Thứ Ba, 23 tháng 4, 2019

Vĩnh Biệt Tình Tôi (Truyện ngắn)






R 67

Truyện ngắn

Vĩnh Biệt Tình Tôi

   Hồ Thụy Mỹ Hạnh

Từ thuở nào lâu lắm rồi Hòa cứ nghe nhiều người nói đến câu “tiếng sét ái tình”. Nhưng không hiểu thực tế nó như thế nào và Hòa không tin, làm gì có thứ tình yêu gì xẹt nhanh như chớp đánh cho một phát là lập tức “Đôi ta nắm tay nhau đi trên con đường tráng nhựa…”. Hòa không tin cho đến khi vào đại học. Chàng trai 18 tuổi, đời xinh tươi như ước mơ, bước thênh thang trong sân trường đại học có bao nhiêu là nam thanh, nữ tú nhưng trái tim của Hòa vẫn chưa rung rinh trước một bóng hồng nào. 18 tuổi mà Hòa vẫn bị bạn bè gọi là đứa trẻ lớn xác (Vì miễn dịch với...tình yêu).

Cho đến một hôm trong buổi trưa nắng gắt đến hoa cả mắt, vậy mà “Giữa bao người ta chợt nhận ra nhau”. Hòa gặp người ấy. Ôi mái tóc mượt dài! Ôi con mắt liếc xéo! Ôi giọng nói nhỏ nhẹ, nàng cất tiếng hỏi Hòa:

-Có phải bạn ở dãy phòng bên hong của căn nhà có giàn hoa Tigon trắng?

Hòa ngạc nhiên hỏi lại:

-Sao…sao bạn biết?

-Tui ở gần đó mà, có lần thấy bạn.

Hòa gật gật đầu:

-Đúng rồi! Ơ…bạn cũng học ở đây à?

-Bạn nghĩ tui đến đây làm gì nếu không phải học ở đây?

Hòa gãi tai, lúng túng:

-Thì hỏi vậy thôi, không có gì…

Cô gái cười thân thiện:

-Tôi thường nghe tiếng đàn rất điêu luyện từ phòng các bạn vọng ra…tôi thích những khúc nhạc ấy…

Tiếng đàn ấy là của Thư, anh bạn cùng quê học hơn Hòa hai lớp. Nhưng Hòa không muốn nhắc đến tên Thư trong câu chuyện này, mà trả lời lấp lửng:

-À…ờ…Giải trí cho đỡ căng thẳng sau khi ôn tập đó mà.

Hòa muốn nói gì đó nhưng không biết đề tài gì để tiếp tục, nên lại im lặng. Nàng phải lên tiếng tiếp:

-Tui là My Nga, chào bạn nhé. Hẹn gặp lại…

Thế rồi đường ai nấy đi. Chỉ có vậy thôi mà Hòa cứ nhớ đến dáng người thanh thoát, dịu dàng của My Nga, rồi cố ý xem nàng “Ở gần đó…” là chỗ nào. Cuối cùng thì Hòa cũng biết chỗ gần đó chính là căn nhà có giàn Tigon trắng! Thì ra nàng là con gái của chủ nhà mà nhóm của Hòa ở trọ. Ai bảo người ta bắt chuyện trước? Ai bảo người ta thắc mắc hỏi xong rồi quay lưng, để cái ngày “Hẹn gặp lại’ của nàng chờ hoài chẳng thấy. Để dây tơ vương vấn lòng Hòa? Giàn Tigon trắng vẫn đong đưa trước nhà ai, che khuất khung cửa sổ trên tầng hai, mà ngước mắt ngóng mãi mới thỉnh thoảng thấy thấp thoáng nàng xõa tóc nhìn...trời! Trái tim luôn vận hành theo cách của nó mà không có cách nào buộc nó “chuyển trục” về hướng khác, nên Hòa cứ âm thầm nghĩ về My Nga. Hòa giấu nhẹm nỗi lòng không hé lộ chút gì sợ lũ bạn cùng phòng trêu chọc. Chỉ có tiếng đàn trầm bổng của Thư (Như kèm theo tâm sự đơn phương của…Hòa) cứ từng đêm khe khẽ vang lên, mà cửa sổ nhà ai khép kín nên chắc không hiểu nỗi lòng của chàng trai mang tâm tình không dám nói. Cũng không ít lần My Nga đi ngang nhưng không thèm ngó một cái, nàng quăng cho Hòa…cục lơ như chưa bao giờ hỏi chuyện Hòa hôm nào đó ở trường. Thì thôi, người ta là con của chủ nhà, cơ ngơi bề thế, tráng lệ như vậy, còn lũ học trò từ quê lên tỉnh làm sao dám trèo cao lên…cửa sổ phòng nàng! Đành tạm quên “Nỗi lòng biết tỏ cùng ai”.

Ooo

Đã mấy mùa trăng chếch trên giàn Tigon trắng, Hòa lặng lẽ đi, về! Tình thầm những tưởng nguôi ngoai…

Cho đến hôm ấy Hòa về, cả lũ trố mắt nhìn không thốt nên lời, ngạc nhiên khi thấy trên khuôn mặt trắng trẻo thư sinh của Hòa, một cục băng to tướng trên trán. Hòa là người hiền lành, không hề gây sự với ai bao giờ nên chắc không bị ai thượng cẳng chân, hạ cẳng tay. Cả lũ nghĩ rằng bị thương như vậy chỉ có thể là một vụ va quẹt xe cộ, mà như vậy thì thật là đáng sợ. Không hỏi về thương tích của Hòa, họ nghĩ đến chiếc xe trước.

