Thứ Năm, 23 tháng 4, 2020

Anh Còn Nợ Em.


          Anh Còn N  Em.
                  *Nhạc:Anh Bằng (Phổ Thơ:Phan Thành Tài)
                 *Tiếng hát: Hồ Thụy Mỹ Hạnh

Nhạt Nhòa Ký Ức


r432

Nhạt Nhòa Ký Ức

Em đến như kẻ lạ

Từ ký ức mù khơi

Con đường xao xác lá

Cơn gió chiều cuốn rơi.

 

Sài Gòn như không ngủ

Chờ một giọt sương đêm

Góc phố nào xưa cũ

Hơn một lần thay tên.

 

Em như không có mặt

Trên muôn lối người qua

Những môi cười, tay bắt…

Mà sao vẫn lạ xa.

 

Sài Gòn! Một chút tình

Nhạt nhoà trong ký ức

Người xưa hỡi! Vô tình…

Mộng xa rời đời thực.

 

Em đến như kẻ lạ

Trong buổi chiều mông mênh

Với tay…người xa quá

Ước mơ đầy chông chênh!

(Sài Gòn 21.11.2012)

Hồ Thụy Mỹ Hạnh



Anh Còn N  Em.

                  *Nhạc:Anh Bằng (Phổ Thơ:Phan Thành Tài)

                 *Tiếng hát: Hồ Thụy Mỹ Hạnh

          https://www.youtube.com/watch?v=lbNXFIhyJ9g&feature=youtu.be


Khung Trời Bốn Không Hai Bảy

r431.

Khung Tri Bn Không Hai By

Hôm nay nhận cánh thư xanh

Bốn không hai bảy! Tên anh góc này

Bao nhiêu  ngóng đợi là đây

Đôi trang giấy xóa bao ngày cách xa

Tâm hồn em chợt nở hoa

Mà đôi mi ướt nhạt nhòa giọt mưa

Xin Thao Trường gió nhẹ đưa

Xin mây thật thấp, nắng thưa dịu dàng

Chiều về trên cổng Nam Quan

Một ngày qua rất vội vàng với anh

Những giọt mồ hôi rơi nhanh

Làm sao chia nỗi nhọc nhằn với ai

Gian nguy đã sẵn đời trai

Giày Saut, áo trận ngày mai lên đường

Bỏ quên phố thị mờ sương

Còn đây tình hẹn vấn vương tim người

Mùa Thu dài lắm anh ơi!

Không gian ngăn cách, một trời nhớ thương…

(26.8.1974)

Hồ Thụy Mỹ Hạnh



Siết chặt bàn tay

(Mặc Thế Nhân)

Hồ Thụy Mỹ Hạnh is singing

https://youtube.com/shorts/qk9xM3gpnVw?si=5b8x-TCo2Gzmmug5







Lạc Cuối Chân Mây



r430.

Lc Cui Chân Mây

Em chỉ là ánh sao mờ

Mây đen trùng trùng che khuất

Ước mơ một đời không thực

Nỗi niềm phong kín tâm tư

 

Ta chưa nói lời tạ từ

Sao nhạt nhoà thương yêu quá

Gởi anh mùa Thu đầy lá

Xạc xào trên lối hồn em.

 

Kỷ niệm buồn như mắt đêm

Thăm thẳm chứa tràn bóng tối

Em còn bao điều chưa nói

Phong kín  một nỗi niềm riêng.

 

Xin cho em chút bình yên

Trong cuộc đời đầy gió bão

Trăm năm vẫn là hư ảo

Tình yêu lạc cuối chân mây

 

Em còn đây một vòng tay

Ôm trọn tháng ngày trống rỗng.

( Thứ Hai 6.8.2012)

Hồ Thụy Mỹ Hạnh

*Trẻ Dallas (Texas)Số 794 Thứ Năm 23.8.2012



Thôi

Y Vân

https://www.youtube.com/watch?v=IdSl-KrK4Fs 

 


Thứ Tư, 8 tháng 4, 2020

Khi tình yêu đến (Truyện ngắn)

.

 


R 63.

