Thứ Bảy, 30 tháng 9, 2017

Người Muôn Năm Cũ… (Truyện ngắn)




R 44.

Truyện ngắn.

Người Muôn Năm Cũ…

Hồ Thụy Mỹ Hạnh


Tôi cứ ngóng ra ngoài cửa quán, sốt ruột vì bóng dáng yêu kiều của chị Trang bặt tăm, chị đi theo tiếng gọi của tình yêu! Còn tôi thì vì cái gì mà phải ngồi đây chờ chị, chỉ vì nghe chị rủ đi ăn chè mà tôi không cam lòng từ chối làm người đồng hành với chị, nên giờ này không biết chị đang ở đâu để gọi chị cùng về. Anh Tiến là bạn của chị Trang thì  phải thay chị ngồi đây “canh” tôi. Anh hết kể chuyện đời xưa cho tôi nghe lại kể chuyện đời nay, chuyện phong sương, nắng gió đời lính của các anh mà tôi nghe cũng chẳng hiểu hết…

Anh Tiến nói anh Trung (Là người yêu của chị Trang) và anh sắp chuyển đi nơi khác rồi, anh thì không có người yêu để từ giã nhưng anh Trung thì có chị Trang để Tạ-Từ-Trong-Đêm! Thấy tôi cứ nhấp nha, nhấp nhổm anh Tiến vỗ về tôi: “Họ gặp nhau thì còn nhớ thời gian gì nữa mà em trách, em nên thông cảm cho họ mà đừng sốt ruột, lỡ chuyến này đi tụi anh trở về bằng hòm gỗ cài hoa thì em có muốn cũng đâu còn cơ hội để tốn thời gian như thế này…”. Gì chứ vụ kiêng nói chuyện rủi ro thì tôi cũng biết nên phản đối anh “Em ứ thích nghe anh nói vậy, súng đạn mà thấy các anh chỗ này nó bay qua chỗ khác, úm ba la! Các anh phải mạnh khoẻ, may mắn sống đến già…úm ba la!”.

Tôi ngồi im lặng được một lúc vì phải lắng nghe giọng hát ngọt ngào từ chiếc máy Akai to đùng từ góc quán phát ra “…đại bác đêm đêm dội về thành phố người phu quét đường dừng chổi đứng nghe…”. Tôi chưa biết nhiều đến nỗi buồn, tôi chưa cảm nhận được cuộc sống này có lắm mất mát, chia lìa chực chờ sẵn đây, nên tôi không biết chia sẻ nỗi niềm với người trong cuộc chiến (Đang ngồi trước mặt tôi), tôi chỉ biết tôi cần phải về nhà với chăn ấm, nệm êm. Với bài vở  và những ngày tháng vô tư của đời học trò. Nên dù cũng có chút thông cảm tôi cũng hết chịu được:

- Em phải về thôi, đã chín giờ rồi mà vẫn hổng thấy hai ông bà đó quay lại…

Anh Tiến gật đầu:

- Ừ! Tuỳ em, nếu không thể đợi nữa thì em cứ đi về…

Rồi anh buộc miệng nói:

 -…Nghe nói con đường về nhà em, chỗ bụi rậm dưới triền dốc dạo này ban đêm thường xuất hiện…yêu râu xanh lắm.

  Tôi giật mình vì liên tưởng ngay ra một hình thù quái dị có một cái đầu to quá khổ, tóc dựng đứng như rễ tre, râu ria xồm xồm, thấy người là nhảy chồm lên vồ lấy nhe răng nanh táp một phát làm nạn nhân chết ngay, mà run cả người:

- Yêu râu xanh! Có phải nó có hàm râu quai nón tua tủa xanh màu lá cây?

Anh Tiến cau mày ra vẻ suy nghĩ:

- Không hẳn là có râu, đôi khi mày râu nhẵn nhụi, nhưng đặc điểm chung của loại “yêu” này là thích con gái đi đêm…một mình!

Tôi thấy trường hợp của mình có thể rơi vào “sở thích” của…nó, nên hỏi lại cho chắc ăn:

- Nếu đi hai mình thì không sao chứ?

