Thư về người em gái thành đô
Nhạc: Duy Khánh
Hồ Thụy Mỹ Hạnh hát Karaoke
Thư về người em gái thành đô
Nhạc: Duy Khánh
Hồ Thụy Mỹ Hạnh hát Karaoke
r468
Tìm Ánh Trăng Xưa
Tôi đi tìm vầng trăng
trốn nấp trên đồi
Tìm lặng lẽ không nơi
nào có được
Đà Lạt trong tôi chiều
nghiêng rét mướt
Phố trong rừng, rừng
trong phố nay đâu.
Tôi đi tìm tôi giữa cuộc
bể dâu
Tôi lạc mất tôi giữa
xưa và hiện tại
Đường trước mặt mịt mờ
xa ngái
Đường sau lưng đã mất dấu
quay về.
Trăng phai rồi nên quên
cả hẹn thề
Người xa rồi, phố xưa
trống vắng
Chiều rớt lại trên đường
chút nắng
Không đủ xua hoang lạnh
của tâm hồn.
Tôi đi tìm kỷ niệm đã
vùi chôn
Ngàn thông reo, khúc
tình ca lạc lỏng
Ánh trăng xưa đã chìm
vào ảo mộng
Tôi đi tìm tôi giữa vô vọng đời mình.
Hồ Thụy Mỹ Hạnh
Tìm lại người xưa
Nhạc:
Phạm Anh Cường
https://youtu.be/ffOO-4sM1fM?si=kCnUpkqEkt4hSWBr
Bài không tên cuối cùng
Nhạc: Vũ Thành An
Hồ Thụy Mỹ Hạnh is singing
r467.
Sài Gòn
Kỷ Niệm
Một góc phố,
một con đường
Một thao thức
nhớ, một vương vấn hoài.
Thương làm sao
Sài Gòn ơi!
Muốn ôm ghì lấy
khoảng trời ngày xưa.
Sài Gòn nắng,
Sài gòn mưa
Dễ thương như
chiếc lá vừa hứng sương
Sài Gòn với
những con đường
Trầm tư trong
nỗi niềm thương úa sầu.
Sài Gòn ơi!
Nắng xưa đâu?
Để hoàng hôn
xuống thẫm màu hắt hiu…
Sài Gòn với
những buổi chiều
Hàng đèn giăng
mắc, dập dìu từng đôi.
Mưa Sài Gòn
thấm trên môi
Giọt nào trong
mắt thương người đã xa.
Vang trong hồn
khúc trầm ca
Với tay sao
được ngọc ngà ngày xưa…
Xa người từ
thuở tiễn đưa
Còn trong tôi
chút hương thừa mà thôi
(Bao nhiêu năm một chỗ ngồi
Chiếc bàn góc quán, mình tôi lặng thầm…)
Đơn Dương Thứ Ba 16.6.2020
Hồ Thụy Mỹ Hạnh
Hai mùa mưa
Lê Minh Bằng
https://youtu.be/pkEP1AnV3w8?si=KKVXjKpzz1JNu8jx
Mùa Xuân lá khô
Nhạc: Trần Thiện Thanh
Hồ Thụy Mỹ Hạnh is singing
Hạnh phúc lang thang
Nhạc: Trần Ngọc Sơn
Hồ Thụy Mỹ Hạnh is singing
R 76
Truyện ngắn
Đi sau bóng mình
Đơn
Phương Thạch Thảo
Bình dừng xe ngang trước cửa nhà Duyên để tiện dòm chừng trộm,
cẩn thận khóa xe rồi mới bước vào nhà. Không đợi gọi, Duyên nghe tiếng xe của
anh thì vội rời khỏi bếp bước lên, thấy anh nàng tươi cười hỏi:
- Hôm nay anh về sớm vậy?
Bình buông mình xuống ghế, thái độ không buồn, không vui:
- Anh xin về sớm, chiều nay phải đi dự tiệc cưới…
- Của ai?
Im lặng một chút rồi Bình mới trả lời gọn lỏn:
- Ánh!
Duyên đưa mắt nhìn anh, không biết nói lời an ủi gì cho phù hợp.
Nàng ngập ngừng hỏi:
- Vậy thì anh về chuẩn bị đi, chớ còn tới đây thì trễ sao?
Bình đưa cho Duyên chiếc giỏ có tên một Shop thời trang nổi
tiếng:
- Anh muốn em cùng đi với anh. Đây là chiếc đầm em sẽ mặc…
Duyên tự nhiên cầm lấy và mở ngay ra xem. Nàng tròn mắt khi thấy
đó là chiếc đầm kiểu rất đẹp và hợp thời trang, lại là màu trắng mà nàng thích:
- Wow! Anh mới mua hả? Sao anh biết em thích màu trắng?
Bình không đáp. Duyên cũng chỉ hỏi cho có, vì họ là bạn của nhau
đã lâu, nếu Bình biết một số sở thích của Duyên cũng không lạ, ngược lại một số
chuyện khác về Bình, anh cũng không giấu Duyên, như chuyện tình đã tan vỡ của
anh và Ánh. Nhưng Duyên có chút ngạc nhiên vì đây là lần đầu tiên Bình mua quà
cho nàng. Thời gian gần đây mỗi lần buồn chuyện riêng, Bình đều tìm đến Duyên
để trút hết mọi suy nghĩ cho nàng nghe, Duyên ân cần chia sẻ, nói với anh những
lời có thể xoa dịu được lòng anh. Bình và Duyên ở hai tỉnh khác nhau, sau khi
học xong cả hai cùng ở lại thành phố tìm kiếm cơ hội để đổi đời, nhưng tìm hoài
chưa thấy cơ hội đến. Rồi thời gian thắm thoát thoi đưa, tuổi trẻ của họ lùi về
phía sau. Ba má của Bình bắt đầu nhắc con trai về chuyện hôn nhân, họ muốn anh
về quê lập nghiệp, rồi lấy vợ nếu không thành công ở thành phố. Nhưng lúc đó
Bình đang “vướng bận” tình cảm với Ánh, một cô gái có gia thế hơn hẳn anh lại
là dân có “hộ khẩu” ở thành phố, nên Bình chưa thể đưa Ánh về ra mắt cha mẹ vì
e ngại người yêu chê gia cảnh của mình khi tình cảm giữa hai người chưa đến hồi
thắm thiết. Lần đó Bình đã nhờ Duyên đóng vai người yêu của anh để về quê do sự
thúc bách của ba má anh. Duyên đồng ý giúp để anh “câu giờ” với ba má mình, một
phần nàng cũng muốn Bình ở lại thành phố. Sự thân thiết của hai người khiến
nàng tự nhiên khi về nhà Bình, anh định khi nào có thể tuyên bố chính thức về
Ánh, Bình sẽ xin lỗi và giải thích với ông bà sau. Nhưng nửa đường đứt gánh
tình yêu, Ánh và Bình chia tay. Duyên lại đồng hành với anh suốt chặng đường
sau đó. Họ giống một đôi tình nhân hơn là đôi bạn, đôi lúc nàng tự hỏi “Có phải
đây là một tình yêu biến thể từ tình bạn? Có những mối tình không có khúc dạo
đầu bằng những lời tỏ tình…”. Từ ý nghĩ thầm kín đó, Duyên có lúc “tưởng” mình
là người yêu của Bình, hay cũng gần như vậy và nàng chờ đợi từ Bình một sự xác
định nữa thôi. Bỗng nhiên hôm nay anh có thái độ khác lạ này khiến Duyên không
khỏi ngạc nhiên trong lòng:
- Gì mà ngẩn ra vậy người đẹp?
