mỗi người một bến

Nỗi nhớ có phai nhoà khi nghĩ về nhau?

 

Em tặng anh một trái tim đau

Anh hãy giữ dù buồn, vui, sướng, khổ…

Để biết đôi ta sẽ không về bến đổ

Nhưng em vẫn là duy nhất trong anh.

 

Em đón lễ tình nhân trong gió Xuân mong manh

Trong nắng nhạt và hoa chưa kịp úa

Mùa Xuân này…vẫn như Xuân muôn thuở

Xa cách nhiều năm rồi! Ta còn nhận ra nhau?...

(Dran 12g Chúa Nhật 14.2.2016)

Hồ Thụy Mỹ Hạnh

 

Xin anh giữ trọn tình quê

Duy Khánh

https://youtu.be/oTdyqakPDIs?si=oPG7KvwJmDUtSWzm

 


Những Đóm Mắt Hỏa Châu (Hát Karaoke: Hồ Thụy Mỹ Hạnh)

Những Đóm Mắt Hỏa Châu

NS Hàn Châu

Hát Karaoke; Hồ Thụy Mỹ Hạnh


 

Thứ Sáu, 4 tháng 9, 2020

CHO NGƯỜI TÌNH LỠ (Hoàng Nguyên) Karaoke Hồ Thụy Mỹ Hạnh

CHỜ NGƯỜI (Karaoke Hồ Thụy Mỹ Hạnh)

CHỜ NGƯỜI (Karaoke Hồ Thụy Mỹ Hạnh)
"...Mười năm trời chẳn thương mình...Để anh thành kẻ bạc tình..."

 

Giấc Mơ Đầu Tiên (Truyện ngắn)

 


R 65.

Truyện ngắn

Gic Mơ Đu Tiên

Hồ Thụy Mỹ Hạnh

Cùng cha sinh, mẹ đẻ mà tôi và Khánh Thụy có rất ít điểm giống nhau, ngoài một điểm tôi với chị cùng là phận gái thuyền quyên. Mọi thứ giữa tôi và chị đều trái ngược. Tính tình của tôi nóng nảy, còn chị thì điềm đạm. Chị yểu điệu thục nữ, còn tôi “oai vệ” như một trang nam tử.

Chị có người để thầm thương trộm nhớ, còn tôi thì không có ai để nhớ để thương.  Tôi nhận định về tình yêu: “Tình yêu là thứ gì mà cứ làm con người như sa vào tâm bão, đứng ngồi không yên. Gần thương, xa nhớ. Em chả thèm yêu chi cho mệt”. Tôi nói như thể tôi có hàng cây si trước ngõ, thật ra tôi không có cơ hội để quen một gã trai nào, chưa nói người xấu bây giờ nhiều quá, họ sống giả và thực dụng, chỉ nghĩ đến đó là tôi sợ. Vì vậy “mối tình đầu” của tôi còn treo nơi cửa tim chờ trao đi. Còn hiện tại thì tôi chiếc bóng năm canh. Bởi vì không phải suy nghĩ đến chàng trai nào nên tôi rảnh, có thời gian để nhận xét về…người yêu của người khác và thấy “…các chàng có đầy khuyết điểm!”. Khánh Thụy ít khi tranh cãi với tôi về những điều tôi tuyên bố, chị chỉ nói:

- Tình yêu là yêu một người đầy khuyết điểm cũng thấy khuyết điểm đó đáng…yêu! Vì vậy khi người ta yêu, sẽ thấy đối tượng của họ toàn ưu điểm, chứ không phải người ấy không có khuyết điểm. Khi Sóc Nâu gặp được người hợp nhãn tự khắc sẽ hiểu cái điều mà người ta hay nói là “Làm sao cắt nghĩa…”

Cũng có lúc Khánh Thụy góp ý:

- Đa số con trai họ không thích những người con gái kém dịu dàng. Vì vậy là con gái đừng tỏ ra mình mạnh mẽ quá, cũng đừng tỏ ra hiểu biết quá. Đôi khi còn phải giả vờ không biết một điều gì đó để cho “đối tượng” hơn mình một chút, thì mới thu phục được tình cảm của họ.

