Thứ Sáu, 30 tháng 12, 2016
Chủ Nhật, 18 tháng 12, 2016
Dư Âm - Truyện ngắn
R 17.
Truyện ngắn
Dư Âm
Hồ Thụy Mỹ Hạnh
Tôi mở rộng cánh cửa, ánh nắng yếu ớt của một buổi chiều sắp tàn
hắt qua thềm, người thanh niên vừa gõ cửa đứng trước tôi. Tôi biết đó là người
hàng xóm trọ ở căn nhà đối diện nhà tôi. Dù con hẻm cách chừng chục mét nhưng
tôi chưa bao giờ trò chuyện, thậm chí là chưa chào hỏi xã giao.
Trong tay anh ta cầm một thứ gì đó như tấm bìa cứng hoặc một tấm
hình, tôi gật đầu chào vừa đưa mắt dò hỏi. Anh ta ngập ngừng:
- Đây là một việc có thể làm cô không hài lòng nhưng tôi đã trót
thực hiện, chỉ có điều tôi nên giao nó cho cô hơn là tôi giữ, nếu cô vui lòng
thì xin hãy xem đây là một quà tặng…
Anh ta vừa nói vừa chìa ra một bức tranh, tôi liếc nhanh, một
khung cửa sổ với một người con gái có mái tóc dài buông xõa trên vai và hoa, và
lá…
Tranh vẽ bằng bút chì, tôi nghĩ thế và hiểu ngay đó là tôi dù
chỉ giống nhất mái tóc và cặp kính cận. Hơi bất ngờ, tôi tròn mắt hỏi:
- Anh đã vẽ tôi ư? Lúc nào vậy?
Anh ta mỉm cười:
- Những buổi chiều, khi tôi tình cờ trông thấy…
Một cảm giác thú vị len vào tôi. Tuy nhiên tôi thấy bối rối chưa
biết xử trí ra sao? Nếu là một thứ tặng vật nào khác từ một người mà cả cái tên
tôi còn chưa biết thì chắc chắn rằng tôi không nhận, nhưng đây lại là chân dung
của tôi, nếu không nhận có nghĩa là muốn anh ta phải giữ. Tôi còn đang phân vân
thì bức tranh đã được đặt vào tay, tôi chưa kịp nói lời cám ơn cho phải phép,
anh ta đã quay bước, một người ít lời, tôi nghĩ thế.
Từ hôm đó cánh cửa nhà tôi luôn khép lại và tôi cũng ngại
đứng bên cửa sổ ngóng nhìn trời đất như thói quen. Anh ta ít nhiều đã gây
cho tôi sự chú ý. Giờ thì tôi biết anh ta làm việc gì, làm ở đâu, đi, về khoảng
mấy giờ và cả cái tên Thụy dịu dàng như tên con gái.
Sau lần mang tranh tặng tôi, anh ta không hề có biểu hiện gì tỏ
ra muốn tìm cách làm quen với tôi. Căn phòng “bên ấy” cũng thường xuyên
khép cửa. Tôi và anh ta lại không tình cờ gặp nhau ở đâu cả, nên sự xa lạ vẫn
như lúc ban đầu. Còn bức tranh anh ta vẽ cùng với những suy đoán trước đây của
tôi, được tôi cất vào một góc suy nghĩ chờ lãng quên.
Và khi tôi không còn quan tâm đến người hàng xóm ấy nữa thì có
một đêm tôi thức giấc vào giữa khuya. Trong không gian yên tĩnh, tiếng
guitar từ đâu văng vẳng vọng đến bên tôi, tiếng đàn quyện vào tiếng hát trầm
ấm, cô đơn và lời ca buồn đến se lòng.
Tôi bật dậy lắng nghe, chuổi âm thanh mơ hồ như không thực kéo
tôi đi về phía cửa sổ, tôi mở hé cửa nhìn ra ngoài, dưới hiên nhà đối diện có
một người đang ngồi đàn trong bóng tối, tôi không biết đó là ai vì trong căn
nhà ấy có mấy người cùng trọ. Tiếng đàn và giọng hát trầm ấm kia như có ma lực
cuốn hút tôi.
“…Thôi xin ơn đời trong cơn mê này gọi mùa thu tới, tôi đưa em
về chân em bước nhẹ trời buồn gió cao, đời xin có nhau dài cho mãi sau...”