Duyên cười mỉm:
- Em đang ngược thời gian trở về quá khứ phút giây chạnh lòng…
- Quá khứ đó có anh chứ?
Duyên gật gật:
- Có lúc ẩn, lúc hiện…hihihi…
Bình quay ra cửa:
- Em sửa soạn đi, nhớ trang điểm thật đẹp nhé, hôm nay em phải
thật nổi bật đó. Anh cũng về chuẩn bị, một lát sẽ đến đón em…
Bình không ngõ lời mời Duyên cùng đi với anh, có vẻ anh xem đó
là việc hẳn nhiên Duyên tự biết. Và thật là không đợi anh phân trần, nàng
tự cho mình hiểu hết ý nghĩ của anh, cố gắng làm anh hài lòng trong một số việc
mà nàng có thể. Khi Bình vừa rời đi là Duyên lập tức trang điểm, rồi mặc chiếc
đầm mà Bình mang tới, trong lúc chờ đợi nàng cứ xoay người nhìn mình trong giương
với sự hài lòng. Thường ngày Duyên không trau chuốt nhan sắc cho lắm, nên hôm
nay với dung mạo này nàng cảm thấy như mình thành một người khác, tấm gương
phản chiếu một khuôn mặt rất xinh đẹp nên nàng thích ngắm nghía...
Bình trở lại không lâu sau đó, anh trố mắt nhìn Duyên:
- Có phải là em không vậy?
Duyên cười vui vẻ:
- Dạ! Chính là em đây!
Bình gật gù:
- Người ta nói “Người đẹp nhờ lụa” quả không sai.
- Vậy ra nếu không nhờ cái áo này thì em xấu sao? (Duyên phụng
phịu)
Nói rồi Duyên lại quay nhìn vào gương. Bình buộc miệng:
- Ngắm mãi không sợ mòn cái gương sao?
Duyên lườm Bình khi thấy anh vẫn chăm chăm nhìn mình:
- Vậy anh ngắm em mãi không sợ mòn con mắt ư?
Bình không đáp, lấy một cái hộp nhỏ có cặp nhẫn trong túi áo ra,
anh gỡ một chiếc đeo vào ngón áp út của mình, với thái độ thản nhiên anh đưa
chiếc còn lại trong hộp cho Duyên.
- Em đeo đi!
Duyên trố mắt nhìn Bình vì không hiểu ngụ ý gì khi anh muốn nàng
đeo nhẫn đôi với anh như vậy. Nhưng Bình chỉ chăm chú nhìn chiếc nhẫn trên tay
mình. Tần ngần một chút rồi nàng cầm lấy chiếc hộp, lấy nhẫn xỏ vào ngón áp út
của mình vừa lẩm bẩm “Chả lãng mạn tí nào”, dù nghĩ vậy nàng vẫn thấy trong
lòng có một niềm vui không nhỏ.
ooo
Tiệc cưới của Ánh tổ chức ở một nhà hàng sang trọng. Tiền sảnh
đẹp và mọi người đang tạo dáng chụp ảnh. Bình và Duyên đến chào Ánh và tân lang
của cô, xong anh tỏ cử chỉ âu yếm nắm tay Duyên ra ngoài chọn những cảnh đẹp
chụp ảnh cho nàng. Ánh đang đón khách nhưng thỉnh thoảng vẫn đưa mắt quan sát
người tình cũ đang vui vẻ với “người yêu” mới của anh ta. Ánh không lạ gì
Duyên, đó là một người trước đây nàng không mấy thích vì thấy Bình thân thiết
nhưng anh luôn giải thích là em gái!
Lý do Ánh chia tay với Bình không phải vì Duyên, mà là do Ánh
gặp được người có thể đem đến cho cô một đời sống tốt mà Bình không có. Anh chỉ
có cái mã ngoài đẹp trai, phong lưu thì chưa đủ. Trong khi Ánh là người thực
tế, hôn nhân với nàng không phải là một mái nhà tranh có hai trái tim vàng, mà
là một đời sống có mọi thứ vật chất mà một người được sinh ra trong một gia
đình giàu có như nàng tiếp tục được hưởng, Bình không phải là người có thể đem
đến cho nàng điều đó. Ánh hiểu “Yêu và lấy nhau thì quá dễ, nhưng ăn đời ở kiếp
với nhau mới là khó…”, với Ánh phụ nữ hơn nhau ở tấm chồng, mọi thứ
chỉ có thể quyết định bởi tiền và quyền, và nàng đã gặp được người mình mong
ước, nên Bình trở thành quá khứ!
Bây giờ Ánh đang là cô dâu của một người có chiều cao thấp
hơn cô nửa cái đầu nhưng tài sản và địa vị giúp anh ta cao lên trong mắt cô.
Ánh là người quyết định chia tay với Bình, nhưng nhìn Bình lịch lãm bên cạnh
người khác. Nhất là vẻ đẹp dịu dàng của cô gái kia có vẻ nổi trội hơn cả cô
dâu, khiến Ánh khó chịu. Ánh có cảm giác Bình đang muốn trêu ngươi
cô, muốn tỏ ra anh cũng đang hạnh phúc với người mới. Tâm trạng của Ánh thật kỳ
lạ, giống như cô bị ai đó cướp mất khỏi tay mình một thứ mà cô cũng rất thích.