Chị nói thế vì tôi là nữ nhi nhưng tôi không có vẻ gì duyên dáng. Gã trai nào cao hứng chọc ghẹo, mà tôi không ưa là lãnh ngay vài câu đốp chát không khoan nhượng của tôi. Tính tình của tôi như một nam nhi…đại trượng phu. Tôi sẵn sàng ra tay nghĩa hiệp để can thiệp hoặc đứng về phía người bị bắt nạt để giúp bên yếu thế, mà tôi nghĩ là họ cần tôi...ra tay! Ai bày chi câu nói “Cha mẹ sinh con, trời sinh tánh” cho tôi có chỗ đổ thừa! Thì tại trời sinh tánh tôi như vậy, chứ nào phải tại tôi. Nhất là giọng nói của tôi thì không cần micro hổ trợ cũng rất…vang!

Hàng xóm nhận xét “Sóc Nâu chỉ cần ngồi trong nhà nói, ngoài ngõ cũng nghe!”.

Hàng xóm nhận xét “Tính tình của Sóc Nâu chân thật, thẳng thắn. Đó là ưu điểm đánh bật những khuyết điểm khác!”

Tôi không tin điều gì có thể đánh bật điều gì! Khi tôi vẫn là cô gái tràn đầy tình cảm nhưng giấc mơ đầu tiên chưa đến hoặc sẽ không bao giờ đến. Dù vậy tôi cũng biết tự nhắc mình “Đừng vì cô đơn mà kết bạn với người không đáng. Nếu cần thì…Single girt muôn năm!” Chị Khánh Thụy có vẻ rất hiểu tâm lý. Chị bảo tôi hãy mạnh dạn tiếp xúc với mọi người và đừng quá kén lựa bạn bè. Vì người tốt giúp ta học hỏi, còn người xấu giúp ta biết đề phòng. Phàm là người thì ai cũng có khuyết điểm, vì vậy đừng đòi hỏi một sự hoàn hảo khi mình cũng có khuyết điểm!

Tôi không bao giờ dám đến những chốn vui chơi xa lạ. Chỉ quanh quẩn trong những lần được tổ chức bởi những người quen cùng xóm, nên tôi làm sao có được cơ hội quen biết  để “thu nạp” tình cảm với ai. Dù  khi thì xuống biển bắt…dã tràng! Lần này thì trèo non…khám phá sự u tịch của rừng. Mọi người thích rủ rê tôi vì tôi không câu nệ việc gì, tôi có thể giành xách rất nhiều những vật dụng cần dùng cho cuộc Picnic, để người khác rảnh tay. Tôi không giống các cô gái đi trong nhóm là thường được người khác đưa tay cho nắm để leo trèo. Ngược lại tôi là “cột mốc” cho người khác bám lấy mà bước lên. Lần này tôi tham gia leo núi. Tôi hăng hái…đi đầu, xông xáo cho đến khi thấm mệt và chuyện bất ngờ là cái có thể xảy ra với một người dù tự tin như tôi, thế là tôi trượt nhào, và cứ thế tôi sẵn trớn lao thẳng xuống. Một thanh niên vừa từ xa về, là họ hàng chi đó với gia đình tổ chức leo núi hôm nay, gã đang giữa lưng chừng triền dốc. Thay vì tránh đường cho tôi…xổ dốc thì lại án ngữ giữa đường, dĩ nhiên tôi ngã nhào vô người gã, và thay vì đẩy tôi ra thì gã lại vòng hai tay ôm choàng giữ chặt  tôi:

-Sao anh ôm tui?        