Tiếng đàn và sự cô quạnh của đêm khuya dễ gây cho người ta nỗi
buồn và cảm giác đó truyền vào tôi rất nhanh. Ai đàn vậy nhỉ? Tôi mở tung cánh
cửa ra, ánh sáng trong phòng hắt ra thềm. Tiếng đàn lẫn tiếng hát chợt im bặt.
Tôi như tỉnh trước hành động vô thức của mình, nên lại vội vàng đóng sập cửa.
Trở lại giường nằm, tôi rủa mình vô duyên.
Mặt trời hừng lên bên kia đồi, bầy chim sẻ ríu rít, rộn
ràng trên mái ngói. Buổi sáng mùa thu trời đầy mây trắng, một ngày sẽ lạnh hơn
mọi ngày. Những chiếc lá rụng bay đầy trước sân hôm nay được tôi quan tâm hơn
bằng những nhát chổi chậm chạp, thật khó giải thích tại sao tôi chờ đợi, tiếng
đàn lúc khuya vẫn như văng vẳng bên tai, tôi cảm thấy hồi hộp trước cái giờ mà
tôi biết căn nhà đối diện sẽ mở cửa, và…
- Uyên!
Tiếng gọi khẽ như sợ người được gọi nghe thấy, dù có ý chờ đợi
cuộc gặp gỡ này song tôi không khỏi giật mình.
Thụy đang tiến về phía tôi, dáng đi của anh trầm tỉnh, lẳng
lặng. Tôi hơi ngẩn ra, nghĩ mãi để tìm một câu nói mở đầu sao cho thật tự
nhiên, nhưng Thụy đã lên tiếng trước:
- Có phải hồi đêm tiếng đàn của tôi đã
phá giấc ngủ của Uyên?
Tôi ngạc nhiên hỏi lại:
- Là anh đàn ư?
- Vâng! Và tôi đang tự hỏi tại sao cửa sổ nhà Uyên hồi đêm chợt
mở ra rồi đóng sập lại đầy vẻ bực dọc?
Tôi nở nụ cười thân thiện:
- Anh đã hiểu nhầm, thật ra người hát hay quá, chỉ tiếc rằng tôi
không được nghe hết…
Thụy thở phào:
- Vậy mà tôi cứ tưởng…
- Anh tưởng tôi là một người không biết thưởng thức một giai
điệu hay như thế ư?
- Tôi không nghĩ như vậy, nhưng được biết Uyên không khó chịu vì
điều ấy thì tôi yên tâm rồi.
Tôi biện minh:
- Tôi đã vụng về trong hành động, cử chỉ của mình, thật ra tôi
mở cửa vì muốn tiếng đàn kia vọng sang rõ hơn và cũng muốn biết ai đàn…bên ấy!
Anh biết không tôi rất “mê’’ bài Hạ trắng.
Lần đầu tiên tôi nhìn thấy nụ cười của Thụy, anh lộ vẻ vui,
dường như ở con người này mọi nỗi niềm biểu lộ nhiều qua ánh mắt hơn là
lời nói.
O0O
Thụy mang đến tặng tôi bài Hạ trắng chép tay, những dòng nhạc kẽ
cẩn thận và nét chữ nắn nót bằng mực tím, có minh họa một cô gái tóc dài đứng
trên đồi thông, tà áo bay hứng đầy hoa nắng và ở mặt ngoài có trích ghi dòng
chữ “Áo em bây giờ mờ xa nẻo mây, gọi tên em mãi suốt cơn mê này…”
Từ đó những khi nghe tiếng đàn của Thụy ngân lên, tôi bèn mở hờ
cửa sổ tỏ một tín hiệu lặng lẽ rằng tôi đang lắng nghe. Ở “bên kia” bài
Hạ Trắng được dạo lên nhiều lần, tiếng đàn trầm và luôn luôn tôi có cảm giác
Thụy đang buồn.
Về mối quan hệ của Thụy và tôi, tôi thật sự khó hiểu, không biết
Thụy nghĩ sao về tôi, vì có lúc anh tỏ ra quan tâm, thân thiện với
tôi, lại có lúc anh như muốn lánh tôi và thật lạnh lùng. Phần tôi cũng tự chất
vấn mình, đó chỉ là một sự ngưỡng mộ trước một người có nhiều biệt tài, hoặc có
hơn thế thì đó là một thứ tình cảm chưa thể đặt tên bây giờ, vì xét cho cùng
tiếng đàn của Thụy gần gũi với tôi hơn là anh.