Sự háo thắng của một người chưa bao giờ nghĩ mình thua cuộc hôm nay bị thách
thức khiến suốt bữa tiệc Ánh không còn thấy vui vẻ, hứng thú trong vai cô dâu
của mình, cô gượng gạo cho đến tàn tiệc. Rồi cơ hội tiếp cận với với hai kẻ
đang làm Ánh chướng mắt cũng có:
- Ồ! Chiếc đầm anh mua tặng em lúc trước em không nhận, giờ Duyên
mặc vừa vặn nhỉ? Vậy là vóc dáng chúng ta bằng nhau…(Ánh nhìn Duyên đầy vẻ giễu
cợt) Cả chiếc nhẫn kia nữa, anh phải cảm ơn vì em đã từ chối nhận nó, nên bây
giờ người này có để đeo! Xin chúc mừng, chừng nào thành hôn nhớ mời vợ chồng em
nhé…
Nghe Ánh nói, đôi mắt Duyên sẫm lại, nàng cười ngượng cúi mặt
xuống bối rối vừa hổ thẹn. Còn Bình thì đưa tay quàng vai Duyên:
- Phải mời chứ, vắng mặt em sao được.
Trên đường về, Bình vui vẻ nói với Duyên:
- Em giỏi lắm, vào vai rất tuyệt!
Duyên ngạc nhiên:
- Vai gì?
- Những cử chỉ thân mật của chúng ta y như là tình nhân, bởi vậy
cả đám đang tưởng tụi mình là một cặp đó thôi.
Duyên sửng sốt vì nàng đã hiểu ý của Bình. Nhờ ngồi sau xe nên
anh không nhìn thấy vẻ thất vọng của Duyên. Vì vậy anh thản nhiên nói:
- Ánh nghĩ rằng anh sẽ tôn thờ cô ấy mãi ư? Anh tin rằng
với bản chất của Ánh, nàng sẽ tức tối lắm khi thấy tụi mình…như vậy!
Duyên định nói “Rất tiếc, em không phải là kịch sĩ, Tình yêu
không thể giả, nên em không hề đóng kịch, mà do đã chủ quan, ngộ nhận khi tưởng
anh có tình cảm với em…”, nhưng nàng im lặng. Duyên nhớ lại những câu nói của
Ánh, rồi nghĩ nếu là người hiểu biết thì Ánh không nên nói như thế. Có một số
trường hợp người ta muốn họ cao hơn người khác bằng cách hạ đối phương xuống,
đôi khi chỉ chứng tỏ bản chất tiểu nhân. Duyên không quan tâm đến thái độ của
Ánh, vì nàng xếp Ánh vào loại người đó. Quan trọng là Bình, giờ nàng đã hiểu
ra, Duyên thấy ngay Bình tầm thường khi mượn nàng để lấy lại cái mà anh cho là
sĩ diện khi bị Ánh phản bội, đó mới là điều nàng suy nghĩ. Sự chân
thành trước nay nàng dành cho anh không hề tính toán, ngay lập tức bị anh phá
vỡ. Người ta biết nhau là duyên, nhưng nếu không nợ để gắn bó thì chia tay nhau
là bình thường, làm tổn thương nhau chỉ sinh ra lòng oán hận. Trong chuyện này
Bình đã dùng mảnh vỡ tình yêu của anh để cứa vào tim Duyên một vết thương,
Duyên không đáng bị như vậy và nàng biết mình phải làm gì. Vừa bước xuống khỏi
xe, Duyên tháo ngay chiếc nhẫn trả lại cho Bình. Anh vẫn chưa hiểu là Duyên vừa
thoát khỏi cơn mộng do anh tạo ra:
- Ồ! Em cứ đeo đi, chừng nào cần anh sẽ nói…
Duyên lắc đầu, nàng không cho phép mình cầm trong tay những thứ
không phải của mình, trong trường hợp này lại là cầm giùm cho người khác. Từ
lâu sự dễ tính của Duyên khiến Bình không giữ ý, và lần này anh đã phạm phải
sai lầm mà người quá hiền như Duyên cũng khó lòng chấp nhận, nhưng nàng không
tỏ ra mặt sự bất bình quá mức đang đến trong tâm thức. Chỉ buộc miệng:
- Chúng ta là “tình nhân có thời hạn”, giờ đã đến hồi kết rồi. Em
chỉ “giúp” anh đến đây, và đừng lập lại một lần nào nữa. Những gì không thuộc
về em, em không thích giữ, cả chiếc áo này em sẽ gởi lại anh sau. Phần anh nên
buông bỏ hình ảnh người đã phản bội anh đi, đó không phải là thứ có thể đem lại
cảm giác dễ chịu. Dĩ vãng dù không vui cũng hãy biến nó thành kỷ niệm chứ đừng
thành nỗi hận…
Nói rồi nàng bước vội vào nhà. Bình ngơ ngác vì thái độ khác lạ
của Duyên, nhưng không còn sớm nữa nên anh chào nàng rồi quay xe đi, định hôm
khác sẽ giãi bày cho Duyên hiểu. Duyên vào nhà với cảm giác rất mệt mỏi, chỉ
muốn gục xuống, nằm xuống ôm lấy sự bẽ bàng của mình cho thấm thía một cơn đau.
Nàng không hối hận vì đã dành tình cảm Bình, dù tình yêu mà nàng tưởng, lúc như
có, lúc như không, còn bây giờ Duyên hiểu rõ tất cả là do mình ngộ nhận. Nàng
nghĩ khi Bình còn cố chấp nghĩa là chưa quên Ánh. Duyên không trách Bình, cũng
không tự trách mình. Không phải ngày nắng nào cũng đẹp, trách chi bầu trời!
Duyên chưa đủ từng trải để nhận ra và hiểu được những thâm sâu trong lòng
người. Nàng sống chân thật và nghĩ ai cũng như mình, nhưng một khi đã nhận ra chân
tướng của sự việc thì giống như ly nước bị hất đổ, tiếc làm gì những thứ không
thể hốt lên. Giữa Duyên và Bình tình yêu không phải, mà tình bạn cũng không
xong, chẳng có gì rõ ràng trong tình cảm nhập nhằng đó, thì thà làm người lạ,
còn hơn ở bên cạnh nhau mà không là gì của nhau.
