Thứ Bảy, 30 tháng 4, 2016

Qua Cơn Mê (Truyện ngắn) Đơn Phương Thạch Thảo




R 47.

Truyện ngắn.

Qua Cơn Mê

Đơn Phương Thạch Thảo


Nàng thường bị đánh thức bởi hồi chuông điện thoại báo tin nhắn của anh vào buổi sáng, hồi chuông reo lên vào cái giờ không sớm nhưng vì nàng dậy muộn (Nếu may mà nàng ngủ được một giấc ngắn sau đêm trằn trọc khó chợp mắt).

Chồm tay lấy chiếc điện thoại là nàng đã biết ai gởi tin, bật lên xem những chữ không có dấu khi thì “Hôm nay em có khỏe không?” hoặc “Sáng nay trời lạnh em nhớ mặc áo ấm”. những câu ngăn ngắn đôi khi vu vơ và thường thì nàng không trả lời. Còn anh, người gởi những tin ấy có lẽ cũng không mong gì hồi đáp, nhưng anh vẫn nhắn vì muốn cho nàng biết rằng anh luôn quan tâm đến nàng. Còn nàng ít trả lời vì mỗi khi bấm vào phím điện thoại là nàng nghĩ ngay rằng tin nhắn của nàng sẽ bị xóa ngay sau khi anh đọc xong, dẫu biết như vậy sẽ tốt hơn nhưng nàng vẫn chột dạ. Trong máy anh không hề lưu lại một cái gì liên quan đến nàng, nó trống không vì sự cẩn thận của anh khi anh ý thức rõ ràng rằng có một người phụ nữ bên cạnh anh với nghĩa tình đã nhạt nhưng có quyền xâm phạm vào bất cứ riêng tư nào của anh, và chỉ một chút thiếu thận trọng anh có thể gây ra phiền phức khó lòng biết trước sẽ thế nào cho nàng và cả chính anh.

000

Nàng đến nơi hẹn đúng giờ theo lời yêu cầu của người phụ nữ ấy, chị ta có mặt sớm hơn nàng tưởng, chứng tỏ cũng nôn nóng muốn gặp nàng. Hai người chăm chú nhìn nhau không e ngại. Nàng tự kéo chiếc ghế đối diện người phụ nữ ngồi xuống vì chị ta không ngõ lời mời. Quán cà phê thưa khách với những chiếc bàn cách nhau bởi những chậu cây cảnh, nàng ngồi khuất sau một nhành cây. Người phụ nữ cao giọng hỏi:

-Cô biết tôi cần gặp cô vì việc gì rồi chứ?

Nàng bình tỉnh đáp:

-Dường như có một sự hiểu lầm nào đó ở chị và tôi đến đây là vì muốn giải thích…

Người phụ nữ cướp lời:

-…có vẻ cô chuẩn bị tinh thần khá tốt để gặp tôi. Cô đã biết tôi là ai rồi nhưng tôi vẫn nhắc lại, tôi  là vợ của người mà cô thường hẹn hò, gặp gỡ lén lút!

Nàng cảm giác một sự tê buốt xuyên qua tim khi nghe người phụ nữ thốt lên lời đó. Nàng muốn nói lại rằng chị ta đã dùng từ ngữ nặng nề để nói đến việc anh viếng thăm nàng, rằng giữa nàng và anh chưa hề có một điều gì đáng bị lên án, rằng anh đến thăm nàng dù không phải do tình cờ nhưng giữa hai người chỉ ở mức tình bạn. Nhưng rồi nàng cũng chợt hiểu rằng, những lời cải chính của nàng không thuyết phục, là đi ngược lại suy nghĩ của người phụ nữ này và chị ta có thể sẽ lớn tiếng không ngại gì chung quanh đây có người, rồi nàng sẽ xấu hổ dù nàng là một người lạ không ai biết nàng ở đâu, là ai! Nàng thở mạnh im lặng một lúc để suy nghĩ, nàng bỗng tự trách sao mình lại dấn thân gặp người phụ nữ này ở nơi không thích hợp như thế, uy thế của chị ta phải hơn hẳn nàng, và với cử chỉ cùng giọng nói thì nàng hiểu chị ta không phải là người nhã nhặn. Nàng ý thức điều ấy nên cố thật ôn hòa:

-Tôi muốn nói chuyện với chị như hai người phụ nữ có chung một người thân, chị là vợ còn tôi là một người bạn. Chị cho phép tôi được nói thật rằng tôi rất trân trọng anh ấy. Việc anh ấy gặp tôi có chăng là để giãi bày tâm trạng mà thay vì nói với người này mà không thể với người khác. Tôi chưa bao giờ lén lút gặp anh ấy và làm gì tổn hại đến gia đình chị. Anh ấy vẫn là cha của con chị và là chồng của chị nếu chị muốn như thế và không ai có thể xen vào làm khác đi được…

Người phụ nữ gằn giọng:

-…Một người cha không đáng là cha, một người chồng không đáng là chồng. Một gã đàn ông mạt hạng, bất tài không lo nổi cho vợ con lại cho mình cái quyền có tâm trạng ư?

Lời lẽ xúc phạm chồng vừa thốt lên trên môi người vợ khiến nàng chợt thấy bùi ngùi và hiểu hơn nỗi khổ tâm của anh mà bấy lâu nàng đã biết. Cuộc sống quá khắc nghiệt mà anh phải vùng vẫy để thoát khỏi nó trước sự khinh miệt của người lẽ ra phải là người chia ngọt, xẻ bùi cùng anh:

-Chị nên dành cho anh anh ấy sự cảm thông về những thất bại mà tự bản thân anh ấy không hề muốn, anh ấy cần sự chia sẻ của chị hơn ai hết…

-Đó là việc của gia đình tôi, cô không được dạy khôn tôi. Việc của cô là từ nay đừng gặp chồng tôi nữa trên bất cứ quan hệ gì.

Ánh mắt của người phụ nữ quắt lên khi dứt lời. Một lần nữa nàng lại hối hận khi quyết định đến đây để nghe và nói những lời thừa không nên nói. Sau một lúc trấn tỉnh, nàng nhẹ nhàng đứng lên:

-Tôi nghĩ cuộc trò chuyện của chúng ta đến đây là đủ, chị sẽ không thất vọng vì yêu cầu của mình. Cuộc sống này không cho không mình cái gì cả, muốn có hạnh phúc cũng cần phải hy sinh và đánh đổi…

Nàng mở ví lấy một tờ bạc đặt lên bàn, dằn ly nước lên rồi quay nhanh ra cửa không chào người phụ nữ. Nàng thấy có cái gì đó khiến nàng không thể tôn trọng, thậm chí là xem thường chị ta, dù việc nàng giao thiệp với chồng của chị ta cũng không nên dù mối quan hệ vô cùng trong sáng. Gặp người phụ nữ kia rồi, nàng mới hiểu hơn tại sao có những gia đình biến những người đàn ông nghiêm túc trở thành bội bạc.

Không còn ở cái tuổi dễ dàng tuôn nước mắt khi tâm lý bất trắc, nhưng có một chút nghẹn ngào dâng lên trong lòng, một ẩn tình nàng cứ luẩn quẩn tránh né giờ đây bị người phụ nữ gọi đúng tên. Cuộc gặp mặt với vợ anh đã lay gọi nàng từ mơ tưởng trở về thực tế. Mãi mãi anh không thể là của nàng, anh thuộc về cuộc đời của người đàn bà chua ngoa, rẻ rúng chồng khi anh gặp thất bại trên đường đời. Nàng không thể cho anh gì hơn sự lắng nghe đồng cảm. Nhưng giờ đây nàng phải trả anh lại cho mái gia đình vốn đã rạn nứt. Nó sẽ tan vỡ, nàng biết sẽ như thế nhưng nàng không muốn chính mình là người gây ra cái kết thúc ấy. Mọi hệ lụy của cuộc sống vợ chồng giữa anh và người phụ nữ ấy chính anh phải gánh lấy dù đó là một gánh nặng trên vai.