- Còn phải xem “mình” đi chung kia là ai? Nếu là người can đảm dám đưa nắm đấm vào đối phương để bảo vệ mình còn lại thì có lẽ không sao thật.

Tôi loé lên…niềm hy vọng:

- Anh…anh có phải là người can đảm không?

Anh Tiến nhún vai:

- Ồ! Anh không thích khẳng định về mình như thế bằng lời nói. Anh chỉ thích chứng minh bằng hành động. Nếu con yêu râu xanh nào mà gặp anh, anh sẽ nhổ sạch hàm râu của nó như nhổ cỏ…

Nghĩ đến con đường tối mà tôi sắp phải đi mà dựng cả tóc gáy, tôi thở dài:

- Nhưng anh đâu làm sao gặp được nó, chỉ có em phải đi về đoạn đường ấy thôi…

Anh Tiến xoa càm, vẻ mặt quan trọng:

- Anh vẫn có cơ hội gặp nó đấy chứ, trong trường hợp nếu em nhờ anh đưa về, nhưng anh vẫn sẵn sàng giúp. Anh hùng, quân tử không ngại những việc gian khó dù biết nguy hiểm đang chờ mình…

Tôi nuốt nước bọt qua cổ họng đang khô đắng dù tôi đã cho trôi qua đó hai ly chè đầy, rồi ngập ngừng mở lời:

- Vậy nếu một lát nữa mà chị Trang không quay lại thì em đành phải nhờ anh, vì em còn phải về học bài, hôm nay em chưa động gì đến sách vở…

Rồi tôi cáu những ngón tay vào đầu, nhăn nhó tự trách sự ngu ngốc của mình:

-…lần sau chị Trang có rủ, em cũng hổng thèm hộ tống cho chỉ đi gặp anh Trung nữa, đến đây hai người cũng dẫn nhau đi đâu mất bỏ em ngồi đợi.

- Thì anh cũng như em thôi, mà anh có than vãn gì đâu, anh cũng tháp tùng cho thằng Trung xuống đây rồi ngồi đợi. Dù sao thì chúng nó cũng chu đáo khi tính trước mỗi bên sẽ có một tên hộ tống nhưng…không được có mặt khi chúng nó gặp riêng nhau, nên thằng Trung rủ anh theo là vì sợ bỏ em ngồi một mình…

- Lúc kêu em đi chị Trang chỉ nói là muốn khao em ăn chè…

- Thì em cũng đã vừa ăn đấy thôi. Chưa nói có khi chúng ta còn có công lớn trong việc giúp “tăng dân số”…

Tôi tròn mắt:

- Em không biết việc này có ảnh hưởng gì trong việc tăng dân số mà anh nói, song em biết ngày mai em sẽ bị đứng chào cờ giữa lớp vì hông thuộc bài…

Lúc này anh Tiến có vẻ thương cảm cho tình cảnh của tôi nên đứng lên trước:

-…thì đi về vậy, ra trước đi chờ anh trả tiền.

Tôi nhẹ cả người khi rời quán chè. Quận lỵ thưa người, với vài con đường mà ánh đèn vàng vọt không đủ sáng. Bóng anh Tiến cao lớn ngã dài trên đường và bóng tôi cứ lấn vào bóng anh. Qua hết đoạn có ánh sáng, tôi ngỏ lời:

- Em đi trước mặt anh nhen, còn anh thì đi ngay sau lưng em…

- Tại sao?

Tôi không muốn lộ tẩy ý nghĩ  rằng mình sợ con yêu râu xanh bất ngờ hiện ra, lỡ nó hiện ra phía bên tôi thì tôi cũng khó tránh, chi bằng đi trước, còn anh Tiến đi sau sẽ dễ…bảo vệ cho tôi hơn, hoặc có gì thì anh…bị trước. Nhưng anh gạt đi:

- Rắc rối quá. Sắp đến nhà rồi. Nếu sợ thì nói chuyện cho quên “nó” đi…

Tôi bí xị không dám làm mếch lòng anh, nhưng cũng cố vớt vát:

-…anh cho em gởi…cái tay vào túi áo anh nhen…

Anh gật đầu, rồi nắm bàn tay tôi đút vào túi áo khoác của anh.