OOO
Mấy ngày sau Bình không gọi điện thoại cho Duyên, đúng hơn
là anh ngại. Thái độ của Duyên cho thấy là nàng đã bị tổn thương, anh biết mình
có lỗi! Anh đã quen với việc trút hết cho Duyên mọi suy nghĩ, cho tâm trạng nhẹ
nhõm, nhưng không quan tâm khi nàng ôm giữ có nặng nề, quá sức chịu đựng không.
Nhớ lại thái độ kiêu hãnh của Ánh và vẻ dịu hiền của Duyên trong bữa tiệc, buộc
Bình phải so sánh, rồi chợt thấy Ánh quay lưng là may mắn cho anh, hình bóng
người mà anh một thời mong sánh đôi trên đường đời với mình chợt tan biến.
Mấy ngày qua không gặp Duyên, Bình mới có thời gian để tự vấn
lòng mình, có một nỗi nhớ rất rõ hướng về Duyên. Đúng rồi, anh đã chậm, chậm
ngõ lời đúng lúc với Duyên bởi sự thất bại trong trong tình yêu với Ánh khiến
anh thận trọng, nhưng những gì phát xuất từ trái tim chân thật tự nó phải đến.
“Anh không hề có ý định xúc phạm em, chỉ vì không kịp suy nghĩ để kềm chế được
cảm giác bị phản bội nên anh đã hành động sai. Anh vì sĩ diện của mình mà làm
tổn thương em, hãy tha thứ cho anh..”
Không chần chờ nữa, phải đi gặp Duyên, anh cần nói rõ lý do với
nàng và anh biết Duyên sẽ bỏ qua sai lầm của anh, nàng vốn luôn là người hiểu
anh mà.
ooo
Bình nhìn căn phòng khóa cửa im lìm, rồi xem đồng hồ. Đã quá giờ
làm việc sao Duyên chưa về nhà? Chưa kịp lấy điện thoại gọi cho nàng, thì một
chị ở bên cạnh phòng Duyên bước ra khi thấy anh:
- Duyên gởi cho anh cái này. Cô ấy về quê mấy hôm nay rồi, phòng
cũng đã trả. Nếu có lên lại chắc cũng không ở đây nữa…
Bình nhận chiếc giỏ từ tay chị, đó là chiếc giỏ đựng
chiếc áo anh đã đem tới cho Duyên. Anh cám ơn rồi đứng thừ ra, đưa tay mở chiếc
cút áo và xoay xoay cổ tìm sự dễ chịu khi anh chợt thấy quá ngột
ngạt. Bình đã chậm thêm một lần nữa sao? Không! Với một báu vật, thì nhất định
phải tìm lại cho được khi lỡ tay làm rơi nó. Bình quay ra ngõ, ánh đèn sau lưng
soi bóng anh ngã dài trước mặt. Chợt thấy ngay cả chiếc bóng của mình, anh cũng
đi sau nó…
Đơn Phương Thạch Thảo.
BÊN EM LÀ BIỂN RỘNG (Nhạc: Bảo Chấn) Hồ Thụy Mỹ Hạnh is singing
https://www.youtube.com/watch?v=t9PFDZAF1hY
Biết đến bao giờ
Nhạc: Ngô Thụy Miên
Hồ Thụy Mỹ Hạnh hát Karaoke
Truyện ngắn
Chỉ là mộng thôi
Hồ Thụy Mỹ Hạnh
Đứng xếp hàng chờ đợi,
cuối cùng thì chàng đã có tên trong “bảng vàng” sau khoảng thời gian ngỡ trái
đất ngừng quay vì hồi hộp với tâm trạng lo lắng sợ mình không trúng tuyển. Rồi
phút giây chờ đợi cũng đến khi tên chàng được xướng lên trong số mấy trăm người
cùng chí hướng. Chàng đã thật sự trở thành tân khóa sinh của trường Võ Bị Quốc
Gia Việt
Chàng ước gì có ai
đó để chia sẻ niềm vui của mình. Ngay thời khắc đó chàng mới thấy thật thiếu sót
khi chưa có một mảnh tình vắt vai vì trong suốt quãng thời gian trước do chàng
bận học, chính xác là do chàng nhút nhát không dám thả gió cho mây ngàn bay đến
với một nàng nào. Nhờ như vậy trái tim chàng dù muốn dù không nó thật … trinh
nguyên! Chàng tập trung vào học với một quyết tâm nung nấu trong lòng. Vài lần
trước đó chàng cùng bạn bè đến Đà Lạt rong chơi, hình ảnh những chàng sinh viên
của trường Võ Bị dạo trên phố đập vào mắt, và chàng thấy như mình có “duyên
tiền định” với ngôi trường mà chàng biết nằm trên đồi 1515 thơ mộng!
Dù không phải là
“Chàng trai trẻ vốn dòng hào kiệt” nhưng chàng đã “Xếp bút nghiên theo việc đao
binh” khi vừa có trong tay tấm bằng tú tài toàn phần để theo chí hướng nuôi
trong lòng từ lâu. Tiếp sau đó với chí đã quyết, lòng đã bền, qua nhiều thử
thách nhưng không thể khuất phục được ý chí của các chàng trai, chỉ có Đỉnh Lâm
Viên bị chàng và các bạn đồng khóa chinh phục để chấm dứt tám tuần huấn nhục,
ghi dấu kỷ niệm đầu đời binh nghiệp của mình. Khi chiếc Alfa xinh xắn trên cầu
vai đỏ gắn lên vai là lúc chàng và các bạn nghiễm nhiên trở thành SVSQ của ngôi
trường lừng danh đã đào tạo cho đất nước những sĩ quan ưu tú mà chàng đã luôn
để trong mộng.