000

Nàng nhớ câu thơ của ai đó “Em đến trễ, muộn màng. Sau tất cả những cần thiết trong đời anh”. Nàng đã phải nói lời từ biệt và yêu cầu anh đừng ghé đến thăm nàng mà anh không hiểu lý do gì. Anh cứ hỏi đi hỏi lại “Em nói thật chứ?”. Nàng cười buồn hỏi lại “Em giống người đang đùa lắm ư?” Nụ cười trên môi anh tắt ngay khi biết nàng nói thật.

 Anh nhắm hai mắt và đôi mày nhíu lại. Nàng nghe tim mình se lại, muốn cầm lấy tay anh với một cử chỉ ân cần, muốn đầu anh ngã vào vai mình để vỗ về, nhưng đó chỉ là ý nghĩ  không thể tỏ lộ và nàng biết kể từ đây nàng phải rạch ròi một ranh giới giữa hai người, không phải là sự lập lờ muốn nghĩ sao thì nghĩ. Làm sao để quay lại vị trí ban đầu thì cả hai mới không cảm thấy tổn thương tình cảm của mình:

-Anh không còn có quyền nói câu yêu em với em, nhưng thật sự trong lòng anh có ý nghĩ ấy hướng về em, đó cũng chính là động lực thôi thúc anh phải tìm cách gặp mặt em. Nghe như thế có lẽ em sẽ cho rằng anh là một kẻ tham lam, một người đã vướng bận gia đình mà còn có thể mong đợi một tình yêu đích thật ngoài cánh cửa căn nhà đã có vợ và con sao? Vì vậy em đã tỏ thái độ không bằng lòng anh, đánh thức anh khỏi giấc mơ để anh trở về với đời thực, để anh trở về với định mệnh của anh. Tại sao em chia sẻ nỗi ẩn uất trong lòng anh bấy lâu? Sao em cứ nhìn anh bằng ánh mắt dịu dàng khiến anh cảm thấy mọi đớn đau trong lòng mình tan biến?…

Anh đã nói ra tình cảm chôn giấu trong lòng mình. Điều mà trước đây dù anh không nói nàng vẫn biết, chỉ có điều cả hai đã cùng né tránh sự thật trong lòng họ để đặt tên cho mối quan hệ ấy là tình bạn.

-Anh phải sống hạnh phúc, đó là điều cầu mong của em…

Anh nắm chặt bàn tay nàng thật lâu trước khi buông ra, rồi quay lưng lầm lũi bước khỏi con đường có căn nhà của nàng.

000

Nàng thức giấc sớm hơn mọi ngày. Nàng đưa tay cầm lấy chiếc điện thoại nằm cạnh gối im lìm câm tiếng. Số điện thoại của anh nàng đã bùi ngùi xóa khỏi danh bạ điện thoại của mình. Không còn tiếng nhạc reo lên phá tan sự im lặng để mang đến cho nàng những dòng chữ mà khi không còn nàng thấy buồn và thiếu vắng vô cùng. Giờ này có lẽ anh đang ở sở làm, công việc không tốt để có thể mang về cho vợ con anh một sự sung túc và đó là nguyên nhân để anh nhận lại sự đối xử khinh miệt của vợ. Nàng không còn là nơi chốn cho anh cởi mở nỗi lòng mình khi gặp những điều mà anh từng nói nếu không có nàng anh khó gượng nổi.

Đêm qua nàng mơ thấy một dòng sông đang chảy êm ả chợt phồng lên, phồng lên phủ chụp lên nàng, dòng nước chợt biến thành cánh tay của người phụ nữ ấy siết chặt khiến nàng không thể nào vùng ra được, giấc mơ khiến nàng muốn ngợp thở và giật mình thức giấc trong kinh hoàng. Còn trói buộc nào siết chặt anh trong đời sống thực này? Dòng sông cuồng nộ ấy vẫn phủ chụp lên anh, cuốn trôi anh về một chốn không bình yên trong cõi đời lẫn khuất niềm đau của phận người.