Đi đến đoạn có triền dốc, tôi liếc mắt nhìn xuống nơi bóng tối phủ một vùng bao la như đồng lõa với tội ác chực chờ xảy ra. Tôi chợt thấy tội nghiệp anh Tiến lắm, vì lát nữa khi tôi về đến nhà, anh phải một mình quay lại, biết đâu con yêu râu xanh lúc đó mới xuất hiện, rồi anh phải làm sao khi trong tay anh không có cái búa của Thạch Xanh!

- Lát nữa quay lại anh nhớ chạy cho thật nhanh nhé…

Anh bật cười:

- Em sợ anh “chiến đấu” không cân sức với yêu chứ gì? Yên tâm đi, Lính-Mà-Em! Chiến trường còn không ngán, ngán gì bọn lưu manh. Chưa nói người “nó” thích là em chứ có thích anh đâu mà…gặp anh.

Đã sợ, nghe anh nói tôi càng sợ hơn, tay tôi vẫn trong túi áo anh nhưng tôi thấy lạnh toát. Chợt có tiếng súng nổ đì đùng, Tôi run giọng hỏi anh:

- Pháo kích ở đâu hả anh?

- Không đâu! Chắc là ở đồn pháo binh, họ bắn vài quả cho đêm đỡ… tĩnh lặng ấy mà.

Anh huýt sáo một điệu nhạc, tôi nghe giống như “…Trời hôm ấy mười lăm hay mười sáu, tuổi của nàng tôi nhớ chỉ mười ba…”. Còn tôi thì đã mười lăm rồi, tôi cứ mong mình lớn nhanh lên một chút, vì tôi chúa ghét ai đó kêu tôi là cô bé, là cô bé thì chẳng được tự do làm gì theo ý mình. Tôi còn thường bị nghe câu “Con nít biết gì mà nói…”. Tôi mà hết là…cô bé thì có mà mơ nếu muốn nghe tôi nói. Anh Tiến dặn:

- Mai mốt tụi anh đi rồi, nếu em có phải đi đâu một mình trong đêm qua con đường này. Cứ nghĩ trong đầu rằng có anh đi bên cạnh như vầy cho đỡ sợ…

- Em chẳng đi đâu ban đêm là chắc nhất!

Tôi về tới thềm nhà, anh Tiến mới quay lưng. Tôi thấy anh bật lửa mồi điếu thuốc, đốm sáng lập loè trên môi anh hiu hắt trong bóng tối ngoài kia, xa dần…

000

Chị Trang và anh Trung cưới nhau, rồi chị về quê anh tận miền Tây làm dâu, có lúc tôi nghe chị theo anh đi dọc theo hành trình chinh chiến của anh. Tôi cũng được thêm vài tuổi nữa, để được hiểu hơn về cuộc sống không bình yên của những người tôi thân mến.

Từ ngày ấy, tôi không còn gặp lại anh Tiến. Tôi chỉ được nghe một ít tin về anh qua chị Trang trong một lần chị trở lại thăm ba má chị. Chị nói:

- Anh Tiến thường hỏi thăm em, khi thấy hình của em anh ấy ngạc nhiên lắm, anh ấy nói “Cô bé xinh hơn những gì anh hình dung. Ngày ấy cô bé ngây thơ quá, nên những gì anh định nói lại không dám mở lời, nhưng nhất định một ngày nào anh trở lại, nếu còn cơ hội thì…”

Giờ thì tôi hiểu những lời nói ngập ngừng chưa thành câu, và chờ đợi…

Nhưng quyết định tất cả vẫn là định mệnh. Đến sau bốn mươi năm dài tôi mới gặp lại anh. Khi mọi hệ lụy trong cuộc đời của cả hai đã ngấm trải, và hoàng hôn của kiếp người lặng lẽ buông xuống dòng sông đang chảy, không biết về đâu…

(Đơn Dương 22.10.2012)

Hồ Thụy Mỹ Hạnh

*Nam Úc Tuần Báo (South Australia) ISSUE 873 Thứ Sáu 30.11.2012

  

*****

   Người Muôn Năm Cũ Đâu Rồi Nhỉ?