o O o
Ngày
đầu tiên được đi phép, phố phường Đà Lạt sáng hơn vì các cầu vai đỏ. Bộ Jaspé
lần đầu tiên được mặc, cho chàng cảm giác mình oai phong hẳn lên. Vẫn với bản
tính nhút nhát khi tiếp xúc gần với một thiếu nữ, chàng cũng muốn làm quen với
một cô nàng nào đó như các bạn của mình, họ đang thong thả trên đường hoặc
những thắng cảnh nên thơ của Đà Lạt, nhưng chàng không thể thực hiện mong muốn
vì chàng hiền quá hay vì nhút nhát quá!? Không biết đi đâu với ngày đầu tiên ra
phố. Chàng không suy nghĩ lâu, phải về thăm mẹ thôi, đứa con trai “bé bỏng” của
mẹ vắng nhà lâu quá rồi. Chàng sải bước về hướng đậu xe taxi, đang đi thì chàng
thấy một tà áo trắng phất bay cạnh mình, chàng nghiêng đầu nhìn sang cô gái đi
gần như song song (?), khuôn mặt bị che một phần bởi mái tóc dài nhưng chàng
vẫn có thể thấy đó là một khuôn mặt xinh xắn và đôi mắt tròn đen đang liếc liếc
mình, cô gái nhoẻn miệng cười khi thấy đôi mắt trên khuôn mặt nghiêm nghị của
“đối phương” cũng đang liếc liếc…
Vẫn bản tính nhút
nhát, nhưng lịch sự thì có thừa nên chàng khẽ cúi đầu chào đáp lại nụ cười của
cô gái, rồi sau đó thì đôi chân phản chủ của chàng chợt băng qua đường, trời
đất ơi! Sao có thể như vậy chứ! Sự thông minh ngay lập tức giúp chàng quay lại,
và chàng lấy hết “can đảm” hỏi cô gái:
- Chào cô! Có thể
chỉ giúp tôi bãi đậu xe taxi ở đâu không? (Chàng biết nhưng giả vờ hỏi để làm
quen)
Cô gái cười rất tươi và dễ
thương quá chừng:
- Dạ cũng gần tới rồi, tôi
cũng đang đến đó. Gần bến xe đó, hãy đi theo tôi…
Chàng mở cờ trong bụng,
không ngờ cơ hội đến với mình như thế. Cô gái hỏi:
- Anh định đi đâu?
- Tôi muốn về nhà, một
quận gần đây!
Rồi chàng cho biết mình
định về quận nào. Cô gái reo lên:
- Ồ! Tôi cũng định về đó
thăm chị bạn của tôi. Hôm nay Chủ Nhật tôi xuống đó chơi và sẽ cùng chị ấy trở
lại để ngày mai đi học…
Chàng và cô gái cứ thế
trao đổi chuyện trò cho đến bãi đậu xe. Dĩ nhiên khi chàng hào phóng mời nàng
chung xe về, thật hợp lẽ nên nàng không từ chối. Xe trên đường bon bon trực chỉ
về quê mẹ, tâm hồn chàng phơi phới. Cô gái ngồi nép sát cửa bên phải, còn chàng
nép sát cửa bên trái, họ không biết nói gì với nhau ngoài loanh quanh về thời
tiết. Tâm hồn chàng lâng lâng một cảm giác dễ chịu hơn bao giờ, thỉnh thoảng
chàng liếc nhìn cô gái, giống như một nàng thơ với mái tóc dài quá lưng, chàng
thấy xao xuyến nhưng không mở được lời để có một gắn kết về sau. Chàng không
tin mình bị coup de foudre, làm gì có cái chuyện yêu từ cái nhìn đầu tiên khi
mà 19 cái xuân qua chưa có cô nào lọt mắt xanh, dù chàng đã từng đối diện với
các bạn gái không kém phần xinh đẹp! Có cả cô bé cùng xóm hồi học chung mẫu
giáo thường hay đóng vai vợ, hoặc vai…má của chàng trong các trò chơi trẻ con,
thế mà chàng có rung động gì đâu. Vậy mà với cô gái này…
Xe về đến nhà chàng trước,
tiện thể chàng mời cô gái tóc dài vào nhà mình gọi là cho biết. Nàng ngoan
ngoãn xuống xe theo chàng! Thôi thì khỏi phải nói, mẹ chàng mừng tíu tít khi
thấy con trai về… với một người con gái! Một việc bà chưa từng thấy trước đây.
Bà hết sức vui vẻ với cô gái và luôn miệng khen…con mình đẹp trai, học giỏi, thi
đâu đậu đó! Đậu cả vào trường Võ Bị không phải ai muốn cũng được. Nàng chăm chú
lắng nghe, chỉ mỉm cười. Rồi cũng đến lúc nàng xin phép cáo từ để đến nhà bạn
mình, mẹ chàng nháy mắt với con trai:
- Con đưa bạn đi đi, ở đây
lạ đường dễ lạc lắm đó.(Vừa nói mẹ chàng vừa đẩy tay con trai…)
Áo mặc sao qua khỏi đầu,
chàng vui vẻ vâng lệnh mẹ đi cùng cô gái. Trái đất này rất bé, bạn tin không?
Cô gái có mái tóc Demi-garcon, (Là bạn của cô gái tóc dài đồng hành với chàng)
lại là bạn thời mẫu giáo của chàng. Nhờ gặp lại nên “tình nghĩa” được hâm nóng,
họ vui vẻ như những người bạn lâu năm gặp nhau. “Khi nắng nhẹ vương trên lưng
đồi” thì cả ba cùng quay về Đà Lạt. Lần này thì cả hai cô cùng tranh nhau ngồi
phía cửa để nhìn đường, là trang nam nhi nên chàng phải lịch sự nhường cho phái
đẹp, chàng ngồi vào giữa! Hai nàng ngồi hai bên nhưng cứ chồm sang nói chuyện
với nhau nên cứ lấn vào chàng. Cô Demi-garcon là “cố nhân” của chàng (dĩ nhiên
rồi) nên tỏ ra thân mật với chàng khiến cô tóc dài hiểu lầm chi đó, bèn xuất
khẩu thành thơ trêu ghẹo:
“Em có hứa đợi chờ anh
không?
Hỡi cô gái tóc Demi-garcon!