Thư đứng bật dậy, hỏi lớn:

-Cái xe có sao không?

Vỹ cũng rời vị trí đang ngồi:

-Bị ở khúc đường nào?

Rồi cả hai phóng nhanh ra cửa, cùng một suy nghĩ:

-Ủa! Cái xe đâu bị trầy xước gì đâu, như vậy chắc là Hòa bị văng ra khỏi xe rồi mới đập mặt xuống đường…

Cả hai quay vào nhìn Hòa ngồi dựa vách xoãi chân  dưới nền nhà, tay xoa vào trán không trả lời câu hỏi thắc mắc của các bạn về chiếc xe (Là tài sản chung của cả nhóm) tại sao lại…bình an vô sự?. Mấy cái miệng ngậm lại, chuyển sang các cặp mắt mở to lên nhìn vào mặt Hòa với vẻ dò hỏi, Hòa từ tốn trả lời:

-Em xuống xe rồi mới vận hết thần công lực lao tới…đập mặt vô một cái gì đó không biết nữa vì lúc đó tối mắt tối mũi chỉ còn thấy…sao băng!

-Là sao? Mày tính tự tử à?

Hòa kể:

-Trên đường đi học về em thấy My Nga và một cô bạn nữa bị một tên con trai trêu ghẹo, em muốn thể hiện tính cách oai hùng như Lục Vân Tiên nên dừng xe lại, đường đường tiến tới nói “Các bạn không được đứng chận đường con gái như vậy, tránh ra để cho các cô ấy đi…”. Tên đó nói “Nếu không tránh thì sao?”. Để trả lời câu hỏi, em lao tới định dùng nắm đấm cho nó biết thế nào là lễ độ, nhưng em nhắm…trật mục tiêu, thế là em mất đà lao vào khoảng không rồi té vào cái gì đó…

Nghe xong Vỹ và Thư  cười rách cả mép:

-…rồi sao nữa hả thằng anh hùng cứu mỹ nhân? Tên đó có lợi dụng lúc mày té mà tấn công mày không?

Hòa lắc đầu:

-Nó bận…cười nên không làm gì em cả, cười chán nó bỏ đi. My Nga lật đật lấy khăn tay dí vô chỗ chảy máu trên trán em, còn cô bạn chạy vô nhà thuốc gần đó mua bông băng dán lại vậy đó.

-Lần sau nếu “Giữa đường gặp chuyện bất bình chẳng tha”, thì phải lượng sức mình, hãy ngồi yên trên xe, không tắt máy để có gì thì rồ ga phóng cho nhanh nhé.

ooo

Khi đã nhận ra người dám hy sinh tánh mạng vì mình đến sứt cả trán, My Nga cũng đổi thái độ, không còn lạnh lùng như trước nữa, tảng băng trên mặt My Nga dần tan chảy bởi tia nhìn quá nồng ấm của Hòa. Nên có câu rằng trong cái rủi có cái may là vậy.

“Tình thầm” có dịp hâm nóng, nhưng Hòa cũng không dám tỏ bày dù bằng cách bóng gió xa xôi, mỗi khi có dịp gặp My Nga, Hòa chỉ luống cuống trả lời những câu nàng hỏi, còn những tình ý trong lòng Hòa vẫn không dám hé môi. Mấy người bạn cùng phòng thì hối thúc Hòa tiến tới mục tiêu một cách nhanh gọn nhưng Hòa luôn thối thoát:

    -Đừng manh động, để từ từ xem sao đã. Bởi vì em còn tật cứ đứng trước nàng thì tự nhiên cà lăm và tim đập loạn xạ. Có thể em sẽ thảo một lá thư rồi nhờ mấy anh chuyển giúp…

-Thời này là thế kỷ nào mà mày còn tính viết thư tay? Mày có thể sang nhà nàng giao dịch trực tiếp, không cần chim xanh. Tụi tao không làm chuyện đó đâu.

Cả nhóm đều biết ẩn tình của Hòa từ lâu dành cho My Nga, nên hay trêu chọc Hòa, nhưng thấy sự nhút nhát của Hòa cũng thương hại, nên nhắc:

-Làm đơn xin tiếp cận nàng đi, cứ im lặng như vậy có kẻ khác nhảy vô là mất cơ hội.

Hòa bối rối:

-Nhưng em không biết viết gì. Thôi để từ từ đã…

Vỹ lắc đầu:

-Cũng là mày! Lúc thì muốn viết thư, lúc thì ngần ngại. Thôi kệ mày cứ yêu đơn phương đi. Nhưng mày nên nhớ lời tỏ tình vụng về, phần nhiều nói lên sự chân thật, người con gái nào sáng suốt phải nhận biết như thế.

Thư nhìn Hòa thông cảm:

-Thôi được rồi, tao sẽ góp ý cho mày viết thư. Cứ quyết định đi rồi cùng nhau thực hiện nhé.

Nhiều đêm Hòa ngồi rất khuya bên bàn học với một mớ giấy vò nát vứt dưới chân.