Truyện ngắn

 Khi tình yêu đến    

       Hồ Thụy Mỹ Hạnh

  Vĩnh trở về nhà với tâm trạng hết sức buồn bực, vì anh vừa tranh luận với một người mà anh vẫn nghĩ “Như con mèo ngái ngủ trên tay anh”. Nhưng hôm nay “Con mèo” ấy chợt vươn vai biến thành một con cọp be bé với miệng lưỡi sắc xảo, lý luận vững chắc với bao nhiêu là việc cụ thể làm nền tảng, khiến anh không đủ kinh nghiệm để bẻ ngược những lý luận của Diệu My, con mèo không hề ngái ngủ của anh!

Tất cả khởi nguồn từ chuyện tía của Vĩnh! Khi tâm sự với Diệu My về sự lo lắng mà anh nhận thấy về sự thay đổi gần đây ở tía. Ông Phúc là một người cha mà đối với Vĩnh có bao nhiêu thơ, ca, nhạc, họa nói về tình cha anh thấy vẫn không đủ diễn tả. Vì ông Phúc vừa là mẹ, vừa là cha, vừa là ông bà nội ngoại, nên tất tần tật những tình cảm trên đời này gộp lại cũng không so sánh được. Vĩnh lớn lên trong vòng tay của tía và không biết má là ai! Má chỉ là một hình ảnh xa xôi mà Vĩnh không thể nhớ nổi. Má đã bỏ tía ra đi tìm một cuộc sống bên người khác khi tía thất bại. Tía đã nuôi anh khôn lớn, Vĩnh tâm nguyện với lòng sẽ làm tất cả để đền đáp lại công ơn dưỡng dục của tía. Và Vĩnh đã sống đúng mực là một người con trai chí hiếu. Anh đã trưởng thành, học hành đổ đạt, có công việc ổn định. Và hiện tại ông Phúc đang hưởng những thành quả mà ông đã khổ công hy sinh cho con. Thân bằng quyến thuộc và người chung quanh ai cũng khen ngợi Vĩnh và nhận xét rằng ông Phúc có…phúc!        

Vậy mà dạo này ông Phúc thường trầm tư mặc tưởng, có lúc ông chống cằm ngồi nhìn vào một điểm nào đó mà chỉ ông mới biết, à! Mà có khi ông cũng không biết đang nhìn gì, và dĩ nhiên cũng không biết có Vĩnh theo dõi từ một phía nào đó. Vĩnh đau lòng biết bao khi nhìn những đường nhăn dĩ vãng trên trán tía sâu hơn. Ông Phúc hà tiện cả nụ cười, tất cả “hiện tượng” bất thường đó đều lọt vào mắt xanh của Vĩnh, rồi nằm yên trong trí cựa quậy khiến Vĩnh không yên. Vĩnh tự hỏi không biết có trót lỡ làm gì phật ý khiến tía buồn? Trong khi chờ biết nguyên nhân, anh phải cố gắng làm vui lòng tía bằng cách rời khỏi nơi làm việc là dong thẳng về nhà cho có đôi, có cặp với tía vì sợ tía cô đơn. Vĩnh hy sinh cả niềm vui của riêng mình là gát lại việc hẹn hò với Diệu My (người yêu lý tưởng của anh) để thường trực bên tía. Nhưng xem ra ông Phúc lại có vẻ không cần Vĩnh. Sau bữa cơm là ông vội vào phòng riêng, một mình trong phòng không biết ông mặc niệm điều gì. Ông Phúc bí mật chừng nào thì Vĩnh càng muốn khám phá chừng ấy.Và rồi cái mà Vĩnh bắt gặp là những bài thơ tình ông Phúc viết cho ai không biết:

Em có yêu anh không?