Chờ anh em nhé vài năm nữa
Anh sẽ về, đừng vội lấy
chồng…”
Cô Demi-garcon không phản
đối bạn, cô cười khúc khích tỏ vẻ thích ý, rồi bất ngờ cấu mạnh vào bắp vế
chàng một cái đau điếng khiến chàng giật nẩy người, trước khi cô Demi-garcon
nhận ra sự vô ý của mình, thì cái bắp vế trong trắng của chàng đã
lãnh đủ! (Sau này về giở ra xem, chàng thấy nó bầm!) Chàng tê tái vì cái dấu
vết đầu tiên kia không phải do cô tóc dài tạo ra vì như đã nói, chàng đã bị mái
tóc dài kia trói trái tim rồi. Nhưng chàng vẫn không thể tỏ lộ tình ý vì “Lòng
trong như đã, mặt ngoài còn e”. Cũng từ đó cô Demi-garcon thường vào trường
thăm chàng, được chàng đưa đi thăm Hội Quán Huỳnh Kim Quang, Hồ Than Thở, câu
lạc bộ dưới chân Đồi Bắc, lãng mạn tay trong tay ở vườn hoa Con Thỏ của Trung
đoàn SVSQ, chàng cũng đưa nàng tới Hoa Viên (Sau khu vực đó là nơi các SVSQ học
môn thoát hiểm mưu sinh) rồi các buổi picnic vui vẻ. Chàng ân cần đón tiếp cô
gái Demi-garcon… như những đôi tình nhân khác. Nhưng mỗi khi nghe ngoài cổng
Nam Quan gọi tên có người muốn gặp, là trong đầu chàng hiện ra khuôn mặt của cô
tóc dài, nhưng nàng không đến, có lẽ vì hiểu lầm “người ấy” là của bạn mình.
Chàng đã gởi tặng cho cô tóc dài tấm ảnh duy nhất mà chàng mặc bộ đại lễ mùa Hè
trong tư thế chào kiếm đứng trước sân cỏ Trung đoàn, như một trao gởi kín đáo,
nhưng có vẻ nàng không hiểu! Nàng luôn tự dặn mình không được chen vào làm kẻ
thứ ba giữa chàng và cô gái Demi-garcon! Vì lẽ đó chàng vẫn cô đơn, trái tim
trống rỗng vì điều chàng chờ đợi chưa đến.
Ba năm trôi qua! Chặng
đường chàng đi gần đến đích thì mọi thứ chợt tan vỡ…
Chàng và tất cả rời trường
trong nỗi uất nghẹn, đau đớn, không được hưởng sự kiêu hãnh khi “Quỳ
xuống các sinh viên sĩ quan” và “Đứng lên các tân sĩ quan” với đầy đủ nghi thức
như các khóa đàn anh. Dòng đời vẫn cuốn về phía trước với bao thăng trầm của
phận người. Chàng không hề biết tấm hình khi còn là sinh viên sĩ quan của
trường Võ Bị mà chàng tặng “người xưa” đã được in trên con stamp 39 cent được
phát hành ở Hoa Kỳ, và có một người vẫn giữ tấm hình đó như một báu vật của đời
mình.
Lá thu vẫn rơi vàng như
màu của ký ức. Làm sao quay ngược được thời gian để người ta có thể tìm kiếm
những mảnh vỡ của kỷ niệm, dù nó mong manh như sương mù chỉ có thể nhìn từ một
nơi xa lắm…
Hồ Thụy Mỹ Hạnh
Nửa hồn thương đau
Nhạc: Phạm Đình Chương
Hồ Thụy Mỹ Hạnh is singing
R 79.
Truyện ngắn
Cám ơn Vì Có Anh...
Hồ Thụy Mỹ Hạnh
Hơi ấm giữ tôi lại trong
chiếc chăn cuộn kín cả đầu chỉ chừa mặt ra để thở. Bên ngoài dường như có mưa,
hơi lạnh khiến tôi lười biếng và dĩ nhiên tôi sẽ trùm chăn mà thưởng thức sự
nhàn rỗi của ngày chúa nhật và cố không suy nghĩ về những gì khiến tôi buồn bã
dạo gần đây. Chợt tôi nghe:
- “Anh tới rồi…anh tới
rồi…”
Chưa kịp phân biệt tiếng
kêu khào khào phát ra từ đâu. Tôi bật dậy thật nhanh, bỏ chân xuống giường rồi
mới nhớ ra con két trong chiếc lồng treo ngoài hiên đã lừa mình nhiều lần bằng
cái câu mà nó học được từ Thắng. Tôi ngồi yên ở mép giường không muốn ra ngoài
nữa, trong lòng chợt trĩu xuống bởi một tâm sự không biết tỏ cùng ai. “Anh bỏ
mặc em với những buổi chiều nắng tắt bên thềm, cô đơn hơn những chiếc lá còn
được vỗ về bởi gió. Trong tình yêu dù hạnh phúc hay đau khổ cũng là chuyện bình
thường. Nhưng em không thể chấp nhận bất cứ lý do gì làm chúng ta chia tay.
Huống chi việc anh vắng mặt thật là vô lý!”
Con két lại lải nhải “Anh
tới rồi…anh tới rồi…”
Tôi cau có đi nhanh ra
ngoài, vỗ tay vào chiếc lồng có con két:
- Mày có im đi không!
Chiếc lồng chao lên làm con
két phải nhảy khỏi chỗ đậu, rồi đậu lại chỗ cũ. Con két nhìn cô chủ, cất giọng
to hơn “Anh tới rồi…anh tới rồi…”
Tôi quay vào vừa lẩm bẩm
“Ta sẽ có cách cho nhà người nói câu khác!”. Đã gần hết buổi sáng chủ nhật chỉ
với việc trầm tư. Tôi nghĩ tới Ly, đứa bạn thân. Cần một buổi dạo chơi hoặc đi
uống cà phê tán gẫu với nó để vơi niềm tâm sự. Tôi chọn một chiếc đầm màu đen
cho có vẻ…u buồn, rồi thay vội, không quên thoa son màu cánh sen lên môi, rồi
đứng trước giương ngắm nhìn mình. Tôi là người khiêm tốn nên không thích nói về
nhan sắc “Mây thua nước tóc, tuyết nhường màu da” của mình, và không muốn nói
có khối ánh mắt các chàng trai nhìn theo khi tôi ngang qua họ, còn nữa nhưng
thôi tôi không kể thêm sợ lại vi phạm vào sự khiêm tốn của tôi. Tôi vậy đó mà
Thắng dám làm tôi buồn lòng, dám bỏ tôi một mình với những ngày đợi chờ.
Tôi đến nhà Ly, nó được tôi
báo trước nên đã chỉnh tề chờ tôi. Hai đứa rảo bước ra đường. Ly thắc mắc:
- Có tâm sự gì mới tìm tao
phải không?
Tôi hỏi lại:
- Sao mày biết?