Có lúc Vỹ trở mình thức giấc hỏi:

-Viết đến đâu rồi?

Hòa không trả lời. Giọng Thư lè nhè:

-Thức tàn đêm mà chưa rặn ra chữ nào hả? Tao đọc cho viết nè “…tôi cám ơn thượng đế đã đưa đường chỉ lối cho tôi đến trú ngụ tại phòng trọ này, nơi tôi có thể nhìn thấy bạn với sự rung động và thú thật tình cảm đã nẩy mầm lên trong tâm trí của tôi từ lúc nào không rõ, nó chế ngự tôi bằng ánh mắt, nụ cười của bạn. Tôi muốn nói với bạn rằng, tôi mong bạn hiểu đó không phải là tình cảm nhất thời của một sự nông nổi...”…

Lá thư chứa mây, gió, trăng, sao, hoa, bướm được hoàn thành. Hòa chỉ còn rình cơ hội để trao cho My Nga nữa thôi. Tình yêu là gì? Là cơn mơ tưởng không rời tâm trí! Tôi sẽ chở nàng vòng quanh những con đường sẽ trở thành tình sử của chúng tôi mai sau. Không có con đường nào không dẫn tới một cái đích nào đó, tôi sẽ tự tin dẫn nàng đi và tôi sẽ kể cho nàng nghe tôi đã “để ý” nàng từ khi mới gặp. Nàng cũng sẽ nói với tôi rằng nàng cũng thế. Rồi yên sau xe của tôi sẽ là chỗ độc quyền dành cho nàng thôi, không thể sang nhượng hoặc cho người con gái nào khác dù chỉ dùng tạm. Tôi thậm chí sẽ tìm và hy vọng có một hành tinh giống như trái đất để bái bai trái đất này tìm cuộc sống mới chỉ có tôi và nàng ở đó. “Có ai tìm đóng thuế những trang thơ. Nên tôi bỗng trở thành người hào phóng. Một góc đời tôi mặc tình bay bổng”. Hòa nhớ mấy câu thơ của ai đó sao mà ứng vô suy nghĩ của mình quá cỡ, mơ mộng mà, có ai biết đâu mà lo. Có lá thư viết sẵn trong túi làm bửu bối nên Hòa có đôi phần tự tin, tuy nhiên chỉ để Hòa lấy ra “nghía” xong lại cất vào, chưa thể trao cho My Nga! Trái tim của Hòa cứ chỉ đạo cho đôi chân thơ thẩn ngang nhà nàng mấy lượt vì không đón được nàng ở trường. Nhưng ông tơ, bà nguyệt dường như muốn thử thách sự kiên nhẫn của Hòa nên không cho gặp nàng.

Thư thắc mắc:

-Mày đưa thư cho My Nga rồi nhỏ phản ứng thế nào?

Hòa ra vẻ bí mật;

-Khịt! Thiên cơ bất khả lộ, chưa thể bật mí…

Vỹ cười khì:

-Bất khả lộ cái con khỉ, thư còn trong túi nó kìa…

Hòa lúng túng bào chữa:

-Vì em muốn thật…thật chín mùi rồi mới đưa!

Thư nheo con mắt…từng trải:

-Tấn công vũ bão vào còn chưa ăn ai, như mày thì suốt đời gối chiếc đêm thâu. Mày sẽ thất bại vì ngại...thành công. Hãy nhìn tao đây, tao từng hẹn hò với nhiều em, nhưng đó không có nghĩa là yêu, bởi vì  yêu lại là phạm trù khác. Đừng quá kỳ vọng và lý tưởng vì một cái gì đó gọi là tình yêu, hãy cứ thử…

Vỹ phản đối Thư:

-Nói như mày thì tình yêu tầm thường thế sao?

-Đúng là tình yêu không phải tầm thường, mà nó thường khiến cho ta tới những suy nghĩ…tầm bậy!

Vỹ ngắt lời Thư:

-Mày nên dùng cái miệng để ăn tốt hơn là dùng để nói, vì cứ mở miệng ra nói như bất cần tình yêu lắm, trong khi phần lớn thời gian mày dành để nghĩ về con gái…

-Tao nghĩ về con gái là chuyện bình thường, chứ nghĩ về người đồng giới thì đó mới là có vấn đề…hahaha…

Hòa bỏ ra ngoài hiên để Thư và Vỹ mỗ xẻ hai chữ tình yêu, trong lòng Hòa chỉ đơn giản là tìm cách trao thư cho My Nga, rồi chờ đợi sự đón nhận từ nàng là xong. Một ngày chúa nhật bình yên, Hòa ngồi chống cằm len lén nhìn lên giàn Tigon có cái cửa sổ phía sau, và trời không phụ người hiền! My Nga “hiện” ra ở khung cửa sổ! Hòa như không tin vào mắt mình khi thấy My Nga đang vẫy tay với mình trước khi quay vào trong. Thời gian đọng lại khi tay Hòa đặt vào túi áo, lá thư nằm ngay bên túi ngực trái. Ôi! Tình yêu của tôi…

Hòa tiến tới, còn My Nga bước ra. Tay Hòa vẫn tì vào mép túi đựng lá thư…

-...mấy hôm nay mình mong gặp bạn…(My Nga ngập ngừng nói)

