Thơ: Hồ Thụy Mỹ Hạnh
Ca sĩ: Thu Trang
r243.
Tiếng Chuông Từ Điện Thoại
Mỗi buổi tối em vẫn chờ
nghe
Tiếng
chuông vang lên từ điện thoại
Và đầu dây bên kia là giọng nói
Ấm
trầm của anh…
Em
cứ mong một ngày qua nhanh
Một
ngày không buồn, không vui, không gì cả…
Sau nhịp sống bộn bề, hối hả
Em
lại được nghe anh
Lại
được nghe lời an ủi, dỗ dành
Để
khoảng cách giữa chúng ta không còn nữa
Dù
chỉ mình em với ánh trăng ngoài song cửa
Em vẫn không hề cô đơn
Nhưng
bỗng…
Một
ngày, một ngày, rồi một ngày dài hơn…
Những
buổi tối tiếp theo bao buổi tối
Không
còn tiếng chuông reo từ điện thoại
Sự
im lặng mà ngỡ phá tan được không gian
Sự
im lặng báo một giấc mơ tàn
Hạnh
phúc chợt biến thành bọt nước!
………………….......
Em
một mình uống nỗi buồn say khướt
Trái tim đừng đau nữa, trái tim ơi!...
Hồ
Thụy Mỹ Hạnh
Nửa hồn thương đau
Phạm Đình chương
https://youtu.be/2XHw9xZSv6g?si=jWbJSjkPKpjNtMe4
r242.
Thành Phố Mùa Xuân
Gom
vào đây chút nắng vàng
Chút
hương trong gió của ngàn hoa tươi
Và
cho môi nở nụ cười
Cho
mây trắng khắp bầu trời xanh trong.
Lắng
sâu một nỗi chờ mong
Chút
hơi lạnh cuối mùa Đông tàn rồi
Hoa
mai nở khắp núi đồi
Đón
mùa Xuân đến bồi hồi trái tim.
Vườn
Xuân rộn rã tiếng chim
Không
gian như cũng lắng chìm vào thơ
Ta
như lạc vào cõi mơ
Hoàng
hôn Đà Lạt nắng mờ chân mây.
Gió
về đánh thức hàng cây
Thành
âm vang khúc nhạc say lòng người
Có
gì quyến luyến trong tôi
Chân đi hồn vẫn không rời cao nguyên.
Hồ
Thụy Mỹ Hạnh
*Lâm Đồng Cuối Tuần Số 5/2008 Thứ Sáu 11.1.2008
Mùa
Xuân lá khô
Trần
Thiện Thanh
https://youtu.be/4uZ_ya7yvmo?si=ceyij--GQPqscQUZ
r241.
Chiếc Lá Cuối Cùng
Có chiếc lá mùa Thu
Bơ vơ còn sót lại
Trong chiều Đông ngần ngại
Rơi bay vào thơ tôi.
Mùa Thu đã qua rồi
Dư âm còn đâu đó
Chiều nay qua trước ngõ
Một người như… rất quen!
Những chiều sương mờ hoen
Mùa Đông chừng đến sớm
Chiếc lá vàng thấp thỏm
Tiễn một mùa bâng khuâng.
Chỉ còn những dấu chân
Ngoài thềm đời lặng lẽ
Như lá vàng rất khẽ
Rơi mơ hồ trong tôi.
Vàng rực bên lưng đồi
Muôn đoá Quỳ đã nở
Ra về ai bỡ ngỡ
Đường dài ơi! Đường dài…
(20g Thứ Sáu 14.11.1997)
Hồ Thụy Mỹ Hạnh
Mùa Đông Cao Nguyên
Đã
qua rồi mùa Thu của tôi ơi!
Đông
rét mướt với từng chiều bỡ ngỡ
Chiếc
lá cuối cùng mang theo nỗi nhớ
Rơi
vội vàng để đón một mùa sang.
Ngày
cứ dài nên mây cứ lang thang
Lời
chưa nói bỗng muộn đành không nói
Nỗi
cô đơn lẫn vào trong đêm tối
Anh
không về nên mùa Đông lạnh hơn.
Những
hàng cây trơ trụi lá cô đơn
Đón
mưa gió bay qua thành phố đẹp
Cửa
nhà ai suốt mùa Đông cứ khép
Im
lìm ngăn cơn gió lạnh thổi về.
Mùi
hương bay nồng nàn giữa đêm khuya
Của
loài hoa âm thầm đang nở vội
Chờ
đợi nhau suốt một đời mòn mỏi
Một
đời niềm mơ ước biết trao ai!
Ở cao nguyên mùa Đông thường
rất dài
Và
mưa nữa, ướt lạnh vần thơ cũ…
(Dran
16g chúa Nhật 2.11.1997)
Hồ Thụy Mỹ Hạnh
*Văn Nghệ Trẻ Số
Xuân Quý Mùi 2003
Mưa rừng
Nhạc; Huỳnh Anh
https://youtu.be/CYHysnJKcR8?si=DqrRi32kQeHmr78Y
r238.
Gọi…
Đặt tình vào trái tim đau
Dường như nỗi nhớ bắc cầu
tìm sang
Đặc tình vào những dỡ dang
Người đi tình cũng như đàn
đứt dây.
Gọi Đông về với tháng ngày
Tàn thương yêu cũ mưa bay
nhạt nhòa
Gọi mùa Xuân đến cho hoa
Phải chăng trời đất cùng
hòa niềm vui
Ai còn đi ngược về xuôi
Để bao mong đợi chôn vùi
vào quên
Tình yêu như một mũi tên
Bắn đi thương tích lại bên
tim mình
Biết rằng năm tháng vô tình
Cứ đòi món nợ tình mình
trót vay
Những chiều trên phố mưa
bay
Nhớ nhung lại đến đọa đày
trái tim
Đặt tôi vào trong trời đêm
Gọi trăng, gọi gió, gọi
niềm cô đơn…
(20g10 Chúa Nhật
26.10.1997)
Hồ Thụy Mỹ Hạnh
r237.