Khi anh là một người đàn ông cũ

Tâm hồn anh đã nếm đủ đau thương

Anh là một người rất đỗi bình thường

Bước chậm bên lề cuộc sống

Anh không phải là người để cho ai đem vào mộng

Nên khi gặp em, anh rất đỗi băn khoăn…

Làm sao anh có thể nói rằng

Anh yêu  em! (Như thời anh còn trẻ)

Nhưng em ơi! Giữa những điều khó thể

Anh vẫn không thể nào thôi nghĩ về em…

Và:    

Khi tim anh còn đập

Khi trái đất còn quay

Thì em ơi tình này

Vẫn là em ngự trị

Vĩnh ngạc nhiên, đúng hơn là sửng sốt! Tía anh có làm thơ bao giờ đâu. Vậy mà giờ đây tác động nào khiến cho thơ tràn ra lai láng thế chứ. “Đầu mối” đã có, nhưng  Vĩnh  giả vờ không biết gì để ông Phúc không đề phòng, Vĩnh phải biết “em” trong thơ của tía là ai? Lẽ nào ông Phúc có anh còn chưa đủ, lại còn đèo bồng yêu ai đó?

 Có lần vừa bước chân vào nhà Vĩnh nghe ông Phúc đang hát “…tôi ca không hay, tôi đàn nghe cũng dở…”, dù đã gần sáu mươi nhưng giọng hát của ông Phúc ngân, run, luyến, láy còn “tới” lắm, trước đây anh vẫn thích nghe tía hát, nhưng dạo này do đang có nỗi ấm ức trong lòng, khi Vĩnh nghĩ tía có ý phản bội mình để rẽ bước sang ngang. Thái độ của ông Phúc có khác gì một chàng trai trẻ đang yêu đâu. Vậy nên Vĩnh không thể thông cảm cho tâm trạng của tía được, anh lầm bầm “Ca không hay mà đàn còn dở thì chẳng có ai yêu là phải. Con trai cận kề bên không muốn, lại muốn người dưng khác họ…”. Thì ra cái vẻ mặt rầu rầu, ra ngẩn vào ngơ của ông Phúc dạo gần đây không phải do anh làm gì trái ý như anh vẫn nghĩ, mà đích thị là tại một người phụ nữ nào đó đã lọt vào tầm ngắm của tía rồi.

Vĩnh đem nỗi lòng ấy đến tâm sự với Diệu My tưởng đâu nàng chia sẻ, nào ngờ nàng nghĩ chẳng giống anh:

- Nếu thật sự tía có người yêu thì đó là việc đáng mừng, anh phải tìm hiểu để vun đắp vào cho họ chứ không nên tỏ ý bất mãn như thế.

Vĩnh nhìn Diệu My với đôi mắt hình viên đạn:

- Em nói sao? Tía anh đã gần sáu chục tuổi rồi đó, sắp có con dâu, sau đó còn sắp có…cháu nội, không phải một cháu mà là hai cháu, em biết chưa?...

Diệu My cười thành tiếng:

-…cho em ngắt lời anh, người lạc quan thì nói “…Hơn năm mươi!” Còn người bi quan thì nói “…gần sáu mươi” khi nói về một số tuổi. Và gì nữa, ý anh là con trai của tía sắp có chuyện vui như vậy? Mà lại bắt tía chịu cảnh buồn à? Anh nhìn sao mà nói tía đã già? Chỉ là sắp già thôi nhé, tía mới trung niên thôi, đó là độ tuổi chín muồi còn có thể bước chân vào hạnh phúc. Là con chí hiếu anh có thể lo cho tía một cuộc sống đầy đủ về vật chất. Nhưng còn mặt tình cảm tinh thần, tía cần được chia sẻ buồn vui, đầu ấp tay gối, mà điều đó thì phải là “ẻm” của tía làm chứ không phải là anh hay…cháu nội!

 Vĩnh nghe như chẳng khác gì bị phản bội. Chưa kịp định thần thì Diệu My giành nói luôn:

- Anh luôn miệng nói anh thương tía và không làm gì để tía phải buồn lòng. Vậy anh có hiểu tía đang cần gì? Muốn gì? Một người đã hy sinh tuổi trẻ để làm điểm tựa cho anh vượt qua mọi khó khăn trên đường, anh mới được như hôm nay. Giờ tía sắp già, anh còn muốn tiêu diệt luôn chút tình cảm vừa manh nha trong lòng tía nữa? Trái tim luôn vận hành theo cách của nó mà không có một quy luật nào bắt nó quay theo ý người khác. Chuyện tía muốn có người yêu, không phải việc của anh, đời của tía phải để tía tự quyết định. Lẽ ra anh còn phải tìm một “thím” thật tuyệt vời không đụng hàng với ai đưa về làm mai cho tía…

Lúc này thì Vĩnh hết chịu được nên gầm lên:

-Em thôi đi! Em bênh tía như là tía sinh ra em. Em hãy nhớ đó là tía của anh, nên anh có quyền quyết định.