Hòa nghe tiếng đập thình thịch bên ngực trái. My Nga nói nhanh:

-…suy nghĩ định nói...mà ngại quá... (My Nga lại ngập ngừng)...giấu suy nghĩ mãi trong lòng không tỏ bày được thật khó chịu...nên hôm nay mình gặp bạn là để…là để…

Hòa thở một hơi mạnh sau khi gần như nín thở lắng nghe:

-Tui đang nghe My Nga nè, bạn nói gì tui cũng thích nghe, tui sẵn sàng làm theo ngay…

My nga nhoẻn miệng cười, nụ cười mà Hòa thấy đẹp hơn cả hoa:

-…Như đã nói, mình rất thích tiếng đàn ở…ở chỗ của bạn. Qua tìm hiểu, mình biết tiếng đàn đó là của anh Thư. Anh ấy thật là tài hoa, mình ngưỡng mộ lắm. Nhưng anh ấy có vẻ rất nghiêm, mấy lần định bắt chuyện với ảnh mà ngại quá...mình muốn nhờ bạn tạo điều kiện giúp mình tiếp xúc với anh ấy...mình cám ơn bạn trước!

Hòa đứng sững im, cúi nhìn bóng nắng nhảy múa dưới chân, nó vui mừng cho ai mà rực rỡ thế. My Nga nhìn Hòa chờ đợi câu trả lời:

-...bạn có vui lòng giúp tui không?

Hòa đáp nhanh:

-Có…có chứ! Nếu điều đó làm bạn vui.

My Nga tỏ vẻ hân hoan:

-Cám ơn bạn, tui biết bạn là người tốt! Vì vậy tui mới dám nhờ bạn…

Không chào My Nga, Hòa quay lưng. Hòa muốn về ngay nhà vì trái tim muốn vỡ tan nếu không tìm ra một thứ gì để đập phá thay cho nó. Hòa nhớ câu “Yêu là cho đi mà không cần đòi lại cho cân xứng!”. Đặt tay vào túi áo đựng lá thư, Hòa lẩm bẩm:  “Vĩnh biệt lá thư tình chưa kịp gởi...Vĩnh biệt tình tôi!”

Hồ Thụy Mỹ Hạnh


Hệ thống tryền thong radio Việt Nam Hải ngoại phát thanh từ thủ đô Hoa Thịch Đốn:

https://www.youtube.com/watch?v=RfGcD8v8V7I




Sài Gòn ơi! Thương Lắm…

 
r403-

Sài Gòn  ơi! Thương Lm…

Có đường nào để em đến với anh

Thành phố rộng và dòng người như chảy

Em như lạc vào nơi nào vậy

Sài Gòn buồn hay chỉ tại lòng em.

 

Mai em về hàng cây hãy ngủ quên

Đừng vẫy gọi sẽ làm em khóc đấy

Trái tim đập những nhịp buồn biết mấy

Và vụng về như mới bắt đầu yêu.

 

Em lang thang trong nắng ban chiều

Cứ thầm trách sao đất trời rộng quá

Cứ thầm trách sao đường chia nhiều ngả

Chẳng thể nào để em đến với anh.

 

Em đi rồi ngày tháng sẽ qua nhanh

Chút kỷ niệm cũng tàn bay theo gió

Chỉ có em vẫn hướng về nơi đó

Mai em đi rồi, thương lắm Sài Gòn ơi!

(Saigon 16.1.2007)

Hồ Thụy Mỹ Hạnh

Mùa Thu trong mưa

Nhạc; Trường Sa

https://youtu.be/Dors93ThW7U?si=WyqFxof9GhrvOZGS

Cho người tình lỡ

Nhạc: Hoàng Nguyên

https://youtu.be/Y1hT8v7YZWs?si=Lyccil8TOcJ6uuXL


Tình Bạn / Suy ngẫm





 Người quý bạn thật lòng, thì không cần bạn phải sang trọng, không cần bạn phải có điều kiện vật chất, không cần phải  có tiệc liên hoan ở đâu đó để tụ họp mới gặp bạn, không cần phải có sự kiện gì vui vẻ mới đến nhà bạn. Mà chỉ cần nhớ, nghĩ đến bạn thì họ đến, đơn giản vì muốn thăm bạn mà thôi…
Đừng kết bạn vì hiệu ứng đám đông, vì như thế có lúc bạn sẽ phải gặp chuyện phiền nhiễu vì trong đám đông ấy không phải ai cũng tốt và thích bạn.
(Sunday, April 21, 2019)
H Thy M Hnh



Thứ Tư, 10 tháng 4, 2019

Khi Yêu Anh



Khi  Yêu  Anh
Khi yêu anh
Là em đã chọn một con đường không bằng phẳng
Một con đường quanh co
Một con đường gấp khúc
Một con đường không bao giờ về đích
Em đến trễ, muộn màng
Sau tất cả những cần thiết trong đời anh
Hạnh phúc là điều rất mong manh
Và dễ hiểu vì sao em không có
Vì anh chỉ là cơn gió
Thoáng qua như một làn hương…

Khi yêu anh
Là em đã nhận vào tim một vết thương
Không thuốc chữa
Em không hề đùa với lửa
Em không hề đùa với tình yêu
Vì em biết rõ một điều
Trái tim có tiếng nói riêng của nó
Lý trí không thể mách bảo gì về tình yêu đó
Dẫu em nơi này lặng lẽ, chông chênh
Em một mình không có anh bên
Những cách trở không có gì xóa được.