-Cảm tác từ truyện ngắn: Người Muôn Năm Cũ

của Nữ Sĩ Hồ Thụy Mỹ Hạnh


Ngày ấy, em còn tuổi ấu thơ.

Tâm hồn trong trắng đẹp như mơ.

Tung tăng chân sáo vui đèn sách.

Chẳng vướng nhớ nhung, chẳng đợi chờ.

Ngày ấy, ta đời nhuốm gió sương.

Gian lao chinh chiến khắp nẻo đường.

Gối súng rừng sâu thèm hơi ấm.

Thèm một bóng hình để nhớ thương.

Ngày ấy, tình cờ quen biết nhau.

Nỗi lòng nào dám tỏ bày đâu.

Bởi em như một thiên thần nhỏ.

Ta kiếp chinh nhân lắm giãi dầu.

Ngày ấy, đưa em về dưới trăng.

Đường khuya chênh chếch bóng chị Hằng.

Sương ướt lạnh vai, lòng nghe ấm.

Kỷ niệm hôm nào em nhớ chăng?

Ngày ấy, thế là mình chia tay.

Hợp tan, tan hợp phận bèo mây.

Dòng đời rẽ lối từ dạo đó.

Ngỡ đã lãng quên với tháng ngày.

Ngày ấy xa rồi! Đã quá xa!

Mà sao ký ức chẳng phai nhòa.

Người muôn năm cũ giờ đâu nhỉ?

Biết có khi nào em nhớ ta?*

(Kansas 3/28/2013)

Mũ Nâu Dương Thượng Trúc.

*Ý Thơ Quang Dũng

 

 

 

Ai Đem Con Sáo…


r330

Ai Đem Con Sáo…

Ai đem con sáo sang sông

Mà lo con sáo xổ lồng nó bay

Ví dầu người đó, ta đây

Tình yêu đã lỡ những ngày còn không

Bao giờ em sẽ lấy chồng

Câu ca dao nói hộ lòng của anh

Chút tình như gió mong manh

Như đem sương khói dệt thành mộng mơ

Bây giờ và đến bao giờ

Đôi ta đã cách đôi bờ vọng trông

Nên dù em chẳng có chồng

Con sáo cũng đã xổ lồng bay xa.

Đơn Phương Thạch Thảo

*Nguyệt san Giao Mùa (Virginia) Số 100 Ngày 1.8.2010

Thứ Hai, 25 tháng 9, 2017

Hoài Nhớ - Truyện ngắn.





R 43.

Truyện ngắn.

Hoài Nh

Đơn Phương Thạch Thảo

Đã nhiều lần, nó gặp người đàn ông ấy trong nhà mình và cuộc trò chuyện vui vẻ giữa mẹ nó với ông ta bị gián đoạn khi nó bước vào. Sự bực tức không phải là vô cớ khi nó nện mạnh bước chân, không thèm nhìn vẻ mặt ái ngại của người khách, và mẹ nó thì hết sức ngượng ngùng. Chưa hả, nó còn ném cặp vào chiếc ghế trống cạnh mẹ rồi vùng vằng bỏ vào trong mà không chào mẹ, không chào cả khách.

Nó hậm hực cho đến khi mẹ nó nhẹ nhàng bước vào, nói với nó như không có chuyện gì:

- Thay áo rồi ăn cơm, chiều nay con có đi học thêm không?

Nó hỏi lại mẹ với thái độ khó chịu chưa từng có trước đây:

- Mẹ rất muốn con đi vắng lắm phải không?