Diệu My chớp mắt liên hồi nhưng không ra giọt nước mắt nào. Cô bèn chuyển sang vẻ mặt ngầu:

- À! Thì ra anh có ý nghĩ phân biệt tía của anh hay tía của em? Vậy thì sau này em mong gì được sự công bằng trong nhà anh chứ! Trong khi chờ đợi anh thu hồi sự phản đối tía. Chúng ta sẽ không gặp nhau…

- Được! Không gặp thì không gặp…

Không một cái bắt tay, không một nụ hôn thắm thiết để từ biệt, cả hai ngoe nguẩy đi về hai hướng.

OOO

Chưa vội bước vào nhà, Vĩnh kịp dừng lại khi nghe tiếng cười rúc rích ngay phòng khách và tiếng nói của tía anh:

- Em là giấc mơ đẹp duy nhất của anh!

Và giọng người nữ:                            

- Thật không? Anh nói câu này với bao nhiêu phụ nữ rồi?

- Anh xin thề chỉ mình em. Trước đây mãi lo cho Vĩnh, anh đâu có thời gian nghĩ cho mình. Đến bây giờ con đã trưởng thành, nó không làm gì cho anh buồn. Nhưng có những ngày nó đi công việc xa, căn nhà này trở nên trống vắng. Anh mới chạnh lòng nghĩ đến sự cô quạnh của mình…

-…Cho nên số phận mới sắp xếp cho mình gặp nhau. Em sẽ làm cho anh thấy cuộc đời này rất đáng sống. Em sẽ bù đắp lại cho anh những gì mà khoảng thời gian qua anh không được hưởng!

Tiếng ông Phúc nồng nhiệt như một…chàng trai trẻ:

- Em có thể bớt đáng yêu được không? Làm sao mà em có thể làm cho trái tim anh không chịu đứng yên như thế? Nó cứ nhặng cả lên khi nghe em nói như vậy.

  Vĩnh không tin được có ngày tía bị đàn bà xỏ mũi dễ dàng như vậy. Còn tỏ tình thương mến thương như là một đôi trai, gái mới yêu lần đầu! Diệu My từng nói “Những gì được tạo ra bởi ảnh hưởng của tình yêu cũng đầy chất thơ và sức sống, nó làm con người trẻ lại...”. Thì ra là như thế này đây.

Không đợi lâu hơn được,Vĩnh nện mạnh gót giày đánh động cho hai kẻ đang yêu kia nghe. Ông Phúc đứng lên ra cửa đón Vĩnh:

- Con về đó à? Sao trễ vậy con?

Vĩnh nói lí nhí đủ tía nghe:

- Tía ở nhà buồn à?

Người phụ nữ kia cũng bước đến cạnh ông Phúc:

- Chào cháu!

Ông Phúc niềm nở giới thiệu:

- Đây là cô…ơ..ơ …bạn của tía…

Vì lịch sự, Vĩnh phải cúi chào lại:

- Chào cô!

Rồi đi thẳng vào trong, anh đã bắt được “tại trận” tía đưa tình nhân về nhà, nên ngay hôm đó Vĩnh tỏ thái độ chống đối bằng cách tránh tiếp xúc với tía. Những ngày sau đó, đi làm về là anh vô ngay phòng riêng, không thèm ngó mâm cơm tía dọn lên, rồi dọn xuống. Ông Phúc phải xông vào phòng Vĩnh, khẩn thiết:

- Con muốn gì cứ thẳng thắn nói ra. Tía đã làm gì phật ý con?

- Tía còn phải hỏi à? Tía hãy tự biết đã làm gì!