Khi yêu anh
Em đã thầm biết trước
Hai chúng ta mãi mãi ở hai đường.
(Sài Gòn Thứ bảy 6.1.2007)
Hồ  Thụy Mỹ  Hạnh
*Văn nghệ Biển Khơi (California) Số 51 Tháng 7.2011

Mười năm…


r401

Mười năm…

Em gặp anh ngày ấy đã lâu rồi

Mười năm hơn, thời gian dài như thế

Đường xa ngái mà lòng không quên dễ

Cứ như là mới đó, mới hôm qua…

 

Em gặp anh, ngày ấy đã xa

Trong trí nhớ còn bao điều vương vấn

Chia tay anh ngỡ là không vướng bận

Nụ cười anh, giọng nói lúc tạ từ.

 

Mười năm hơn, mười năm cứ ngỡ như

Không có thật một lần hội ngộ

Đêm em về mưa nhạt nhoà trên phố

Tiếng chân buồn, lạc lõng bơ vơ.

 

Em gặp anh trong ngăn cách đôi bờ

Điều muốn nói, lại là điều…không thể!

(Sài Gòn Thứ Năm 4.1.2007)

Hồ Thụy Mỹ Hạnh

 

Tạ từ trong đêm

Nhạc: Trần Thiện Thanh

https://youtu.be/4ivgfIWbpX8?si=z-qzuRdx1xtadkL5

 

Bây giờ mùa thu



R 172

Bây Gi Là Mùa Thu

Em nghiêng trái tim em

Nỗi sầu không trút hết

Kỷ niệm còn nối kết

Ngày xưa với bây giờ.

 

Hình như mùa Thu về

Không gian chừng trở lạnh

Cơn mưa chiều đã tạnh

Sao còn buốt hồn em.

 

Anh còn nhớ hay quên

Nghìn lần em tự hỏi

Cánh chim trời có mỏi

Đôi cánh mềm phiêu du

 

Bây giờ là mùa Thu

Bây giờ là nỗi nhớ

Cao nguyên buồn muôn thuở

Sương phủ mờ trời chiều

 

Tình yêu có những điều

Không làm sao hiểu được

Những gì trong mơ ước

Mấy ai mà được tròn…

(23g35’ Thứ Sáu 4.8.1995)

Hồ Thụy Mỹ Hạnh

 

 


Thứ Hai, 1 tháng 4, 2019

Điều khác biệt trong đời… (Truyện ngắn)



R 88.

 

Truyện ngắn

Điu khác bit trong đi…

Đơn Phương Thạch Thảo

Lệnh tập hợp khẩn cấp từ tổng tư lệnh má truyền ngược lên sân thượng khi tôi đang ngắm sao trời…một ông sao sáng, hai ông sáng sao! Không chậm trễ, tôi quay vào và gặp những người khác cũng từ các cửa phòng túa ra hấp tấp tranh nhau xuống cầu thang:

-Chuyện gì vậy nhỉ?

-Vui hay rầu đây?

-Tin gì chưa biết nhưng nhất định là quan trọng lắm!

Chúng tôi nhanh chóng vào vị trí theo hàng ngang:

-Thưa sếp! Tất cả có mặt, trừ anh Cả đi tư tác chưa về.

Má ngồi chễm chệ trên ghế xô pha, nét mặt tươi rói, rạng rỡ như có một đóa hướng dương nở trên mặt. Chị Cả ngồi ghế kế bên, cũng tươi không kém. Tôi tự hỏi “Họ trúng số độc đắc ư?”. Không chờ đợi lâu, vì có lẽ má tôi còn nôn nóng báo tin hơn:

-Báo cho các con hay rằng tất cả chuẩn bị được thăng chức…

Những cái miệng há ra ngạc nhiên, không hiểu:

-Ô…ồ!

Má tiếp:

-…chị Cả của các con vừa báo đã có tin vui! Nhưng má muốn biết chắc chắn, nên ngày mai sẽ đưa chị đi bệnh viện khám. Các con cần đi theo để hộ giá.

- Thôi đừng đi bệnh viện, đi khám tư đi…

- Đến bệnh viện chờ đến lượt mình thì bạc mái đầu xanh.

Chả biết nói gì để tỏ ra mình cũng rất quan tâm đến “thành viên” sắp xuất hiện trong đại gia đình chúng tôi trong chín tháng mười ngày tới, nên cả đám cố lôi trong trí nhớ những địa chỉ của các phòng mạch tư được điều hành bởi các giáo sư, tiến sĩ. Các chuyên khoa tim, gan, dạ dày, bao tử đều cũng được nhắc đến. Má gạt hết các ý kiến:

-Chúng ta sẽ đến bệnh viện chuyên khoa sản, vì cần khám cho chị Cả, các chuyên khoa khác không cần thiết trong trường hợp của chị Cả bây. Bệnh viện mới có đầy đủ máy móc và tập trung nhiều bác sĩ giỏi, bây giờ tại bệnh viện có khám theo dịch vụ yêu cầu  sẽ được phục vụ tốt, ở đâu có tiền thì ở đó mọi việc đều trôi chảy…

- Dạ! má nói đúng. Tiền là tiên là Phật. Là sức bật của lò so, là thước đo lòng người…

Buổi sáng tinh mơ má tôi đã thức dậy sớm, bà lục đục tự pha trà, rồi chế cà phê. Vừa thấy chúng tôi bà vội nói:

- Bắt đầu hôm nay, nghỉ nấu bữa sáng tại nhà. Tụi bây thích ăn gì tự ra quán mua về. Chị Cả bây không làm bữa sáng nữa, nó cần nghỉ ngơi và nếu cần bây phải phục vụ lại cho nó.