Nhưng bỗng nhiên tiếng Guitar không còn cất
lên trong nhiều đêm, tôi chợt thấy trống vắng. Bản tính e dè không cho tôi sang
“bên ấy” xem Thụy ra sao. Căn nhà đối diện vẫn còn những người ở cùng Thụy ra
vào, chỉ vắng anh. Một tuần, rồi một tháng vẫn biền biệt. Như vậy là Thụy đã đi
khỏi đây, vậy mà anh không hề nói với tôi một lời từ biệt. Tôi tự nhủ “Một
người vô tâm, nên quên đi là hơn!”.
Tôi sẽ không còn bận tâm và nhớ về Thụy như một ám ảnh nếu tôi
đừng biết thêm một điều gì nữa về anh. Một thời gian không lâu sau đó, tôi tình
cờ gặp người bạn trọ chung nhà với Thụy, tôi không nén được lời trách cứ
về việc Thụy chuyển đi mà tôi không hay biết. Người bạn ấy mới tiết lộ câu
chuyện mà tôi cho rằng họ đã cố tình giấu kín. Trước khi đến đây Thụy đã lập
gia đình, nhưng đó là một cuộc hôn nhân không hoàn hảo, cô gái ấy không có lỗi
gì nhưng hoàn toàn không phù hợp với tính cách của anh, không hạnh phúc. Với
đời quân nhân nay đây mai đó Thụy luôn xa nhà. Rồi do yêu cầu của công tác Thụy
đã đến đây, không ngờ nơi dừng chân này trái tim anh đã rung động trước một
người con gái nhưng anh ý thức việc đã có gia đình, Thụy phải giấu kín tình cảm
của mình.
Tình yêu là một thứ không thể hỏi tại sao khi nó đến với người
này thì lại dịu dàng, êm ả mà với người khác lại nghiệt ngã, trắc trở. Thụy đã
trải qua những ngày mà tâm tư luôn nặng nề, u uẩn. Và trong một đợt tăng cường
cho một đơn vị tác chiến Thụy đã hăng hái lên đường, cũng để không vướng vào
một lầm lỗi mà anh chắc mình sẽ không tránh được, đó là khi tình yêu của anh sẽ
không còn là mối tình đơn phương. Thụy ra đi khi trái tim anh đã hằn sâu một
một ánh mắt, một dáng hình và hơn cả là người con gái ấy có một sự đồng cảm với
tâm hồn anh. Nhưng Thụy đã không bao giờ trở về được nữa, anh mãi mãi nằm lại
nơi chiến trường…
Tôi lặng đi, bàng hoàng trước một cảm giác như có một cái gì đó
quí giá vừa rơi khỏi tay mình và đã tan, đã vỡ…
Đã nhiều năm trôi qua, khuôn mặt Thụy không còn rõ nét trong trí
nhớ của tôi, nhưng mỗi khi bất chợt nghe đâu đó vang lên giai điệu của bài Hạ
Trắng thì trong tâm hồn tôi lại gợi lên một sự tiếc nhớ rưng rưng. Mãi mãi tôi
không quên được một hình ảnh đẹp mà Trịnh Công Sơn đã vẽ lên bằng lời nhạc, và
Thụy là người tô điểm, đặt nó vào trái tim tôi.
Hồ Thụy Mỹ Hạnh
*
*Chương
trình "Theo dấu chinh nhân"
Đài Việt
Radio 1560 AM.
Hà Nội Vào Thu - nhạc
Thơ: Hồ Thụy Mỹ Hạnh.
Nhạc Trần Hữu Bích.
Ca sĩ Đan Trường:
http://www.youtube.com/watch?v=hHowGLxFIyo
Hà Nội Vào Thu
Thứ Sáu, 25 tháng 11, 2016
Về Phía Mùa Xuân
r302-
Về Phía Mùa Xuân
Em đi
về phía mùa Xuân
Bỏ quên
chút nắng ngập ngừng trên cây
Bỏ quên
lại một màu mây
Trắng
trời thương nhớ những ngày rất xưa.
Em đi
về phía ban trưa
Nhà ai
hoàng cúc mới vừa trổ bông
Vẫn còn
chút lạnh cuối đông
Len vào
từng sợi tóc bồng bềnh bay.
Mùa Xuân
đang đến nơi đây
Xin
cho em gởi tình này vào quên
Chỉ còn
lại một cái tên
Ngày xưa
đã lỡ khắc bên tim rồi.
Lối xưa
giờ đã chia đôi
Mùa Xuân
vẫn đến, bầu trời vẫn xanh
Em đi
về phía không anh
Vết thương rồi cũng sẽ lành trong tim.