Câu nói có ngụ ý của nó làm mẹ nó đứng lặng đi một lúc, rồi từ tốn hỏi lại:

- Con nghĩ gì nói thẳng ra cho mẹ biết đi, nhưng mẹ muốn nhắc con, thái độ lúc nãy của con rất hỗn. Nói lên rằng mẹ không biết giáo dục con…

Nó bướng bỉnh chen ngang:

- Ông ta nói với mẹ như vậy chứ gì?

Mẹ nó gắt:

- Con đã đi quá xa rồi đấy. Mẹ không tin con không biết phân biệt phải trái. Từ trước đến nay mẹ luôn hãnh diện với mọi người vì con là một đứa thông minh, lễ phép…

- Nhưng từ khi có ông ta mẹ đã mất sự hãnh diện đó rồi.

Nó cố nói như thế để mẹ biết rằng nó không hề thích sự hiện diện của người đàn ông đó. Nó biết mẹ rất yêu chìu nó và lời nói của nó sẽ tạo áp lực để mẹ phải suy xét lại. Mẹ vẫn thường nói với nó, chỉ cần có nó mẹ đủ bản lãnh để vượt qua tất cả những gian nan của cuộc đời mình. Mẹ không cần gì cho mẹ, mong muốn mọi điều là cho nó nên mẹ đã sống quên mình trong những năm nó còn nhỏ dại. Thời gian đã qua lâu, nó trở thành thiếu nữ với những mộng mơ đầu đời. Nó cũng rất thương mẹ. Nó cố gắng học giỏi là để đáp đền công lao của mẹ. Nó cũng không quên lúc nó còn bé, đôi lần thấy bạn mình có cha chìu chuộng, nó tủi thân vì mình không được như thế, và nó nhiều lần làm cho mẹ khóc vì câu hỏi “Mẹ ơi! Ba của con đâu? Con thích có ba…”, nước mắt của mẹ luôn làm nó sợ dù lúc ấy nó chưa hiểu gì về những trái ngang của người lớn. Đến tuổi hiểu biết nó không bao giờ còn hỏi như thế hoặc dám truy vấn mẹ về nguồn gốc của nó dù trong lòng vẫn muốn biết, vì nó suy nghĩ, nếu hỏi chỉ khiến mẹ khó giải thích cho việc trong giấy khai sinh của nó tại sao không có tên cha. Nó chưa bao giờ nghĩ mình sẽ dám làm điều gì trái ý của mẹ. Nhưng hôm nay…

Người đàn ông đó có thể sẽ làm thay đổi cuộc đời của mẹ nó, thậm chí là thay đổi cả tình cảm giữa mẹ con nó. Không thể nào! Nó đã mơ hồ thấy điều ấy qua vẻ mặt tươi vui của mẹ, qua ánh mắt long lanh và mẹ cũng trau chuốt bề ngoài hơn lúc chưa có mặt người đàn ông đó. Đôi lúc nó bắt gặp mẹ mỉm cười một mình, một sự ấm ức âm ỷ trong lòng, nó chỉ chờ cơ hội để bộc lộ. Giờ có dịp là nó tuôn ra nhiều câu nói tỏ sự bất mãn của nó về quan hệ của mẹ với người đàn ông ấy. Nó mặc kệ cảm giác của mẹ, nó chỉ cần mẹ nó cắt đứt thứ tình mà nó cho là không chính đáng mới chớm nở trong lòng mẹ nó.

000

Nó đạp xe qua nhiều con phố. Không biết đi đâu giữa thành phố này, đã nhiều ngày qua, nó cảm thấy trong ngôi nhà thân thuộc của nó mất đi sự ấm cúng, thân mật giữa hai mẹ con nó, thay vào đó là một không khí nặng nề.