Những cái miệng há ra tròn vo:

-…h..a…hả? Có sự bất công nào vừa xẹt qua đây…

- Muốn được như chị Cả thì lo lấy chồng đi để được nhà chồng lo cho. Đừng có ế ra đó cả bầy…

Bầy con gái chúng tôi tự biết thân, rút lui có trật tự. Làng chàng sợ má đòi con rể thì chẳng biết đâu đem về.

Một buổi sáng tưng bừng trong nhà với “sự kiện” chị Cả có tin vui. Má tôi nói cười luôn miệng từ nhà lên xe và suốt đoạn đường đến bệnh viện, tụi tôi cũng a dua theo má, khen lấy khen để …quý tử chưa ra đời của bà.

Khu vực khám bệnh theo yêu cầu cũng đông nghẹt, lấy số khám bệnh rồi chờ thêm mấy tiếng đồng hồ. Có thai phụ đi một mình, có thai phụ đi cả nhà nên đông không đếm xuể. Chu choa ôi! Kinh tế khó khăn, sanh một đứa con nuôi nó cho đầy đủ không phải đơn giản, mà chả ai ngán, cứ đến cái khoa sản là biết ngay tôi không nói ngoa.

Tôi đứng nhìn quan cảnh chán rồi đi tới đi lui cho đỡ sốt ruột. Khi chị Cả được phòng khám gọi tên vào, thì một cô gái vừa ra. Cô gái đi một mình, bước loạng choạng như muốn ngã, qua hết đoạn hành lang cô dừng lại dựa vào vách như kiệt sức, nhìn thấy thế tôi vội đến gần hỏi:

- Chị có cần tui giúp gì không?

Cô gái ngẩng lên nhìn tôi, đôi mắt nhòa lệ, rồi lắc đầu không đáp. Lúc này tôi mới nhìn nét mặt cô còn trẻ, tôi lại hỏi:

- Em bị đau ở đâu à?  

Cô lại lắc đầu, nước mắt tiếp tục chảy. Cha! Có vẻ buồn lắm đây. Tôi cám cảnh:

-Người nhà đâu sao không có ai đi cùng? Ai vô đây trở ra cũng hớn hở, còn em sao mà buồn vậy? Tưởng có tin vui té ra không phải hả?

Tôi hỏi tào lao vì không biết đặt câu gì cho phù hợp trong bối cảnh của…khoa sản. Dường như cô gái thấy tôi đáng tin, nên buộc miệng:

- Em sống ở đây một mình, gia đình em dưới quê. Vừa khám em có…thai hai tháng!

- Vậy thì phải mừng chứ, còn chồng em đâu?

Cô lại lắc đầu “Em chưa có…gia đình”:

-Hiểu rồi, chắc là do vui ngắn, nhưng hậu quả dai dẳng ha? (Trời ơi! Sao lại đi hỏi cái chuyện kém tế nhị như vậy chứ? Tôi bèn chữa sự vô duyên của mình) Có cần chị giúp gì không? Đưa về nhà chẳng hạn?

Cô gái im lặng, tôi quay đi sau khi dặn:

- Chờ chị ở đây, chị sẽ quay lại ngay…

Trở lại chỗ những người nhà, tôi thông báo với mẹ:

- Có người cần sự giúp đỡ của con, con cần “tạo phúc” cho quý tử tương lai của nhà ta.

Tất cả đều hưởng ứng:

- Được! Làm cho tốt vào nhé.

Tôi đưa cô gái ra ngoài gọi taxi, rồi cùng cô về nhà. Căn phòng đầy đủ tiện nghi, với một người xa nhà lên thành phố làm việc như vậy là rất sang. Tôi trở thành người bạn “tâm giao” của cô gái trong buổi chiều buồn như vừa đưa đám tang về. Mà nói có ngoa đâu, khác gì cô gái đang có trong lòng một đám tang…

-…ngày mới lớn, mộng mơ nhiều với mối tình đầu, nhưng em biết giữ gìn những gì mà một người con gái đoan trang cần giữ. Chúng em quen nhau nhiều năm, cận kề thân thiết nhưng khi ấy em vẫn không sa ngã với người yêu đầu tiên của em. Trong thời gian đó có một cô gái khác cũng rất thích anh ấy, cô gái này không bỏ qua cơ hội chen ngay vào khi em và anh ấy có chuyện bất đồng, kết quả là anh ấy đã phải chia tay em để…chịu trách nhiệm với cô gái kia. Ảnh còn cho rằng em không yêu anh ấy nên mới giữ gìn với anh ấy…

Tôi chép miệng:

- Người đó cũng không tốt vì mới bất đồng với em là đã “như thế” với người khác? Thì ra nình ông họ nghĩ ai dám sống xả láng với với họ mới là yêu?