(30.1.2013)

Đơn Phương Thạch Thảo

*Nam Úc Tuần Báo  (Adelaide-Australia) Số 885 Thứ Sáu 08-3-2013



GIẤC MƠ BUỒN (Truyện ngắn) Đơn phương Thạch Thảo.



R 49.

Đơn Phương Thạch Thảo

 Gic Mơ Bun

  Truyện ngắn.

 Chiều sao mà buồn quá! Tôi thường than như vậy trong khi nắng vẫn dịu dàng nghiêng trên hè phố, gió vẫn mơn mang đùa với lá dưới chân tôi. Một thay đổi nào vừa đến làm mọi niềm vui tôi chợt tắt? Tôi chờ một người không còn có thể dành cho tôi sự quan tâm của một tình thân cần có trong đời.

Tôi và Huấn thân nhau đã khá lâu, thời gian đủ cho nhiều thứ giữa tôi và anh trở nên quá cũ. Vậy nhưng có một điều anh vô tình không nhận ra được từ tôi là tình cảm tôi dành cho anh không đơn thuần là tình cảm của một người em gái dành cho anh trai. Tôi che giấu thật kín tâm trạng mỗi khi đối diện với Huấn bằng cử chỉ hồn nhiên, vô tư. Vô tư cho đến khi Huấn đưa Vân Anh đến giới thiệu với tôi đó là người yêu của anh, là người mà anh tìm kiếm và phải có cho cuộc đời mình.

Tôi chới với, biết rằng đã mất đi niềm hy vọng một ngày nào đó Huấn hiểu được lòng tôi. Tình yêu thầm kín trong tôi biến thành một điều không thể có thực trong đời tôi. Tôi phải gượng vui với niềm vui mà Huấn đang có. Anh thản nhiên bày tỏ những suy nghĩ dành cho Vân Anh với tôi, vì theo anh tôi là người thân nhất nên anh không giấu gì với tôi cả. Tôi cũng hiểu rằng tiếng sét ái tình từ Vân Anh giáng xuống khiến anh gần lú lẫn. Để làm hài lòng nàng, ngoài tình yêu nồng nhiệt ra, Huấn còn đem cả vật chất đến cho nàng. Những bữa ăn tại những nơi tương đối sang trọng, rồi hoa, rồi quà cho tăng thêm phần thi vị đã đẩy Huấn, một người đang tìm kiếm công danh, với mức lương cố định đã rơi vào tình thế túng quẫn. Tôi đứng bên lề đời anh, nhìn anh bằng cái nhìn của người ngoài cuộc thấy mục tiêu mà anh đang theo đuổi thật xa vời. Vì tiếp xúc với Vân Anh, tôi nhận thấy nàng không phải là một người khiêm tốn trong điều kiện thực tế mà nàng đang có. Với linh cảm mà con gái thường có, tôi thấy một cái gì đó mơ hồ rằng tình yêu của họ khó bền vững vì có nhiều khác biệt giữa hai người. Và tôi cứ mãi thở dài, không biết tôi lo lắng cho họ hay tôi buồn cho tôi.

Có lúc tôi đã buộc miệng khi biết Huấn bận rộn vì lo để có những thứ vật chất cho Vân Anh để cô không thua kém bạn bè:

-…Anh đang chinh phục Vân Anh bằng tiền, nếu như thế thì đó là sự trao đổi chứ không phải tình yêu thực sự…

Huấn tỏ ra không bằng lòng nhận xét của tôi:

 -Em hơi cực đoan khi nói về anh như thế, có phải em nghi ngờ Vân Anh không thật lòng với anh?

- Nếu yêu anh thật lòng, nàng không đòi hỏi anh nhiều thứ như vậy, không hiểu khả năng tài chính của anh có thể hay không.

-Đó là hoàn toàn do anh, anh chỉ muốn biến những mong muốn của cô ấy thành hiện thực. Anh muốn nhìn thấy cô ấy vui. Anh cũng hạnh phúc khi làm được điều gì cho cô ấy.