Hồ Thụy Mỹ Hạnh
Tình
khúc buồn
Nhạc; Ngô
Thụy Miên
Hồ
Thụy Mỹ Hạnh
is singing
https://youtu.be/tLUsKisZXj8?si=RmXpbTYWnBPje5GS
Thời Gian Không Trở Lại
r300-
Thời Gian Không Trở Lại
Mùa Thu đã qua rồi
Mà mùa Đông chẳng tới
Bầu trời cao vời vợi
Lấp lánh đầy sao đêm.
Một lần anh hôn em
Vầng trăng khuya đã thấy
Không gian ngày xưa ấy
Có gì thay đổi đâu.
Vậy mà mình xa nhau
Thời gian vô tình lắm
Tình yêu như trái cấm
Ngọt ngào vừa đắng cay.
Em trở lại nơi này
Con đường xưa cỏ úa
Vầng trăng giờ goá bụa
Thiên thu mối tình đầu.
(22g40 Thứ Hai 25.10.1999)
Hồ Thụy Mỹ Hạnh
Người đầu gió
Nhạc: Hàn Châu
https://youtu.be/1uIpM7mwSoY?si=Fb-LtLd4sArqSisS
CHUYỆN KHÓ HIỂU (Phiếm)
R
11.
Đơn
Phương Thạch Thảo
CHUYỆN KHÓ HIỂU…
1. Nó muốn tìm gặp anh, vừa ngưỡng mộ vừa do sự hiếu kỳ. Như tất cả
những người yêu thơ dành cho tác giả của bài thơ họ thích một tình cảm của
người đồng cảm.
Thường thường khi
thực hiện một ý định nghiêm túc thì nó lại nhút nhát, trong khi bản tính của nó
không phải vậy. Nó là người “tinh thông” những trò nghịch ngợm, phá phách mà
không nhiều thì ít người đã nghe danh nó.
Vậy mà giờ đây một
việc đơn giản như thế nó lại không dám đi một mình, nó bèn năn nỉ cô bạn thân. Cô bạn bảo nó “hãy
tìm một cái gì thực tế trước mắt, người thơ chưa chắc đã như thơ.
Nó
quay phắt đi, giận dỗi.
2. Nó tình cờ đọc thấy bài thơ của anh trên một tờ báo. Bài thơ gây
cho nó có cảm giác bị điểm trúng huyệt. Ngồi ngây ra một giây, rồi nó hét ầm lên
“thơ như vậy mới gọi là thơ”. Bạn bè nó thản nhiên xem đó là một thái độ bất
thường của nó.
Nó cẩn thận chép bài
thơ vào một cuốn tập mà nó dùng để chép
những gì nó cho là hay và vì hay nên nó thường đọc, đọc riết đâm ra ghiền.
Ghiền rồi thì nó cảm thấy không thể thiếu tác giả, à không! Ý nó muốn nói rằng
nó không thể… thiếu bài thơ ấy.
3. Nó nhìn trăng sao, vũ trụ với con mắt của một nhà vật lý. Nó
không mơ mộng, còn tình yêu nó cho rằng quá phức tạp, tình yêu làm cho đời sống
tâm tư con người cứ xáo trộn cả lên trong khi lẽ ra phải rất trật tự, ngăn nắp.
Nó cứ vẫu môi lên mà phát biểu như thế. Bạn bè chả ai thèm cãi nhau với nó vì
cứ cho rằng nó ngông.
Nhưng từ cái hôm nó
cho rằng mình bị “điểm huyệt” ấy thì tâm tính nó có phần thay đổi. Nó dịu dàng
hơn, bớt nghịch ngợm hơn, tóm lại nó nữ tính hơn.
4. Sinh hoạt văn nghệ, giao lưu ở trường bao giờ nó cũng được mời
lên vì nó có giọng hát khá hay, cao hứng nó còn kiêm luôn vai hoạt náo viên, không
khí luôn sôi nổi là nhờ nó. Nhưng hôm nay vừa được mời lên nó bèn ra vẻ. . .e ấp!
- Thưa các bạn, tôi
phải nói rằng hôm nay được đứng trước các bạn tôi vô cùng xúc động, vì lẽ đó
xin các bạn cho tôi được vài phút để. . .run ạ!
Chờ tiếng cười lắng
xuống, thay vì một bài hát nào đó như mọi lần, nó lại giới thiệu một bài thơ và
tác giả là... anh!
Bằng giọng ngâm chả
lấy gì làm hay, nhưng nó hoan hỉ như vừa lập được một kỳ tích.