- Tao với mày là bạn tâm đồng ý hợp, nên
trong đầu mày nghĩ đến việc gì mờ ám, tao đứng bên cạnh cũng hiểu ngay ý mày,
không cần mày nói…
Tôi bật cười, đập tay vào vai Ly:
- Con quỷ! Vậy mày có sẵn sàng nghe chưa?
-…tao sẵn sàng nghe đây!
Chuyện của mày dù sai trái, thì chắc chắn thế nào tao cũng theo…phe mày, vì
luôn luôn ủng hộ mày. Nói đi…
- Tao và hắn không gặp nhau
hơn tuần rồi!
- Lý do?
- Tao nói rằng hắn thật có
phước khi được một người quá đẹp và có đức tính khiêm tốn như tao yêu!
- Trời!...À, đúng là quá
mức khiêm tốn.
- Vậy là hai đứa cãi nhau,
chuyện nọ xọ sang chuyện kia. Bực mình vì hắn không chịu nhường tao, nên tao
nói không muốn gặp hắn nữa. Hắn không năn nỉ tao một lời, đi thẳng tới hôm nay…
- Vậy ra cái phút đầu gặp em tinh tú quay
cuồng kia đã hết quay cuồng, hắn tỉnh ra và đi không hẹn ngày trở lại? Cho nên
mới nói tình yêu đến vì cả hai cùng nhìn vào điểm dễ thương của nhau, và kết
thúc vì cả hai cùng nhìn vào điểm dễ ghét của nhau?
Tôi gật đầu. Buồn rầu nói:
- Không đùa nữa, bây giờ tao chợt nhớ
hắn, tao thấy buồn. Tao muốn làm hòa.
- Hãy để cho nỗi buồn thật thấm, mới hiểu
được cái giá trị của sự xa cách mà lần sau không để xảy ra nữa.
Ước gì chuyện buồn trong tim tôi như mớ
chén dơ, rửa kỹ là sẽ sạch! Tôi kéo Ly vào một quán nước. Tiếng nhạc ưa thích
rót vào tai chỉ làm tôi thấy buồn hơn. Tôi im lặng, những câu bỡn cợt của Ly
không làm tôi phôi phai nỗi rầu, quá rầu. Tôi buộc miệng:
- Có những khoảng cách giữa hai người mà
không thể nào lấp được!
Ly thản nhiên:
-…Thì hãy ngồi sát vào nhau.
- Là khoảng cách giữa tao với mày đó.
- Bày đặt văn chương, tao tưởng mày nói
Thắng với mày…ha…ha! Tao với mày có khoảng cách nào ư?
- Thì từ nãy giờ mày có hiến kế gì cho
tao đâu.
- Mình gây ra thì mình tự gánh. Tao chỉ
là người lắng nghe mày thôi…
- Vậy mày nghĩ tao có nên là người tìm
gặp Thắng…trước?
- Nên lắm chứ! Thời buổi nam nữ bình
quyền mà. Việc gì nam làm được thì nữ cũng phải làm được. Chưa nói trong tình
yêu đừng nặng vấn đề tự ái quá, tự ái là con dao đã từng cắt đứt rất nhiều thứ
không đáng bị cắt…
Tôi nhổm đứng lên:
- Vậy tao đi liền bây giờ nha?
- Ô kê! Ủa mà làm gì nôn nóng dữ vậy…
Tôi lại ngồi xuống, thở dài:
- Gần cả tuần nay tao không ngủ được. Cứ
nhắm mắt là tao lại nghĩ “không biết chừng ổng có em khác nên không thèm gặp
mình!”.
- Làm gì có chuyện đó. Mày xinh đẹp, lộng
lẫy thế kia mà…
Tôi cười, hãnh diện tiếp lời Ly:
-…Còn tài giỏi, nấu ăn ngon, trang điểm
đẹp, và nhiều thứ khác nữa chứ. Chỉ vì tao khiêm tốn không muốn nói cho ai biết
thôi!
Ly gật gù:
- Chính xác! Nhờ mày khiêm tốn thế nên
chỉ cỡ nửa tỉnh biết, chứ nếu không là cả nước biết luôn...
Tôi thấy bồn chồn, giờ có tán gẫu với bất
cứ ai tôi cũng không thấy nhẹ lòng trừ gặp được Thắng. Bản Moonlight Sonata êm
ả không níu được chân tôi ngồi lâu hơn trong quán. Tôi chia tay Ly để về nhà.
OOO
Sau khi nghĩ ra cách để đến nhà Thắng
thật hợp lý và…khỏi mất mặt. Tôi liền trang điểm thật đẹp, diện một bộ ưng ý
nhất vẫn để dành cho dịp gì quan trọng. Không quên lấy điện thoại selfie một
tấm post lên facebook, rồi mới ra khỏi nhà.
Cửa nhà Thắng khép hờ. Tôi chợt cảm thấy
hồi hộp, ngập ngừng khi đưa tay gõ vào cánh cửa. Tiếng của Thắng hỏi:
- Ai đó? Vào đi…
Tôi hiên ngang à không…yểu điệu bước vào.
Chưa đợi Thắng lên tiếng, tôi nói liền:
- Tui đến để nói cho anh biết con két quá
làm phiền tui.
Thắng cau mày:
- Con két là của em nuôi, có ảnh hưởng gì
tới anh sao?
- Nhưng nó suốt ngày cứ “Anh tới rồi…anh
tới rồi…” làm tui khó chịu. Anh phải chịu trách nhiệm vì nó bắt chước anh.
- Anh chỉ có thể chịu trách nhiệm với em
thôi! Còn con két thì anh chịu thua…
- Tui có làm sao mà anh phải chịu trách
nhiệm? Tui đến là để nói cho anh biết về con két…
- Nếu vậy thì em về đi. Còn muốn tiếp tục
thì phải bỏ kiểu xưng tui…tui, nó làm cho cái miệng xinh xắn của em xấu đi.
Có vẻ Thắng không sợ mếch lòng tôi, nên
tôi hạ giọng:
- Em đến đây là để nhờ anh…
Thắng cười mỉm:
- Anh hiểu cả suy nghĩ mà em chưa nói ra
đó. Nhưng thôi, cứ nghe em sao đã. Em nhờ việc gì?