Ông Phúc trầm ngâm suy nghĩ một chút rồi nén tiếng thở dài:

- Tía hiểu rồi, tía không ngờ việc đó làm cho con thấy tổn thương như vậy. Tía sẽ cố gắng, nếu không có đường tiến thì buộc phải lùi thôi…

Đợi tía ra khỏi phòng, Vĩnh vùng dậy với một tâm trạng phấn khích. Không cần làm nư với tía lâu mà đã thắng rồi. Phải đến gặp Diệu My ngay, cần báo cho nàng hay rằng tự tía muốn lui chứ ta chưa hề mở lời bắt buộc tía, có nghĩa là ta không hề có lỗi. Ta nhớ em lắm rồi em biết không?

Nhưng vừa gặp Diệu My, Vĩnh bị nàng “phang” tới tấp:

Tía đã làm gì nên tội mà anh hành hạ tía bằng cái trò tuyệt thực hả? Tuyệt thực thì anh đói nhưng sao tía lại đau lòng? Phải hiểu vì tía thương anh, vậy mà anh không thương lại tía…  

- Sao em biết anh tuyệt thực? Anh đã ăn no ở quán rồi mới về. Chỉ là không ăn cơm tía nấu thôi. Nhưng sao em biết chuyện ở nhà anh?

 Diệu My biết chuyện xảy ra ở nhà Vĩnh? Có gì lạ đâu, vì chính nàng là người đi chợ rinh về những món Vĩnh thích, rồi phụ với ông Phúc nấu. Sau đó mới ra về để tía đợi Vĩnh. Nàng cũng lo lắng cho Vĩnh khác gì ông Phúc đâu. Giả vờ giận Vĩnh nhưng Diệu My muốn đến để “…trộm nhìn anh, xem dung nhan đó bây giờ ra sao!”.Và cũng vì như thế nên nàng rất cảm thông cho nỗi lòng khi yêu của ông Phúc. Nàng phải tìm cách làm cho Vĩnh hiểu rằng tình yêu không có tuổi, tía có quyền được sống với người tía yêu và không ai có thể xen vào làm kỳ đà cản mũi! Không trả lời câu hỏi của Vĩnh, Diệu My tiếp tục hạch tội Vĩnh:

- Nếu yêu là có tội, thì yêu em anh có tội không? Hãy đặt mình vào người khác mà hiểu đi. Nếu anh làm lỡ hạnh phúc của tía thì tội của anh vô cùng nặng…

  Nàng nói một hơi, phải nhân cơ hội đang tranh cãi để nói ra hết những chuyện tồn kho quá lâu trong lòng:

- Em sẽ vì đại nghĩa mà bỏ qua lỗi của anh đối với tía. Anh hãy gặp cô ấy và làm cầu nối cho họ hẹn hò đi. Em nghĩ rằng hiện giờ tía đang rất cô đơn, người ta thường thấy sự cô đơn trống trải khi họ đang yêu, và người ta sẽ đau khổ khi tình yêu bị ai đó tước khỏi tay…

Rồi Diệu My tựa vào vai Vĩnh, liếc mắt tình tứ, nũng nịu:

- Anh yêu! Hãy giúp em thực hiện một chuyện gì đó để làm quà cho tía trước khi về làm dâu của tía…nha anh. Cho người khác cơ hội trong một số trường hợp nào đó cũng có nghĩa là giúp cho mình. Sau này khi kết hôn rồi, em sẽ không áy náy vì đã “cướp” mất anh bỏ tía cô quạnh một mình, nếu khi ấy…đã có…dì ấy!

 Vĩnh chẳng còn hồn vía đâu mà chống lại sự đáng yêu của Diệu My. Có câu “Tình yêu như trái phá, con tim mù lòa…” thật chẳng ngoa!

OOO

Chuyện kể rằng: Một hôm người con trai đi làm về, nghe tiếng cười nói vui vẻ của một đôi đang yêu trong nhà. Chàng rón rén khóa trái cửa lại, nhốt hai người bên trong, rồi cẩn thận bỏ vào khe cửa một tờ giấy:

“Tía yêu! Con bất ngờ có việc đi qua đêm, ngày mai con mới về…”

(Đơn Dương. Chiều mưa 28.8.2019)

Hồ Thụy Mỹ Hạnh




Chiếc Lá Thu Phai


 


r429.