Chiều Đông
Mùa
Đông nay đã đến rồi
sắc
hoa e ấp, bầu trời giăng mây
nắng
chiều rớt nhẹ vào tay
hoàng
hôn đưa bước chân ngày đi qua
nắng
tàn trên đỉnh non xa
quê
tôi là một bài ca tuyệt vời
tiếng
đàn réo rắt chơi vơi
gió
hiu hắt lạnh khung trời mùa Đông
lang
thang đi giữa rừng thông
rừng
xao xác lá nghe lòng bâng khuâng
đường
về còn lại dấu chân
nghe
âm vang tiếng chuông ngân giáo đường
chiều
về phố lạnh mờ sương
những
loài hoa tím bên đường ngẩn ngơ…
Hồ Thụy Mỹ Hạnh
*
r236.
Lời
Mùa Xuân
Cho
em một khoảng trời riêng
Đôi
tà áo mộng ngoan hiền nón che
Mùa
Xuân hãy lặng im nghe
Xôn
xao hoa lá gọi về bướm xưa.
Chiều
nghiêng xuống chút nắng thưa
Vườn
Xuân một đóa hoa vừa hé duyên
Cho
em chút nắng cao nguyên
Khoảng
trời thơ mộng bình yên ngày nào.
Ngàn
thông như vẫy tay chào
Muôn
hoa khoe sắc đi vào hồn ai
Ngẩn
ngơ trong buổi chiều phai
Mùa
Xuân đang nói với ai điều gì.
Thời
gian sẽ cuốn Xuân đi
Cho
em giữ lại chút gì mai sau
Vần
thơ đã viết từ lâu
Chỉ còn lại một đôi câu vụng về.
Hồ
Thụy Mỹ Hạnh
*Tuổi
Mười Tám (Tây Ninh nguyệt san) Số 41 Tháng 3.1999
Biển
cạn
(Nhạc
Rumba: Kim Tuấn)
Hồ Thụy Mỹ Hạnh is
singing
https://youtu.be/5X48sby81C4?si=DP3sDPTbskmuyCPg
r235.
Đêm Đông Đà Lạt
Thời
gian như dòng sông
Trôi
đi không trở lại
Nên
người còn đi mãi
Có
hay đâu Đông về.
Con
dốc dài ngủ mê
Bước
chân nào đánh thức
Chuông
giáo đường náo nức
Đêm
Đông lạnh lùng trôi.
Lời
thánh ca trên môi
Rót
vào đêm Đà Lạt
Lặng
lẽ niềm khao khát
Giấc
mơ bình yên xưa
Tình
đầu như cơn mưa
Bay
qua hồn lạnh giá
Người
về nơi phố lạ
Quên
mùa Đông của mình
Thời
gian quá vô tình
Trôi
đi không trở lại
Nên
người còn đi mãi
Để
Đông về bơ vơ…
(23g37
Thứ Hai 3.10.1997)
Hồ Thụy Mỹ Hạnh
*Áo Trắng Số 108 Tháng 12.1999
r234.
Tình
Cờ
Như
tất cả tình cờ
Trong
đời ta vẫn gặp
Nụ hoa
hồng e ấp
Bất
ngờ nở trong tim.
Tình
yêu vốn lặng im
Để
mắt trao lời nói
Ngại
ngùng và bối rối
Như
khi yêu lần đầu.
Mùa
Xuân rồi qua mau
Anh
tình cờ rẽ lối
Biệt
ly thường không nói
Lời
nào cũng buồn thôi.
Cuộc
tình lúc chia đôi
Kỷ
niệm về một phía
Tất
cả thành vô nghĩa
Ở
một người quay lưng.
Em
gom nắng bâng khuâng
Của
một chiều sắp tắt
Hoàng
hôn về hiu hắt
Tình cờ…ta quên nhau!
Hồ
Thụy Mỹ Hạnh
*Thế giới phụ nữ Số 13 Ngày 11.5.2001
Phiên
gác đêm Xuân
Nguyễn Văn Đông
https://youtu.be/CRWZK2BMXYw?si=SzTSxKk62V09-K_T
r232.
Mùa Thu Ở Đây
Đà
Lạt làm gì có hoa sữa hở anh?
Thu
Hà Nội anh mang vào xứ lạnh
Trên
khắp núi đồi giọt mưa lấp lánh
Gió
mang hương hoa sữa đi rồi.
Giọt
mưa nào rớt đọng trên môi
Thu
Hà Nội, Thu cao nguyên có giống!
Mùa
Thu nào chẳng như là mộng
Riêng
ở đây sương lạnh lẽo phố rừng.
Buổi
chiều còn chút nắng bâng khuâng
Chưa
nở tắt sợ hoàng hôn đến vội
Chỉ
nghe thôi em đã yêu Hà Nội
Những
con đường râm bóng mát hàng cây.
Thu
Hà Nội có giống Thu ở đây
Mây
lười biếng và buổi chiều ít nắng
Trong
xôn xao mà vô cùng tĩnh lặng
Phố
chiều mờ trong màng sương mong manh.
Đà
Lạt làm gì có hoa sữa hở anh?
Mà
mùi hương ai mang vào xứ lạnh…
(0g15
Thứ Hai 22.9.1997)
Hồ Thụy Mỹ Hạnh
Chuyện một đêm
Anh Bằng
https://youtu.be/0qszIPKA8Mo?si=I9hLq_0fQSnU_x3t