Cô bạn
thân nhiếc nó :
- Lậm
quá rồi bài thơ kia đã nhập vào mi nên dạo này mi cứ làm sao ấy, cứ như
bị bùa…
Nó
thản nhiên :
- Đã thế thì phải
tìm người gỡ bùa thôi.
- Tìm ai? Ở đâu?
- Người viết ra bài
thơ ấy chứ ở đâu!
Cô bạn
nhìn nó ngán ngẩm.
5. Nó đi dọc theo con đường dài, phố rực rỡ, chớp nháy ánh đèn. Cô
bạn đi bên cạnh không làm cho nó thoát khỏi cảm giác lạc lõng.
Cuối cùng thì nó
cũng được gặp anh với sự đón tiếp cởi mở và không kém phần thân mật. Anh vui vẻ
khi biết nó là tín đồ của thơ anh.
Cô bạn
của nó nhận xét về anh:
- Một người bình
thường, không có gì đặc biệt.
Nó lặng lẽ đi không
tranh luận về câu nói của cô bạn. Văn là người, tất nhiên nó có thể trả lời
rằng “điều đặc biệt ở trong đầu anh, mà không phải ai cũng có được, cũng như
không phải ai cũng nhận thấy được”. Mỗi người một ý tưởng, một suy nghĩ cho dù thân như nó và
cô bạn nhưng tư tưởng chắc gì đã giống nhau. Nó là người không hay thay đổi nên
nó đã nghĩ về anh như thế nào thì nó vẫn
giữ nguyên suy nghĩ ấy.
Chỉ có điều nó không
tự giải thích được tại sao nó lại buồn
và thất vọng khi nó thấy thấp thoáng…một phụ nữ đang có mặt, ở chung trong nhà
anh.
Còn cô bạn đi bên
cạnh lại nghĩ, khi người ta yêu, họ đều tỏ nên sâu sắc hơn, hoàn thiện hơn đã
đành, còn nó cũng đã mất hẳn cái vẻ trớt
trớt trong khi nó chỉ yêu... một bài thơ.
(16g35 Chúa Nhật 22.12.1996)
Đơn Phương Thạch Thảo
*Trẻ
Dallas(
Thứ Ba, 15 tháng 11, 2016
Tình Khúc Mùa Đông
r299.
Tình khúc mùa Đông
Em về
áo lụa
Trắng
trời mùa Đông
Nghe
tiếng chim hót
Lẻ
loi trong lồng…
Mây
theo chân gió
Anh
theo đường anh
Cả
đời phiêu bạt
Và
chóng qua nhanh.
Em về
gom nhặt
Những
mảnh ân tình
Ngày
vui vá víu
Để
cho riêng mình.
Em về
tóc rối
Ướt
nhoà trong mưa
Mùa Đông
đến sớm
Trên
những cành thưa.
Đàn
chim về trú
Trên
tháp chuông cao
Những
ngày giá rét
Ủ
cánh cho nhau.
Còn
em lặng lẽ
Những
ngày bơ vơ
Trái
tim biết trú
Vào đâu bây giờ…
Hồ Thụy Mỹ Hạnh
TỰ KHÚC MÙA ĐÔNG
Thơ: Hồ
Thụy Mỹ Hạnh.
Nhạc Trần
Hữu Bích
Ca sĩ: Quang
Dũng
https://www.youtube.com/watch?v=qB_vGm-J0fY&feature=youtu.be
Bọt Nước (Truyện ngắn)
R 10.
R 10.
Hồ Thụy Mỹ Hạnh
Bọt Nước
Truyện
ngắn
Diễm đứng ngắm mình trong gương một lần nữa, người trong gương
mỉm cười hài lòng. Chiếc đầm màu trắng may đúng mode hợp với thân hình cân đối,
bộ nữ trang đắc tiền làm cho cô sang trọng hẳn lên, mái tóc chải kiểu cách và
khuôn mặt được trang điểm rất kỹ, nhìn Diễm như một diễn viên chuẩn bị lên sân
khấu.
Diễm nôn nóng chờ đợi, lát nữa đây Phước sẽ đến đón cô để cùng
đi dự một tiệc cưới của một người bạn của anh vì họ có nhã ý mời cả cô. Diễm
sung sướng thầm nghĩ, rồi bạn bè của Phước sẽ ngạc nhiên vì người yêu của Phước
là một cô gái xinh đẹp lại sang trọng, chắc chắn Phước sẽ hãnh diện và anh sẽ .