Người đàn ông ấy không đến nữa, do mẹ nó yêu cầu hay vì thái độ không bằng lòng của nó? Nó không rõ nhưng biết nguyên nhân chính là do mình. Nó không muốn về nhà, vì bỗng sợ nhìn ánh mắt của mẹ, ánh mắt thăm thẳm chứa cả những hoàng hôn đi qua trong đời, mới đây chợt lấp lánh tia nắng hy vọng nhưng nó đã dập tắt. Để giờ đây nó còn sợ hơn nữa vì có những khuya nó trở dậy không có mẹ nằm bên cạnh, rón rén nhìn ra phòng khách nó thấy mẹ ngồi bất động trong ánh đèn mờ tối, không một tiếng nấc, không một tiếng thở dài. Nỗi câm lặng của mẹ khiến lòng nó quặn thắt, nó lén đứng nhìn mẹ, không dám gây ra tiếng động. Nó đã lỡ bắn một mũi tên vào tim mẹ, rồi bây giờ nó không biết làm sao xoa dịu nỗi đau mà mẹ đang gậm nhấm. Nó đến nhà dì Hiếu, một người bạn tâm giao của mẹ từ thời son trẻ, nó muốn xin dì một lời khuyên.

000

Tàn cuộc chiến anh trở về như một kẻ thất chí, tâm tư trầm uất vì hoàn cảnh của mình, tay trắng không có gì ngoài một tình yêu cho nàng và chỉ có thế. Nhưng anh cũng chưa thể cho nàng hạnh phúc giống như thông thường những đôi yêu nhau khác. Anh còn phải sống dựa vào gia đình, mà người thân của anh thì đang gặp những khó khăn vì “lý lịch” của họ có anh.

Còn nàng, tình yêu mà nàng dành cho anh là một thứ tình vượt qua mọi tính toán, cân nhắc, nàng muốn thể hiện sự chân thành của nàng, nàng muốn chứng minh dù anh có bị dập vùi, rơi xuống tận đáy của xã hội nàng vẫn không thay đổi. Nàng yêu anh và sống hết mình với tình yêu đó và chưa bao giờ thấy đủ dù nàng đã thuộc về anh, nàng đến với anh không phải vì buông thả mà là sự dâng hiến, để chấp nhận đồng hành cùng anh trên con đường mà anh vẫn bảo là tuyệt lộ. Nhưng ước mơ đơn thuần như thế không theo lòng người, lệnh tập trung những “người bại trận” được ban ra, anh phải chấp hành. Nàng những tưởng chỉ vài ngày rồi anh sẽ trở về…

Nàng cũng không ngờ sau khi anh đi, tai ương cũng đến với nàng qua một hình thức khác, nàng có mang. Còn anh thì biền biệt chưa biết ngày về! Gia đình nàng từ bỏ, không chấp nhận được vì nàng vẫn là con gái chưa xuất giá. Dư luận càng không buông tha, nhưng nàng buộc phải giẫm lên nó mà đi vì quyết giữ đứa con của anh, đó là kết quả tình yêu sâu đậm của hai người. Dù anh không hay biết những gì xảy ra với nàng sau ngày anh bị tập trung cải tạo. Nàng đặt tên cho con là Hoài Nhớ, cái tên gói ghém hy vọng, chờ đợi nhớ thương hướng về anh. Nhưng anh đã không thể trở về với mẹ con nàng, những người đồng cảnh ngộ vùi chôn anh nơi một cánh rừng nào đó mà nàng không làm sao biết và đến được. Nàng âm thầm ôm nỗi đau thương với trái tim tan nát.

Hai mươi năm qua dù lòng đã nguôi, nhưng những vấp váp thăng trầm trong đời nàng không biết dựa dẫm vào ai, không có người chia sẻ. Tâm hồn nàng như sa mạc hoang vắng, nàng lặng lẽ đi về không nghĩ có lúc mình sẽ có một tình yêu mới. Cho đến một ngày nàng gặp người đàn ông ấy. Nhưng vấp ngay trở lực từ chính đứa con gái bé bỏng mà nàng luôn xem là báu vật của mình, buộc nàng phải có một lựa chọn…