- Không hẳn vậy đâu chị ạ, cũng có người nghĩ thế này, người nghĩ thế khác chứ không giống nhau đâu. Vết thương lòng của em lâu lắm mới êm. Em đã cố gắng quên trong học tập và tạo dựng cuộc sống ổn định như bây giờ, rồi mới gặp người sau này…

-…là cha của đứa con em đang mang đó hả?

Cô gái gật nhẹ, rồi phân bày:

- “Kinh nghiệm” lần trước bị thất bại, lần này em không…

Tôi trợn mắt cắt ngang:

-…không cần giữ gìn hả? Hắn mới mở miệng là em nhảy vô liền hả?

Đang tiu nghỉu, cô gái cũng bật cười:

- Không phải vậy chị ơi! Vì em yêu và tưởng ông ta cũng sẽ như...người trước kia, sẽ có trách nhiệm, rằng chắc ai cũng giống nhau khi yêu và nghĩ trước sau gì tụi em cũng là của nhau nên…nên chuyện xảy ra như một việc phải xảy ra. Không ngờ ông ta kết luận em là người dễ dãi, buông thả. Ổng nói “Bất cứ người con gái nào dễ dãi đều không đáng tôn trọng. Tôi có quyền nghi ngờ đứa con mà cô đang mang, biết nó là của tôi hay của ai, cô dễ với tôi thì cũng dễ với người khác…”. Một câu nói cửa miệng của những gã đàn ông muốn tránh trách nhiệm, không ngờ có lúc em phải nghe…

Tôi vung cánh tay tát vào khoảng không một cách giận dữ:  

- Rồi em có thân tặng cho gã đàn ông dòng họ của Sở Khanh kia một cái tát cho hắn chừa cái thói bạc tình…

- Không! Em chỉ hỏi ông ấy không có lương tâm sao nói ra những lời như vậy? Ông ta trả lời “Lương tâm ở thời buổi này chỉ là một thứ xa xỉ, tôi không muốn mất thời gian vì nó…”. Giờ em chưa biết tính sao với đứa con này! Bỏ nó thì em không đành…

- Đừng bắt chước những cô gái nông nổi thời nay, làm gì cũng không lường hậu quả. Nhưng nếu sinh ra cũng đừng đem vứt con ở cổng chùa hay trại trẻ mồ côi, xã hội không bảo em tạo ra nó rồi bắt xã hội gánh hậu quả, mình làm thì mình phải chịu. Giờ em hãy chứng minh cho mọi người thấy em là một phụ nữ can trường. Hãy nhờ gia đình giúp đỡ để sinh nó và nuôi dạy cho đàng hoàng. Đứa bé sẽ không trở thành vật cản trở bước tiến trong tương lai của em, mà có khi nó còn giúp em “rửa hận” khi thằng cha kia sau này lấy vợ lỡ…không có con, sợ tuyệt tự quay lại nhìn con em đừng cho nhận, cho chả tiếc ơi là tiếc...(Tôi hình dung ra cảnh đó mà thích ơi là thích!)

Cô gái dần tươi lên, tròn mắt nhìn tôi đang thao thao bất tuyệt:

-…sau này muốn làm lại cuộc đời em hãy rút kinh nghiệm, tránh xa hai loại đàn ông mà em đã yêu, vì cả hai loại đó đều nguy hiểm cho phụ nữ. Em hãy sống thật đàng hoàng để bù đắp lại sự lỡ lầm hôm nay rồi tương lai của em sẽ phẳng như vừa mới ủi. Hoặc cứ ở vậy làm một bà mẹ đơn thân cho khỏe, thời buổi giờ nhiều người thích sống độc thân như chị đây…

- Thế ra chị chưa có gia đình à?

Sợ cô gái “hiểu nhầm” về nguyên nhân gây ra sự độc thân của tôi, tôi nói luôn:

-…biết bao nhiêu người cầu hôn mà chị không “duyệt”.(Ở đây không có người nhà của tôi nghe, nên tôi “nổ” một phát mà không cần dòm trước, ngó sau).

 Khi được cởi mở nỗi lòng mà có người chia sẻ, nỗi buồn cũng vơi đi. Tôi khuyên cô gái hãy quên thằng cha đó. Con người không phải là thánh để biết tha thứ mọi điều người khác làm tổn thương mình, nhưng hãy học cách quên để không tự làm đau tâm trí của mình. Tôi thấy mình thật uyên bác vì nói được những lời hay ho như một người từng trãi. Cô gái ổn định được tinh thần sau khi nghe tôi khuyên giải. Tôi dặn dò cô gái cần giúp hãy gọi cho tôi, tôi sẽ sẵn lòng nếu có thể.

OoO

Tư lệch má vừa nghe qua câu chuyện về cô gái, bà tỏ ra không hài lòng:

- Không được giao du với loại con gái hư thân như thế. Ở đâu ra cái loại mất nết đó chứ…

Chị tôi chen vô:

- Thời nay chuyện đó bình thường lắm má ơi!

- Không được xem là bình thường! (Má tôi quắc mắt) Chính cái suy nghĩ đó mà khiến nhiều gia đình bị con gái bôi tro trét trấu vào mặt.