. ., tiếng chân bước lên thềm cắt đứt dòng suy nghĩ của Diễm, cô quay ra, Phước
đã vào đến bực cửa, anh trố mắt khi nhìn thấy Diễm:
-Em mặc như vậy để đi à?
-Anh thấy có đẹp không?
Phước tự nhiên nói:
-Thôi! Cô bé chịu khó thay bộ khác đi, giản dị càng tốt. . .(anh
ngập ngừng rồi nhoẻn miệng cười) hơn nữa nhà Sơn thuộc loại nghèo, tiệc cưới
chỉ tổ chức trong vòng thân mật. . .
Diễm bực dọc ngắt lời Phước:
-Thì tiệc cưới nào chả tổ chức thân mật?
Diễm kênh kiệu bước ra thềm. Phước đứng sau cô, anh nói khẽ:
-Thì đã hẳn vậy rồi, nhưng em ăn mặc như thế không hợp với nơi
ấy.
Diễm quay lại nhìn Phước, bỗng nhiên cô thấy anh quá xoàng với
chiếc áo sơ mi trắng, quần mầu nâu còn mới nhưng anh đã mặc quá nhiều lần khi
đi chơi với cô, trông tươm tất nhưng chẳng có gì là sang trọng và không cần suy
nghĩ, cô buộc miệng:
-Vậy anh tưởng cái xe cũ của anh chở em thì hợp lắm ư?
Phước sửng sốt nhìn Diễm, mắt anh tròn hơn sau đôi kính cận, quá
bất ngờ trước câu nói của Diễm khiến Phước không nói được lời nào, Diễm nhún
vai:
-Anh có thể đi một mình,còn em ở nhà có lẽ tốt hơn.
Phước đưa tay đẩy kính, giấu vẻ thất vọng:
-Em . . .em không đi nữa sao?
Diễm lắc đầu, không nhìn Phước, cô nhún nhảy đi vào nhà. Đứng
nhìn qua cửa kính, cô thấy Phước lên xe, anh chạy thẳng không hề nhìn lại. Dù
sao Diễm cũng thấy ấm ức, một buổi chiều tốn công ngỡ làm vừa ý người yêu không
ngờ sự việc ngược lại. Cô thở dài, càng thấy rõ hơn điểm không phù hợp với Phước,
từ quan niệm đến cách sống.
Thật ra chính Diễm là người đã thay đổi, cô không còn là Diễm
của ngày xưa, cái ngày gia đình cô chưa thoát khỏi cái nghèo, mỗi ngày đi học
về, buông cặp là cô vội vã ra vườn rau, phụ gia đình kéo dây tưới nước. Phước
đã có mặt bên Diễm từ những ngày ấy, anh đến thăm người yêu nhưng thật ra là để
vớt bớt phần việc cho cô mà anh thấy là nặng nhọc với một cô gái chân yếu tay
mềm như Diễm.
Hạnh phúc của họ tỏa sáng, lấp lánh như những giọt nước đọng
trên những lá rau xanh mướt khi đón ánh ban mai. Phước say đắm nhìn khuôn mặt
hồng lên với những giọt mồ hôi trên trán Diễm, cô đẹp rạng ngời, thánh thiện.
Nhưng rồi mọi việc dần đổi thay từ khi người chị của Diễm theo
chồng định cư ở nước ngoài. Nhờ sự viện trợ của chị, gia đình Diễm khá lên và
cô bắt đầu đua đòi, mơ mộng viễn vong, đặt mình vào hoàn cảnh không thực tế. Cô
ao ước được như người chị mà gia đình cô đang sống nhờ vào.
Vật chất làm Diễm thay đổi rất nhanh và quen thói ỷ lại. Cô
không hề biết cái thói quen mà cô đang mắc phải là tốt hay xấu, mỗi khi trò
chuyện với bạn bè, Diễm thích nói về một đất nước xa xôi mà cô chưa hề đặt chân
tới, thích nói đến thời trang cùng sự vui chơi, hưởng thụ.
Diễm không cần biết có ai khó chịu không khi phải nghe cô
khoe khoang, nói mãi về mình. Cô chỉ biết có một điều, cô là một thiếu
nữ đẹp, phải làm sao cho mọi người chú ý đến. Trước tiên là Phước, vậy mà anh
lúc nào cũng thẳng thừng khuyên can và còn cho là Diễm quá chuộng hình thức.