000

Nó khóc vùi trong vòng tay dì Hiếu. Qua lời kể của dì, nỗi đau của mẹ thấm dần sang nó. Ngay tức khắc nó muốn ngả vào lòng mẹ để khóc thay cho mẹ nỗi niềm mà mẹ đã gánh chịu 20 năm qua, mà suy cho cùng là vì nó, vì mối tình đầu với người đã sinh thành ra nó. Sự nghiệt ngã của định mệnh đã cướp cha đi, cướp luôn tuổi thanh xuân của mẹ. Là phụ nữ ai chẳng mong ước cho mình có một cuộc sống vẹn toàn với người mình yêu, đời mẹ chưa một  lần được chạm tay vào hạnh phúc đích thực. Thế mà hôm nay nó đan tâm đập vỡ cơ hội làm lại cuộc đời của mẹ. Nó phải làm gì để sửa chữa những lỗi lầm ấy.

Nó chào dì Hiếu rồi hấp tấp ra về. Chưa bao giờ nó đi vắng một cách bất thường như vậy, nó biết mẹ đang lo lắng, nó phải về ngay, càng nhanh càng tốt…

Khi về đến nhà thì thấy mẹ cũng đang chuẩn bị ra cửa có lẽ định đi kiếm nó, nó ôm chầm lấy mẹ:

- Mẹ! Tha lỗi cho con, con biết cả rồi, dì Hiếu đã kể…

Mẹ nó vỗ nhẹ vào vai nó, như không chú ý đến điều nó muốn nói:

- Con đi lâu như vậy làm mẹ nóng lòng quá, đừng có lần nào như vậy nữa nhé con. Có điều gì xảy ra với con làm sao mẹ sống nổi.

Nó đứng thẳng người lên, nắm chặt bàn tay mẹ:

- Mẹ hãy nghe con nói đây, con muốn gặp bác ấy. Con muốn bác ấy nhận ở con lời xin lỗi…

Mẹ nó nhẹ lắc đầu:

- Muộn rồi con à, ông ấy đã đi rồi, sẽ không về đây nữa đâu…

Nó đứng sững im một lúc rồi thảng thốt:

- Không được! Bằng mọi giá mẹ phải cho con được giải thích với bác ấy. Con không thể chịu nổi mặc cảm lỗi lầm do chính con gây ra cho mẹ…

Mẹ lại khe khẽ lắc đầu, im lặng nhìn nó với vẻ mặt bao dung. Nó muốn đôi mắt sầu muộn của mẹ hãy trào ra những giọt nước mắt, hãy để nỗi niềm tan chảy ra, nhưng sao nó ráo hoảnh, thẩn thờ, vô hồn thế kia! Có phải những dòng nước mắt đã chảy ngược vào trong? Nhấn chìm mẹ trong nỗi đau không còn có thể thành lời…

Đơn Phương Thạch Thảo

*Trẻ Dallas (Texas) Số 803 Thứ Năm 25.10.2012

 

 

Thứ Hai, 18 tháng 9, 2017

Nhớ…


r332.

Nh

Khi nhớ đến anh

Em nhớ con đường ngược chiều

Con đường anh đi lên và em đi xuống

Trong những buổi đi về sớm, muộn

Ngã tư đèn xanh phía bên anh

Và đèn đỏ phía bên này em.

 

Khi nhớ đến anh

Em nhớ thành phố về đêm

Chả biết đi đâu

Em nằm bẹp trên căn gác nhà trọ

Chờ nghe có tiếng ai gọi tên mình ngoài ngõ

Chẳng có ai!

Em buồn như đánh mất một cái gì…

 

Khi nhớ đến anh

Em nhớ về một chuyến đi

Tưởng sẽ gặp anh ở một nơi nào trong thành phố

Nhưng chỉ có bóng chiều xiêu đổ

Nghiêng về phía sau em

 

Khi nhớ đến anh

Em nhớ quán cà phê với khúc Không tên…

“…Ngày tàn im vắng, yêu người làm tóc trắng…”

Thành phố tràn ánh nắng

Những con đường ngược chiều

Đèn đỏ, đèn xanh như hai con mắt đăm chiêu

Không bao giờ mở ra cùng lúc

Nên chúng ta lạc nhau

Như mơ, như thực…

Hồ Thụy Mỹ Hạnh

 

Phút cuối

Nhạc: Lam Phương

https://youtu.be/u9NRi_Iqb4w?si=zYF-0YbRlupUuqPr

 


Chủ Nhật, 17 tháng 9, 2017

Thu khúc


r331.