Tôi chợt bối rối, biết Thắng dư hiểu tôi
đến không phải để ăn vạ vụ con két. Tôi thấy rất tiếc đã gây ra mâu thuẫn trong
những ngày qua giữa tôi với anh. Giá như đừng có chuyện ấy thì cuộc gặp gỡ bây
giờ vui biết mấy. Tôi cúi mặt xuống tránh cái nhìn chăm chăm của Thắng, có lẽ
nhìn vẻ bí xị của tôi nên anh không nỡ “chiếu bí” tôi :
- Hôm nay em đẹp rạng ngời!
Đi tiệc à?
Tôi im lặng. Thắng lại nói:
- Sang trọng và lộng lẫy
như đi dự yến tiệc…
Tôi im lặng. Thắng tiếp
tục:
- Em thích nghe toàn những lời khen ngợi?
Anh khen thế em cho ý kiến đi chứ?
Tôi biết hình thể của tôi lúc này không
phù hợp chút nào với cái việc chỉ đi gặp một người bạn. Tôi biết Thắng không
phải là người háo sắc, ưa chuộng hình thức bề ngoài. Tôi biết anh là người
thông minh, hiểu sâu xa những điều tôi nghĩ, nhưng anh cũng là người có tính
hơi ngang, ít dùng lời mật ngọt để vuốt ve người yêu lý tưởng của anh là tôi!
Thôi thì đành nói ra ý của mình, bởi không nói thật, Thắng cũng biết:
- Em…em sợ em xấu trước mắt anh nên...
Tôi không nói tiếp được nữa. Thắng tỉnh
bơ như người Sài Gòn:
- Anh là người khi ăn món gì chỉ chú ý
phẩm chất, chứ ít quan tâm đến cách bày biện. (Anh lạc đề rồi. Nhưng vì anh
nhắc đến ăn nên tôi mới chú ý bụng tôi đang sôi ồn ột vì đói, tôi chợt nhớ ra
từ sáng đến giờ tôi chưa ăn gì. Tình yêu nó “hành” tôi khổ vậy đó…) Tôi nói to
để lấn tiếng kêu từ…ruột:
- Em nghĩ là anh giận em.
- Có là trẻ con mới hở tí là giận!
- Em nghĩ anh hết…yêu em!
- Anh đến với tình yêu không phải để đùa!
Tình cảm anh dành cho em giống như vật giá sau khi tăng lương. Tăng thôi và
không bao giờ hạ xuống!
Tôi thấy thỏa lòng:
- Vậy sao anh tránh mặt em từ hôm giờ?
- À! Thỉnh thoảng cũng nên “lặn” đi một
thời gian, để trắc nghiệm xem ai là người quan tâm đến sự vắng mặt của mình,
lúc đó mới đánh giá được tình bạn...
Tôi cựa quậy trên ghế. Bắt đầu thấy tay
run vì dạ dày đòi ăn.
- Nếu trái tim nằm bên ngực phải anh mới
hết yêu em…
Lời tình yêu đáng giá mấy ký lô của Thắng
chắp cho tôi đôi cánh, tôi đang muốn bay lên nhưng thực tế kéo tôi lại vì cơn
đói. Thắng bỏ ra sau một lúc rồi bưng lên một ly sữa và mấy miếng bánh mì
- Em ăn đi!
Tôi không nhìn Thắng. Không cần nói mà
anh vẫn có thể hiểu tôi cần gì. Tôi biết không thể chờ điều ấy ở một người nào
khác. Tôi biết tôi phải giữ người đàn ông này, muốn thế tôi phải là một người
đáng yêu dưới mắt Thắng, bằng sự biết điều…
Thắng ngồi xuống chiếc ghế gần tôi. Tôi
nghiêng đầu tránh miếng bánh Thắng cầm đưa gần miệng:
- Phải ăn mới có sức mà giận chứ…
Tôi không nhớ tôi vui lần sau cùng là lúc
nào, nhưng hôm nay thì tôi cảm thấy mình vui hơn cả, vui nhưng nước mắt tôi
chảy vì cảm động…
- Không! Em không có gì để giận anh. Em
biết em đã quá đáng.
Thắng cười, giọng bông đùa:
- Dạ dày của em đang biểu tình kìa. Ăn đi
rồi mình cùng về nhà em, anh sẽ dạy cho
con két nói câu khác…
Tôi lắc đầu:
- Không! Bây giờ thì em thích để nó nói
câu đó.
Thắng
bảo “Lấy gương xem lại dung nhan đi!”. Tôi lấy chiếc gương nhỏ trong túi xách
ra soi mặt, thấy nước mắt làm mascara lem luốc quanh đôi mắt. Tôi vội úp mặt
vào bàn tay kêu lên:
- Eo
ôi! Ghê quá, sao anh không nói cho em biết.
Thắng
làm ra vẻ sợ sệt:
- Nói
thật lại sợ làm em giận!
- Bây
giờ thì em biết rồi. Cứ nghe nhiều lời khen không đúng sự thật, sẽ làm mình lạc
lối. Lúc nào em xấu, thì anh phải nói thật để em còn…làm cho đẹp!
Thắng
gật đầu:
- Tuân
lệnh…bà xã!
Tôi
cười, tâm hồn lâng lâng như có làn gió thổi qua trong một ngày nắng gắt. Thắng
đáng yêu như thế, sao tôi lại có thể làm buồn lòng anh chứ:
- Anh! Em
muốn cám ơn cuộc đời này…
- Vì điều
gì?
Tôi nói
nhanh:
-…vì có anh!
- Nếu cám ơn
vì có anh thì em phải cám ơn ba, má anh mới đúng!
Tôi gật gù:
- Phải rồi!
Nhưng em nói chung chung vậy mà…
- Vậy thì chúng
ta hãy đi cám ơn cuộc đời em nhé.
Tôi hỏi: “Là
sao?”. Thắng nói:
- Phải ra
quán ăn gì đó để mừng vì trên đời này có anh và em. Anh cũng muốn ăn rồi, nhưng
nãy giờ còn chờ xem có ai mời không!
Tôi bật
cười:
- Em muốn
uống ly sữa này để cám ơn anh nữa, vì nó do anh pha. Em không muốn ra quán.
- Thế còn
anh thì nhịn ư?
- Dạ! Vậy
thì em sẽ mời, còn anh thì trả tiền…
- Tuân lệnh
bà xã!
Tôi dụi đầu
vào ngực Thắng, cứ muốn nghe mãi câu nói này của anh. Hạnh phúc đôi khi đến từ
những điều rất nhỏ, chỉ vì ta không biết đón nhận mà thôi…
Hồ Thụy Mỹ Hạnh