-Em nhào vào tôi trước và tôi chỉ phản ứng lại thôi. Hãy cám ơn tôi chứ đừng có sừng sộ lên như thế. Con gái nóng nảy là mất đẹp…

Không thể bắt bẻ anh ta, tôi vớt vát:

      -Khả năng nghe của tôi rất tốt, anh không cần phải nói to lên như thế…

Định thần lại thì tôi thấy hai tay tôi cũng đang ôm qua cổ gã. Đoàn người tìm kiếm Sơn Tinh cũng có mặt kịp thời, họ cười vang cả núi rừng.

ooo                     

Anh ta tên là Tín! Thường sang nhà trò chuyện với Khánh Thụy. Tôi thấy anh ta từ tốn trong cử chỉ và nhã nhặn qua cách nói chuyện. Khi có mặt anh ta là tôi lánh vô phòng riêng, nhưng họ trò chuyện thì tôi nghe hết vì tai để ngoài phòng khách, do đó tiểu sử về Tín tôi cũng tạm nắm đủ. Tín làm việc ở Sài Gòn và đây là kỳ nghỉ nên chọn Đà Lạt để thay đổi không khí. Tín không đáng ghét như mới đầu tôi nghĩ. Nhà anh ta đang ở sát vách nhà tôi, hai hàng hiên cũng liền nhau chỉ cách bởi những chậu hoa. Bởi thế nên tôi biết Tín đàn rất hay, anh ta hay ra trước hiên ngồi và rải vào không gian những giai điệu tuyệt vời. Tôi bắt đầu “chiếu tướng” Tín, nhưng sao vẫn ngại nói vài lời xã giao với người tôi đã từng…ôm!

 Dĩ nhiên tôi đang chờ cơ hội!

Có lần vừa thấy Tín bước ra với cây đàn trên tay. Tôi chộp vội cuốn sách, ra vẻ vô tình bước ra hành lang, bằng một cử chỉ thật từ tốn tôi ngồi xuống chiếc ghế có sẵn, dịu dàng mở từng trang, mắt chăm chú nhìn vào sách như không để ý gì đến chung quanh cũng như cái hàng hiên bên cạnh. Khánh Thụy như ông bụt, muốn hiện ra lúc nào thì hiện. Chị  cười mỉm như thấu tâm can tôi:

  - Cầm ngược sách thế kia làm sao mà đọc?

 Tôi giật mình nhìn vào tập sách đang mở thấy đúng như Khánh Thụy nói, nên ngượng ngùng:

- Sao chị biết em cần đọc?

- Không cần đọc thì mang sách theo làm gì?

Tôi bẽn lẽn quay vào nhà. Thầm nói “Chị ơi là chị! Sao bao nhiêu sự ý tứ chị giành hết không nhường cho em?...”

Ngoài kia tiếng đàn của Tín bập bùng giai điệu Boléro một bài tôi biết “...nước mặn trên môi, vướng chân anh về. Khi nắm tay rời, anh đã đi rồi. Vĩnh biệt nhau thôi, phố thị ở lại tiếng giầy đơn côi…”. Làm sao mà tôi có thể không cất tiếng ca, khi gặp bài “tủ” như thế! Tôi  cất giọng nỉ non, lúc trầm lúc bổng, mong không khí chuyển động về Tín, mong tiếng hát lọt vào tai người đang ngồi đàn ngoài kia!

Khánh Thụy rón rén đến khép cánh cửa sổ lại vừa giải thích:

- Chị phải đóng cửa để “bảo tồn” giọng hát của em! Em hát nhỏ chút đi…

Không biết có phải Khánh Thụy cố ý phá đám tôi hay chị có ý gì khác. Thấy tôi xụ mặt xuống, Khánh Thụy thản nhiên hỏi:

- Có phải là em thích Tín không?

Tôi to tiếng:

- Chị nói bậy gì thế?

Khánh Thụy nhìn chằm chằm vào tôi như thấu hết tâm can:

- Nói đúng về một việc gì đó thì không gọi là bậy được. Che giấu lòng mình để lỡ mất cơ hội mới là bậy. Nói thật đi, rồi chị giúp cho…

Cảm giác nóng bừng hai má, tôi bối rối cúi mặt. Khánh bỏ ra ngoài sau khi phát hiệu lệnh:

- Cho Sóc Nâu suy nghĩ trong 24 giờ phải trả lời.