- Đến một lúc nào đó, anh không còn có thể đáp ứng được những mong muốn mà những người con gái đẹp có “hoài bão” về một cuộc đổi đời như Vân Anh thì liệu…

Huấn gắt giọng:

- Em đừng đánh giá Vân Anh thấp như vậy, anh không muốn nghe…

Huấn và tôi thường bất đồng mỗi khi nói về Vân Anh, có lúc anh giận vì cho là tôi đã quá lời. Giận rồi hòa, rồi lại giận…

Nhiều lần tôi tự hỏi, có phải mình đã có những nhận xét đầy ác ý với Vân Anh do lòng đố kỵ? Vì nàng như ánh sáng chói lòa đẩy tôi vào một góc tối khuất trong lòng Huấn, để tất cả những ẩn tình sâu kín tôi dành cho Huấn trở thành niềm trắc ẩn của riêng tôi, không thể chia sẻ với ai một lời. Không! Tôi tự chất vấn lòng là tôi không đố kỵ, mà chính Vân Anh cho tôi cái nhìn sâu hơn về nàng qua những lúc chuyện trò:

- Anh Huấn vừa tặng mình cái Ipad này, vì biết mình đã từ chối nhận một cái như thế từ một anh chàng đang “mếch” mình muốn tặng…

Vân Anh không hề ngại ngần khi thốt ra những lời ấy với tôi, sự mãn nguyện hiện rõ trên nét mặt nàng, tôi hỏi lại:

- Làm sao anh Huấn biết được Vân Anh đã từ chối quà của anh chàng đó?

- Ồ! Mình không giấu anh Huấn chuyện đó, để anh ấy biết rằng có những “đối thủ” tầm cỡ bên cạnh nhưng anh ấy là người may mắn được mình chọn thì phải biết trân trọng tình yêu của mình, còn phải cố vươn lên cho bằng họ. Để trước khi ngỏ lời cầu hôn với mình, Huấn phải có một cơ ngơi ổn định.

Xã hội ngày nay biến đa số con người trở nên thực dụng, những cô gái đẹp cũng khôn ngoan hơn với lợi thế của mình. Chiều sâu tâm hồn ít được quan tâm trước những gì đánh giá được bằng mắt. Vân Anh như một đóa hoa đẹp không thể tương xứng khi cắm trong lọ sứ bình thường, cái chính là nàng biết điều đó và có lẽ Huấn cũng biết điều đó. Huấn đang đeo đuổi một thứ mà anh không biết có thật hay không? Thì thôi, cứ để anh đi, con đường chỉ là mới bắt đầu, vì yêu quí anh, sao tôi lại không mong cho phía trước của anh bằng phẳng, đừng gặp trở ngại nào…

Vì không muốn hành hạ trái tim mình, tôi cố ý tránh gặp Huấn và cả Vân Anh, đứng trước hai người chỉ khiến tôi có cảm giác của một người không may mắn mà phải nghe toàn chuyện về hạnh phúc. Huấn cũng không màng gặp tôi, anh còn mãi dành thời gian cho Vân Anh với những hẹn hò, đưa đón. Dẫu biết tôi chỉ là một người bạn không nên chen vào khoảng trời riêng của Huấn, nhưng nghĩ mình bị bỏ quên thì tôi lại bùi ngùi chìm vào nỗi cô đơn và tâm hồn tôi lạnh giá. Những lúc như thế tôi tìm đến vài nơi trước đây tôi thường đến với Huấn, tình bạn của tôi và anh lúc ấy thật vui, cũng ngọt ngào như những bài tình ca mà tôi và anh cùng thích. Không như lúc này tôi đối diện với những giọt cà phê đắng, một mình…

O0O

Vân Anh đến, nàng như được lột xác sau thời gian tôi không gặp. Dáng dấp sành sỏi từ trang phục đến màu tóc. Không còn là cô sinh viên nghèo từ quê lên với khuôn mặt đẹp thu hút nhưng chưa pha chất thành thị. Sau khi hỏi tôi vài câu xã giao, nàng đặt lên bàn tấm thiệp cưới, tôi ngớ ra:

-…vậy mà không nghe anh Huấn nói gì! Các bạn bí mật quá…

Vân Anh cười thản nhiên:

- Huấn còn lòng dạ nào mà nói khi cũng nhận một cái như vậy.