Diễm thở dài ngao ngán, cô lẩm bẩm “Chả phải lỗi tại mình, do
Phước. . . kém tế nhị, không biết gì về cái đẹp nên mới có những bất đồng. Anh
ta không cần mình, anh ta cần sự nghiệp, cần làm tốt công việc của anh ta thôi,
níu kéo làm gì một người không cùng quan
điểm với mình. Mối tình từ những năm tháng học trò cần phải chấm dứt ở đây
thôi. . .”
O0O
Diễm bước vội ra đường, đuổi theo bóng chiều sắp tắt nắng, với
diện mạo đó, cô muốn mọi người nhìn cô. Nghĩ đến Phước, Diễm càng giận. Bây giờ
có lẽ anh đang vui với bạn bè trong tiệc cưới ở một xóm ngoại ô nhà Sơn. Anh
không biết Diễm đang buồn, đang cảm thấy rất cô đơn và đang lang thang một
mình.
Suy nghĩ vẩn vơ, Diễm dừng lại bên hồ Xuân Hương, làn nước gợn
lên vì những cơn gió chiều thổi mạnh. Những chiếc xe du lịch thăm viếng thành
phố bắt đầu trở về nơi nghỉ. Cô nghếch mặt lên khi có những tia nhìn từ đâu đó
hướng về cô, sự chiêm ngưỡng thoáng qua, có ai nhớ lâu dù hình ảnh người con
gái trong trời chiều se lạnh bên hồ rất đẹp.
Diễm thẩn thờ quay bước về, với đôi bàn chân mệt mỏi trong đôi
giầy nhọn gót. Diễm chưa xóa được suy nghĩ bực dọc về Phước.
-Chào cô! Tôi có thể cùng đi với cô một đoạn đường chứ?
Diễm chợt dừng bước vì câu hỏi đột ngột, cô nhìn người thanh
niên trước mặt đang vui vẻ muốn làm quen, dáng dấp anh ta đập vào mắt Diễm một
cái nhìn thiện cảm, quần jean ôm bó và chiếc áo pull với dòng chữ to tướng “ We
are all the fashion”.
Diễm mỉm cười dễ dãi:
-Anh mong muốn như thế ư?
Chàng thanh niên gật đầu:
-Rất mong được như thế, cô đồng ý chứ?
Diễm tiếp tục bước:
-Chỉ e không phải là đường về của anh.
-Đi cạnh một người đẹp như cô, tôi chỉ mong mình lạc đường thôi.
Diễm giấu vẻ hài lòng, cô duyên dáng nói:
-Nếu thế thì coi chừng anh sẽ lạc đó.
-Lúc nãy dường như cô . . .à cô gì nhỉ? (Chàng trai làm ra vẻ
ngập ngừng)
Diễm đáp:
-Thi Diễm!
-Ồ! Tên đẹp như người, có phải vừa rồi Diễm đứng đợi ai?
-Diễm thì chẳng có ai để mà đợi cả. . .
-Vậy mà đứng từ xa nhìn, tôi cứ nghĩ có một kẻ vô tình nào đó
đáng bị “lên án”.
-Còn anh thì cũng đứng đợi ai nên mới nhìn thấy Diễm?
-Bỗng nhiên chiều nay, anh có linh cảm một cái gì đó thúc đẩy
phải ra phố, đến đây thì gặp Diễm, không biết số phận có định dun rủi như vậy
chăng?
Diễm không thấy đó là một câu nói của một người cô chỉ mới tiếp
xúc trong vài phút là tán tỉnh ba hoa, mà cô lại nghĩ chàng trai thật vui vẻ,
phù hợp với sự mong ước của cô và thế là họ cảm thấy thân thiết như đã hiểu
nhau từ lâu, dù thời gian chỉ trên một đoạn đường về.
O0O
Một buổi chiều lang thang chẳng ngờ mang đến cho Diễm niềm hạnh
phúc mà cô đang được hưởng như những gì cô từng mơ ước.
Hảo đi rồi, về Sài Gòn nhưng anh lại có mặt bên Diễm sau vài hôm
vắng bóng. Diễm không cần biết Hảo làm gì? Cô chỉ mong gặp anh, để nghe anh kể
về anh, về hồ sơ chuẩn bị xuất cảnh mà cô đang hy vọng nếu... nếu Hảo yêu và
cưới cô. Hình ảnh Phước chỉ còn là một sự mờ nhạt trong lòng, Diễm thật sự lẩn
tránh dù anh có đôi lần đến tìm.
Hảo và Diễm thường đưa nhau đến các dancing, đôi lúc gặp bạn bè
của Phước, ai cũng biết mối tình của anh và Diễm, nên nhìn thấy cô thân mật với
một người khác, họ không tránh khỏi ngạc nhiên. Riêng Phước khi biết như thế,
anh hiểu rằng mối tình của anh đã kết thúc.