Thu  khúc

Không có gì là lạ đâu anh

Khi em bảo trái tim anh là biển

Tình yêu em như con thuyền lạc bến

Rất mơ hồ về một chốn bình yên

 

Gởi cho anh mùa Thu cao nguyên

Những buổi sớm sương mù giăng đồi núi

Và hàng thông rì rào không có tuổi

Khúc nhạc trầm về một thuở đôi ta

 

Gởi cho anh mùa Thu đã xa

Hoa cúc nở đã vàng thương nhớ

Nắng đã úa vì Thu xưa đã vỡ

Hoàng  hôn buông, lá thiêm thiếp trên cành

 

Không có gì là lạ đâu anh

Khi em bảo mùa Thu mênh mông lắm

Như tim anh bến bờ xa thẳm

Chẳng nơi nào là chỗ cho em…

(13g30 Thứ Hai 24.7.2000)

 Hồ  Thụy Mỹ  Hạnh

 

Bài không tên số 4

Vũ Thành An

https://youtu.be/m4cntfgM9Hk?si=Jums_WnrGkUr93oh


Mối Tình Thị Mầu

r329.

Mi Tình Th Mu

Thà như cô vậy Thị Mầu

Yêu là yêu thật, đùng câu nệ tình

Đừng vờ làm kẻ đoan trinh

Để che đậy sự đa tình bên trong

Lòng người nào biết sâu, nông

Còn bao nhiêu gã đàn ông trên đời

Cứ tao nhã đến từng lời

Nên bao cô gái lầm người tình chung.

 

Lên chùa cô cứ ung dung

Yêu say đắm, yêu tận cùng mới thôi

Phật nào đâu cấm duyên người

Khắc khe chỉ tại người đời mà ra

Thị Kính không phải đàn bà

Chắc gì giữ áo cà sa cho mình.

Bên một Thị Mầu đẹp xinh

Trao duyên, mắt liếc đa tình thế kia…

(18g30 Thứ Sáu 2.6.2000)

Đơn Phương Thạch Thảo

*Nguyệt san Giao Mùa (Virginia) số 100 Ngày 1.8.2010

 

Mẹ hiền yêu dấu

(NHạc ngoại lời Việt)

https://youtu.be/4gZBsVLIK30?si=CG572zw2vVgHymr9



Trái tim rỗng không

r328.

Trái Tim Rng Không

Em tưởng rằng đã bước vào trái tim anh

Trái tim của một người đàn ông từng trải

Sau những cuộc tình bây giờ anh dừng lại

Hối tiếc những gì đẹp nhất đã trôi qua.

Em tưởng cuối cùng anh đã có một sân ga

Sau cuộc hành trình dài mỏi mệt

Những chuyến phiêu lưu đã qua, đã hết

Và trái tim thật thà khi nói chuyện tình yêu.

Cuộc đời sẽ đẹp biết bao nhiêu

Nếu lòng tin luôn đặt đúng nơi, đúng chỗ

Là con gái đâu ai dám đem tình yêu của mình ra đánh đố

Đặt ân tình vào trái tim có quá nhiều ngăn

Khi nói yêu em, có lẽ anh cũng biết rằng

Đấy là lời không thật

Anh nói vì một thói quen

Vì em đâu phải là người duy nhất

Anh cũng không bận lòng sau mỗi cuộc chia ly

Một trái tim không buồn vui, mơ ước, nghĩ suy…

Trái tim ấy đáng thương hơn là đáng trách!

Hồ Thụy Mỹ Hạnh

*Nguyệt san Giao Mùa (Virginia) Số 98 Ngày 1.6.2010

 

Một chuyến bay đêm

Nhạc; Song Ngọc – Hoài Linh

https://youtu.be/1IyjnDNpj3Y?si=mgaUgnCaQf5-tGSL