Chiếc lá Thu phai

Một góc phố, một con đường

Một làn sương mỏng nhẹ vương vào hồn

Thu sầu gợi nỗi niềm thương

Nghìn trùng gởi một chút hương về người

Nhịp cầu Ô Thước xa vời

Có chăng giấc mộng trong đời đã qua

Chỉ còn lại ta với ta

Đêm đêm chiếc bóng nhạt nhòa tường vôi

Gởi về nơi ấy chân trời

Những hoài niệm đã rối bời trong tim

Tìm trong quá khứ…Tôi tìm!

Quanh co lạc bước bên thềm đời ai

Tôi như chiếc lá Thu phai

Lắt lay trong gió một ngày buồn tênh

Một kỷ niệm, một cái tên

Bao nhiêu năm vẫn còn bên tôi hoài

Lặng thầm với ánh trăng soi

Lắng nghe tiếng bước lạc loài đường khuya.

(Đơn Dương Thứ Bảy 17.9.2011)

Hồ Thụy Mỹ Hạnh


Như Bóng Mây Tan


r427-

Như Bóng Mây Tan

Em yêu anh bằng tình yêu không phải của một người từng trải.

Một tình yêu phô bày quá nhiều vụng dại

Với anh, em đã trao hết lòng mình

Em không biết trong tình yêu đôi lúc quá chân tình

Cũng không nên như những điều giả dối!

Em đơn giản nghĩ suy, hay tại ta yêu nhau quá vội…

Để tình yêu như trò đùa và thật mong manh

Bây giờ ta chia tay nhau như những chuyện không thành

Những chuyện trên đời này không thiếu

Những nỗi niềm em vẫn ngỡ rằng anh thấu hiểu                          

Bây giờ em giữ lại cho riêng em

Khi em yêu anh bằng tình yêu phát xuất từ trái tim

Không tính toán thiệt hơn

Không đòi anh trao lại ân tình cho cân xứng

Nhưng em chợt nhận ra, trong tim anh, em không còn chỗ đứng

Mọi cảm xúc ban đầu đều đã nhạt phai

Anh trả em về với những đêm dài

Nụ cười tắt trên bờ môi khô héo

Em tìm sự bình yên ở đâu trong cô đơn, lạnh lẽo…

Tình yêu đã qua rồi như bóng mây tan

Như cuộc vui nào cũng đến lúc phải tàn

Vậy mà em vẫn yêu anh với một tình yêu trẻ dại!

***

Trong khi anh đến với em bằng tình cảm của một người từng trải

Anh cũng yêu nhưng bằng một nửa lòng mình!

Một nửa đam mê, một nửa hờ hững, vô tình…

Nên khi quay lưng, với anh kỷ niệm dường như chưa hề có.

Em vẫn mong anh thật bình yên nơi phương trời đó

Còn em nơi này, một khoảng trống chênh vênh!

Hồ Thụy Mỹ Hạnh

 

Bài không tên số 4

Vũ Thành An

https://youtu.be/m4cntfgM9Hk?si=HQoZFBz8HmEEt3vi


Như Giọt Sương Tan



r426

Như Git Sương Tan

Em về thăm Đà Lạt mơ

Một khung trời lạnh, sương mờ bủa vây

Chợt nghe nhớ một vòng tay

Đã trong ký ức những ngày rất xưa

 

Em về thăm Đà Lạt mưa

Kỷ niệm choàng thức như vừa mới đây

Hương xưa dù đã xa bay

Tình yêu lắng lại đong đầy nhớ thương

 

Em về thăm Đà Lạt sương

Tìm ai thấp thoáng trên đường ngày xưa

Con đường với những tiễn đưa

Với vui buồn, với những trưa tình hồng

 

Đất trời một cõi mênh mông

Khác gì đâu với nỗi lòng của em

Mùa Thu đã đến bên thềm

Trăng vàng thắp sáng mà đêm vẫn buồn

 

Em về thăm Đà Lạt thương

Bơ vơ như một giọt sương tan rồi…

(Dran 19.8.2010)

Hồ Thụy Mỹ Hạnh



Phiên gác đêm Xuân

Nhạc: Nguyễn Văn Đông

https://youtu.be/CRWZK2BMXYw?si=WbnQxYObyKT4fAJs