Đôi lần tình cờ gặp Phước, những kỷ niệm đẹp của hai người cũng
gợi lại một phút chạnh lòng Diễm, nhưng rồi những săn đón, yêu chìu của Hảo lại
làm cô quên đi, để lại lao vào con đường mà cô chưa biết nó sẽ đến đâu?
Bên cạnh Hảo, Diễm cảm giác như vẻ đẹp của mình được tăng lên
qua những lời khen ngợi, cô thấy Hảo là một người hào hoa vì những quà tặng và
khi biết Hảo là một công tử con một gia đình quyền thế, thì Diễm lại càng hãnh
diện nghĩ Hảo không chê vào đâu được!
Hảo hoang phí tiền bạc cho Diễm, ngược lại cô hoang phí đời cô
cho Hảo, họ thật sự hài lòng, Diễm luôn nghĩ lẽ nào cô không là cuộc đời của
Hảo sau này (?)
O0O
“… Diễm thương yêu ! Chị rất buồn vì những điều biết được về em,
người mà chị luôn tin tưởng sẽ thay chị chăm sóc cho gia đình, vậy mà em đã
khiến chị vô cùng thất vọng, chị phải nhắc cho em biết rằng, hạnh phúc mà các
em đang được hưởng là được gần gũi những người thân trên quê hương của mình. Còn
chị, tất cả những gì mà chị chắc chiu gởi về góp phần với cha mẹ để lo cho các
em là bằng sức lao động tận tụy mới có được, không dễ dàng như em tưởng, bởi
nơi đâu có loài người là có sự bon chen trong cuộc sống, hãy suy nghĩ để sửa lại
mình…”.
Diễm dằn mạnh lá thư xuống bàn, nước mắt cô ứa ra, không phải do
hối hận mà vì bị dồn thêm sự bực dọc trong lòng, cô nhớ lại lời của đứa em trai
“Ông Hảo đã lên mấy ngày rồi sao không đến đây? Có lẽ những gì trước đây chị
không tin đã xảy ra. Em chỉ tiếc rằng chị không thích nghe những gì thuộc về sự
thật sớm hơn, chị quá ảo tưởng về ông Hảo. Đồng tiền làm ra bằng mồ hôi, nước
mắt không bao giờ là đồng tiền người ta dám
đem ra tiêu xài phung phí không suy tính, cái mà chị gọi là hào hoa của
ông Hảo chắc không dành cho riêng chị, em đã thấy ông ta đi với một người đẹp .
. .”.
Diễm rên lên, nuốt tiếng nấc trong lòng. Cô đang trông đợi Hảo,
nhưng sự vắng mặt của anh ta đã ngầm bảo với cô rằng, chẳng nên trông đợi Hảo
làm gì. Diễm thấy căm hận Hảo, lời nói của anh ta không có giá trị gì trong
thực tế, nó như bọt nước! Hảo đã lánh Diễm và cô phải trả giá cho sự mơ mộng viễn vong của mình quá đắc.
Tình yêu khởi đầu từ hình thức, tính toán thì đoạn kết bao
giờ cũng chỉ là sự đổ vỡ.
Diễm trấn tĩnh lại và cô nghĩ phải tìm lại, giữ lại một cái gì
đó, giây phút này, buổi chiều đã xuống, ánh nắng vàng nhợt nhạt vĩa hè. Cô hấp
tấp quay số điện thoại, gọi cho một người mà đã lâu lắm rồi cô không nghĩ tới,
nhưng khi cầm máy áp vào tai, nghe tiếng từ đầu dây bên kia reo lên, Cô sắp nói
chuyện với Phước! Biết nói gì? Diễm cảm thấy hụt hẫng rồi buông máy xuống. Còn
đâu ngày ấy nữa, có ai lập lại cho cho tôi những điều tôi không muốn nghe trước
đây, để tôi có thể bắt đầu lại từ những muộn màng.
Diễm nghĩ mông lung và nước mắt từ sâu thẳm tâm hồn chảy dài
xuống má.
Bóng chiều sụp nhanh xuống, Diễm bước vội ra thềm, đúng nơi mà
Phước đã đứng đón cô. Khuôn mặt anh hiện ra rõ ràng trong trí nhớ Diễm, bây giờ
sao không có anh? Còn có bao giờ anh đến không hở anh?...
(1993)
Hồ Thụy Mỹ Hạnh
*