Tôi vội cầm lấy tấm thiệp:

- Sao? Không lẽ…

- Đúng vậy! Người có tên trong tấm thiệp này không phải là Huấn, nhưng Kim đừng ngạc nhiên, có vẻ như Kim chưa bao giờ nghe chuyện như vậy vẫn thường xảy ra trên đời?

Tôi không mở tấm thiệp nữa mà đặt nó lại chỗ cũ, run giọng:

- Kim phải ngạc nhiên chứ, vì Huấn và Vân Anh đã có một thời gian dù không dài nhưng rất là thắm thiết. Huấn đã dành cho Vân Anh tình yêu cùng tất cả những gì anh ấy có thể, Kim cũng thấy Vân Anh vui vẻ đón nhận…

Vân Anh vỗ vai tôi:

- Nhưng mình không thể bỏ qua cơ hội tốt hơn đến với mình. Thú thật với Kim, mình lên thành phố không phải để học, mà là để tìm kiếm cơ hội đó.

Tôi không muốn mở miệng nói thêm một lời nào với Vân Anh nữa, nàng quá xa lạ trong suy nghĩ của tôi. Tâm trí tôi chợt hướng về Huấn, bây giờ anh đang ở đâu? Sao anh không cho tôi biết khi anh gặp một thất bại cay đắng như thế? Hơn lúc nào hết tôi nghĩ anh cần một người chia sẻ…

Không  nghe tôi nói gì Vân Anh có vẻ chột dạ, nàng dịu giọng:

- Mình biết Kim thân với Huấn nên không đồng tình với mình, nhưng mỗi người có quyền với cách sống và suy nghĩ riêng. Còn việc mình mời, nếu không thông cảm được với mình, Kim có thể không đến, mình sẽ không trách nếu không được đón…

0o0

Huấn không biết rằng tim tôi se lại khi nghe anh tâm sự về nỗi đau khổ dìm anh vào sự chán nãn khi Vân Anh quay lưng, phụ rẫy tình yêu của anh. Huấn không biết từ lâu tôi đã chịu đựng cảm giác ấy với những thầm kín trong lòng. Anh phơi bày suy nghĩ với tôi, chân thật như một người đang xưng tội rằng anh yêu Vân Anh với tất cả hy vọng về một tương lai hạnh phúc cho riêng hai người, nhưng không ngờ Vân Anh có một lựa chọn khác, bỏ anh lại với những kỷ niệm chỉ còn giá trị với mình anh. Càng hiểu anh tôi càng buồn, không phải vì buồn lây tâm sự của anh mà vì một nỗi niềm của chính tôi, một nỗi niềm tôi muốn phủ nhận, không dám đặt tên vẫn nằm tận sâu trong tâm hồn tôi. Mỗi lần gặp tôi, Huấn trút cạn được nỗi lòng, còn tôi lại thấy tâm trạng thêm nặng trĩu.

Giấc mơ nào rồi cũng tàn. Đam mê nào rồi cũng qua. Tôi sẽ nói với Huấn một câu mà bây giờ chưa phải lúc “Vấp ngã trên đường tình là chuyện bình thường, cái chính là tỉnh táo để nhận ra mình sai lầm như thế nào, rồi dũng cảm đứng lên đi tiếp xem những gì đã qua như một kinh nghiệm, cũng đừng quá thận trọng với con đường phía trước nếu biết bên cạnh còn có một người đồng hành…”.

(Đơn Dương 14.5.2013)

Đơn Phương Thạch Thảo

*Trẻ Dallas (Texas)Số 834 Thứ Năm 30.5.2013

 

 



            GIẤC MƠ BUỒN (Truyện ngắn) 
                              ĐƠN PHƯƠNG THẠCH THẢO.
         