Tôi cố cãi:

- Chị Cả có mang sao má mừng như bắt được vàng, còn khen chị giỏi. Người ta cũng vậy sao lại phê phán? Hai việc có khác chi đâu…

- Một đàng là trầu cau rước về. Một đàng chưa được phép đã ăn cơm trước kẻng. Không thể so sánh?

Chị tôi lắc đầu:

- Thưa sếp chưa rõ! Con nghĩ để có con, ai cũng mần từng đó chiện khác gì đâu mà phân biệt!

Tư lệch má trợn mắt:

- Con gái mà ăn nói bừa bãi. Tư tưởng sinh ra hành động. Bây mà nghĩ như thế là má...là má…tức chết…

- Má khó quá nên tụi con ở giá ráo trọi! Con nghi nếu tụi con có anh nào theo về ra mắt, má ngồi chen ở giữa…

- Thì má vẫn nói “Nam nữ thọ thọ bất tương thân”đó. Hồi xưa không biết làm sao ba quen được má?

Tư lệnh má nghiêm mặt nói:

-…bà nội với bà ngoại bây quyết định hết. Khi ổng tới nhà coi mắt má, má mới được bà ngoại gọi lên hỏi “Con có ưng không?”…

-…má mừng quá gật liền hen!

Má lườm mắt hết một lượt:

- Tao chỉ nói “Má ưng thì con ưng!”. Bây thấy chưa, mọi thứ đơn giản như vậy mà hồi đó có gia đình nào ly dị, rắc rối như bây giờ. Hãy nhìn chị Cả bây đó, tại sao nhà ta quý nó? (Má trả lời luôn) Mọi việc khác có thể chê nó, nhưng nói về tiết hạnh thì ai dám xem thường!

Chị tôi rùng vai:

-…Đúng là khi đám cưới thấy chị Cả không có gì, nhưng không chắc anh chị không có gì đó trước với nhau, nhiều người không dại để có gì…

  - Có gì…có gì! Không được nghi ngờ như thế là xúc phạm anh chị bây đó nghe. Đừng có chen vô chuyện người khác, lo kiếm chồng đi.

Tôi nhanh nhẩu:

-Con thích sống một mình cho khỏe...(Nói xong tôi thầm nghĩ “Chứ hai mình ở đâu ra?”)

Má tôi hốt hoảng vì tưởng tôi nói thật:

- Má nói cho mấy cô nghe đây. Một thời gian nữa nếu không có ai “rước”, má tống khứ ra khỏi nhà hết, biết chưa?

Chị tôi ngẩng mặt lên trời than rằng:

 - Tại sao trời đã sanh ra Từ Hải còn sanh chi Hồ Tôn Hiến!

- Là sao hả chị?

-…là sanh ra Thúy Kiều còn sanh chi Sở Khanh…

- Nói dễ hiểu chút đi.

- Thì đã sanh ra má còn sanh ra chi mấy cô gái…ế!

Tư lệch má bực bội ra lệch:

- Giải tán hết! Bầy con gái  này sắp điên hết rồi..

Tôi rầu cái suy nghĩ cổ hủ của má, nhưng tôi cũng thấy điều má tôi nói cũng không thừa. Chị Cả tôi đang được mọi sự ưu ái của cả nhà vì chị sắp sản xuất cho họ nhà tôi một đứa cháu một cách…hợp pháp, trong khi đó có một cô gái trẻ lại đang đau khổ một mình vì một việc chẳng khác gì chị tôi. Có bất công nào ở đây? Khi họ cùng là đàn bà và cùng có một tình yêu lai láng dành cho người đàn ông của họ? Chỉ khác là họ được phép và chưa được phép mà cái nhìn của người đời dành cho hai trường hợp lại khác biệt như thế. Sự đời đã phân biệt vậy rồi, không muốn cũng vậy thôi. Nếu được hỏi có muốn được tôn trọng không thì ai cũng trả lời rằng có, cho nên dù sống ở thời văn minh đến đâu, con gái biết nghe lời mẹ dạy là cấm có sai. Vậy thì cô gái đáng thương vì cả tin kia ơi! Tôi rất thông cảm cho tình cảnh của cô, nhưng tôi sẽ nghe lời tư lệch má, tôi sẽ bắt chước Kiều Nguyệt Nga đợi một chàng trai đứng đắn nào đó nói “Khoan khoan ngồi đó chớ ra. Nàng là phận gái ta là phận trai” như Lục Vân Tiên, thì mới hé cửa phòng the ra…dòm! Lễ giáo cỡ đó mới xứng tầm lời má dạy, các anh chàng có thói ong bướm làm đời hoa tàn tạ không có cơ hội mà phát triển trong nhà má tôi.

Đêm tôi lại lên sân thượng ngẩng nhìn bầu trời đêm để canh chừng một ngôi sao băng nào xẹt qua là tôi sẽ ước ngay cái điều thầm kín trong lòng “Ước gì tôi gặp một hoàng tử bạch mã…”. Nhưng triệu triệu ngôi sao kia già lắm rồi mà chẳng ngôi sao nào chịu băng hà, để tôi ngóng cổ mỏi mòn cho đến tận bây giờ. Hỡi ơi!...

Đơn Phương Thạch Thảo

(Nam Úc Tuần Báo (Adelaide- Australia) Số 1127 Thứ Năm 22.12.2017)