Tôi nghe Khánh Thụy cười nói vui vẻ với Tín ngoài hiên. Hai người nói gì đó và chị có nhắc đến tôi “...Không! Chị không thích, nhưng Sóc Nâu thì thích đó. Em hãy rủ nó đi. Thành phố này viếng cảnh mà đi một mình chán lắm. Sóc Nâu của chị thấy vậy nhưng rất dễ thương, Tín không sợ bị chán khi cô ấy làm hướng dẫn viên đâu”.

- Em thích những người có cá tính mạnh mẽ như Sóc Nâu, nhưng có vẻ cô ấy không thích em?

- Sóc Nâu ít giao thiệp nên ngại nói chuyện thôi.

 - Em sẽ mời cô ấy…

OoO         

Giai đoạn Tín bắt đầu rút ngắn khoảng cách với tôi cũng không dễ, dù thích nhưng tôi phải “trả thù” vụ tôi nhào vào Tín bữa trên đồi, nên tôi phải làm bộ, làm tịch kéo dài thời gian. Nhưng một hôm, Tín đường đột hỏi thẳng:

- Em có đồng ý hẹn hò với tôi không? Tôi sắp hết phép rồi”

Ồ! Giống trong phim nhỉ? Nhưng Tín sắp hết phép, tôi không thể đùa giỡn với trái tim mình được. Nhưng đồng ý ngay thì thật là ngượng, nên trả lời:

- Anh hỏi Khánh Thụy, chị ấy sao thì Sóc Nâu vậy!

- Chị Khánh Thụy đồng ý rồi. Giờ chờ ý của em.

- Hổng biết đâu, tùy anh thôi…

- Hả? Em nói gì?...                      

Tôi lập lại câu trả lời, ủa! Mà sao tôi chợt dịu dàng vậy cà. Còn nói thì giống như không ra hơi, giọng nói “trời ban” cho tôi bỗng nhiên thay đổi.

Tôi cứ lật lịch canh chừng ngày Tín sẽ rời Đà Lạt, dù tờ lịch đó tôi đã gấp lại đánh dấu. Thời gian rất biết trêu ngươi, khi chờ đợi thì nó đỏng đảnh trôi thật chậm, mà khi muốn giữ lại thì nó vụt qua thật nhanh. Rồi cái ngày “Người đi một nửa hồn tôi chết” cũng đến. Lần đầu tiên tôi biết buồn. Đà Lạt còn lại với tôi những bước chân hoang một mình. Quán cà phê vắng chỉ một góc ngồi và nắng, mưa chợt đìu hiu như chưa từng thế bao giờ…

Hồ Thụy Mỹ Hạnh

Khoảng Trời Mùa Đông


r439

Khoảng trời mùa Đông

Tìm ở đâu một chút sương mù

Mùa Đông cũng mất dần cơn gió lạnh

Mưa cũng lạ, chợt mưa rồi chợt tạnh

Trách sao người hay thay đổi người ơi!

 

Đơn Dương buồn! Muôn thuở vẫn vậy thôi

Dòng sông cạn, Danhim chiều lặng lẽ

Đồi Châu Sơn những nhánh thông lay khẽ

Thác Thiên Thai dòng nước khuất sau triền.

 

Những con đường không có một nét riêng

Không hào nhoáng mà sao tôi yêu quá

Nắng bâng khuâng dịu dàng trên phiến lá

Khoảng trời buồn không níu được chân ai.

 

Ở nơi đây không phố xá rộng dài

Những con đường chưa đi mà đã hết

Bóng chiều nghiêng qua đời ta mỏi mệt

Cuối Đông rồi se sắt lạnh bờ môi…

(Chúa Nhật 28.12.2014)

Hồ Thụy Mỹ Hạnh

 


NỖI ĐAU TỪ ĐÂY

Nhạc; Ngô Thụy Miên

Hồ Thụy Mỹ Hạnh is singing (Gm)

https://youtu.be/LD36aIEkVLs?si=Jwzd8zqy9huOwrq5