Chỉ Riêng Em Biết



Chỉ Riêng Em Biết
Chỉ riêng em biết vì sao
Vầng trăng kia tròn rồi khuyết
Những ngày chúng ta cách biệt
Vầng trăng phải chia đôi đầu

Chỉ riêng em biết vì đâu
Niềm vui chơi trò cút bắt
Mùa thu lá vàng hiu hắt
Rụng bên hiên nhà bơ vơ

Và em lại ngồi làm thơ
Cho ai nào đâu dám nói
Giấu trong tim niềm khắc khoải
Tình yêu có bao giờ già

Thời gian sẽ mang đi xa
Những gì ta không thể giữ
Chỉ còn lại trong quá khứ
Một nỗi đợi chờ riêng em

Tại sao ngày cứ dài thêm
Chỉ riêng một mình em biết…
(13g35 Thứ năm 28.5.1998)
Hồ Thụy Mỹ Hạnh

Bâng Khuâng Tơ Trời



Bâng Khuâng Tơ Trời
Dường như có sợi tơ vưong
Ai đem đến thả trên đường em qua
Chân không vấp bởi đường xa
Mà tim lại vấp, biết là tại anh!

Dường như bầu trời rất xanh
Và hoa đang nở trên cành tươi hơn
Tóc mây từng sợi dỗi hờn
Mùa thu đón gió cô đơn về ngàn.

Chiều đi qua thật vội vàng
Em chưa kịp nhặt nắng tàn quanh đây
Chưa kịp giữ chút hương bay
Bao nhiêu vuơng vấn nơi này em qua

Bỗng dưng người ấy đi xa
Hoa không tươi sắc, nhạt nhoà hoàng hôn
Mùa thu chắc sẽ dài hơn
Cơn mưa đem nhũng giọt hờn mắt ai.

Nhịp chân đơn chiếc đường dài
Hoa bên đường cũng nhớ ai lặng thầm…
(15g thứ tư 27.5.1998)
Hồ Thụy Mỹ Hạnh

Có Một Vầng Trăng



r264.

Có Mt  Vng  Trăng

Trăng ơi! Hãy cạn ly này

Rượu chưa kịp rót đã say men rồi

Và nghe cay đắng trên môi

Sầu chi cũng vậy mà thôi, ích gì…

Say rồi ta sẽ quên đi

Lòng ta một cuộc từ ly não nề

Người đi không hẹn ngày về

Dường như chỉ ánh trăng thề đợi mong

Giữa khung trời thẳm mênh mông

Trăng im lặng thế thấu lòng ta chăng?

Đường đời trăm lối cách ngăn

Thềm xưa đã xoá dấu chân ngày nào

Đêm tàn trăng khuyết xanh xao

Vần thơ ta viết gởi vào hư vô

Trăng say trăng rụng xuống hồ

Ta say, ta chợt ngây ngô giữa đời…

Hồ Thụy Mỹ Hạnh

Văn Hóa Thông tin Số 18 tháng 5.2001

Dòng Thơ Mực Tím



Dòng Thơ Mực Tím
Giữ làm sao đuợc mãi phút giây này
Phấn, bảng cả chỗ ngồi thân thiết nữa
Ngoài sân trường những đoá hoa thắp lửa
Tiếng ve ran thôi thúc trái tim người.

Giữ làm sao được mãi những tiếng cười
Những bước chân vội vàng ngoài cửa lớp
Mùa hạ đến với bao điều tan, hợp…
Cho mắt ai lấp lánh giọt mưa chiều.

Những cái tên bè bạn thật dấu yêu
Chợt một ngày sẽ đi vào kỷ niệm
Trang lưu bút còn loang màu mực tím
Những câu thơ vụng dại chẳng suông vần.

Rồi mai đây khi chợt nhớ bâng khuâng
Trong hồn vẫn còn những chiều ngập nắng
Hoa phượng cũng lặng thầm trên sân vắng
Mùa thi qua cũng là lúc chia tay
Giữ làm sao được mãi phút giây này!
(20g35 Thứ Hai 25.5.1998)
Hồ Thụy Mỹ Hạnh