Điệu buồn đêm mưa
Nhạc sĩ: Vinh Sử
Hồ Thụy Mỹ Hạnh is singing
Điệu buồn đêm mưa
https://www.youtube.com/watch?v=ITqJupAm-Hc
Điệu buồn đêm mưa
Nhạc sĩ: Vinh Sử
Hồ Thụy Mỹ Hạnh is singing
Điệu buồn đêm mưa
https://www.youtube.com/watch?v=ITqJupAm-Hc
R86.
Truyện ngắn
Những Ngôi Nhà Không Có Đàn Bà
Hồ Thụy Mỹ Hạnh
(Tiếp theo: “Những ngôi nhà không có đàn ông”
Ở đây là
xóm toàn đàn ông sinh sống nên cả một dãy phố bình yên, vắng lặng. Không có
cảnh vài người ngồi tán gẫu chuyện trên trời dưới đất như bên xóm đàn bà ở dãy
phố ngoài kia. Nguyên nhân việc không có đàn bà trong các ngôi nhà này sẽ được kể
dưới đây.
OOO
Buổi sáng những người đàn
ông đóng cửa vội vàng rồi rời nhà đến nơi làm việc, khu phố chìm vào sự yên
tĩnh. Chỉ có chú Tám là ở nhà vì chú đã hết tuổi làm việc. Nhà có hai cha con,
nhưng con trai của chú sáng cũng đi làm chiều mới về. Chú thành người gác dang
cho cả xóm khi các chủ nhà đi vắng. Rảnh rỗi chú cứ tản bộ từ đầu xuống cuối
dãy dòm dòm, ngó ngó thấy nhà nào có sự gì là chú ra tay liền. Có nhà cổng bị bật
ra thì chú đến cài chốt lại, có nhà đèn còn sáng thì chú tiện tay kéo cái cầu
dao điện gắn ở vách ngoài xuống. Hiền lành và tốt bụng như thế nhưng chú bị vợ
bỏ vì chú quá thật thà, ai nói gì cũng tin, vì vậy người quen lợi dụng chú, thay
vì lãnh lương về nộp hết cho vợ thì chú có thể trích bớt cho bạn mượn mà không
nghĩ người đó có nhớ để trả lại không. “Tiền là thước đo lòng người…” vợ chú
không tốt và cả tin như chú nên bả chia tay chú để đi lập cuộc đời mới, may mà
bả không cần dắt con theo, nên thằng cu
Tí đẹp trai được chú nuôi nấng từ đó và giờ đã là một chàng trai hoàn hão, giống
tính hiền lương như chú. Chú Tám thề ở vậy nuôi con, không dính tới đàn bà nữa
vì chú đã nếm đủ rắc rối từ bà vợ nên…ngán!.
Kế nhà chú
Tám là nhà lão Quang, lão này rất keo kiệt! Vợ lão đã gút bai từ lâu vì cái
tính thương tiền của lão. Đối với lão, hôn nhân cũng giống kinh doanh nên phải
tính cho kỹ, nếu không là lỗ vốn như chơi. Nhà có hai vợ chồng nhưng lão luôn
đề phòng cẩn mật. Tiền lão gởi ngân hàng không dám cất ở nhà, cuốn sổ tiết kiệm
cũng cất kỹ trong két sắt mà mật mã là một bí mật chỉ lão biết. Chi phí trong
gia đình lão so đo với vợ từng chút. Chị vợ hận nên trước khi ly hôn ra đi, chị
hết nhịn, kiếm chuyện đánh nhau với lão một trận cho bỏ những ngày cắn răng
chịu đựng khiến hai hàm răng của chị…rơ hết trơn!. Sau khi vợ bỏ đi, lão không
rước bà nào về nữa, lão luôn nghi ngờ không tin ai nên chỉ bồ bịch qua đường.
Nhưng không cô nào được nhận gì từ lão dù chỉ là một đóa hồng. Lão cho rằng các
cô chỉ thích thông qua lão để đi tới két tiền của lão chứ yêu đương cái nỗi gì.
Khi biết tính lão như thế, cô nào cũng chạy mất dép! Đó là lý do lão cô đơn bền
vững. Ai nghe chuyện của lão cũng nói “Mơi mốt để lão ôm tiền mà sưởi ấm đêm
Đông!”. Họ còn xầm xì “Đàn ông như vậy đừng hòng có đời vợ thứ hai!”
Kế nhà lão Quang là nhà anh Thư,
một người ít nói. Nhưng vợ của anh thì nói nhiều, còn có giọng nói lớn hơn bình
thường. Lỡ có chuyện gì không ưng ý, thì chị vợ “phát thanh” cho cả xóm nghe.
Anh Thư xấu hổ vì điều đó nhưng không muốn thi thố tài xem ai nói lớn hơn để áp
đảo đối phương dù tinh thần anh bị vợ khủng bố dài dài. Anh luôn tự an ủi: “Người
sợ vợ là người yêu hòa bình”, cứ cho là anh sợ vợ cũng được. Vợ mình, mình sợ chứ
có sợ vợ ông hàng xóm đâu. Nghĩ vậy nên anh lúc nào cũng ngọt ngào, dùng hết
những câu yêu thương để vuốt ve cơn tam bành của vợ. Nhưng cái gì xài nhiều
cũng phải cạn, lời yêu thương cũng vậy. Đến lúc anh mệt mỏi nên cảm thấy con là
nợ, vợ là oan gia, cửa nhà là nghiệp báo, vậy là anh ra đi bỏ lại khối tình
biết ngỏ cùng ai cho vợ. Duyên tiền định thế nào anh lại đến “định cư” ở cái
xóm toàn đàn ông, không thấy một bóng đàn bà! Nhiều người nhận xét rằng cô nào
khôn nên kết duyên với anh sẽ hạnh phúc, vì một người có tính chịu đựng và hiểu
biết như anh sẽ không làm ai tổn thương.
Kế nhà anh Thư là nhà Quận,
anh chưa có vợ lần nào vì yêu mãi ngàn năm mối tình sâu đậm nhưng không được
kết hợp, do lần đầu ra mắt nhà gái đã bị chê vì làm mếch lòng má vợ tương lai! Ngày
ấy vừa được giới thiệu, anh liền chào hỏi vui vẻ: “Dạ…nếu không được giới thiệu
con cứ tưởng cô là bà ngoại của em Thy đó…”
Vẻ mặt của má vợ tương lai sậm
lại, nhưng chưa đến nỗi bất lịch sự tiễn khách ngay. Quận biết mình lỡ lời nên
trong lòng cũng áy náy nên tìm cách “gỡ”. Sau một hồi chuyện trò, Quận cũng
nghĩ ra câu để khen: “Con thấy cô già hơn vài tuổi thôi, nhưng nghe cô nói
chuyện thì lại duyên dáng tưởng trẻ hơn vài chục tuổi. Cô nói chuyện nhí nhảnh
như thế không biết cô già đâu…”
Một đứa thật thà bằng ba đứa
dại! Có những người nếu im lặng lại tốt hơn là nói. Má của Thy nói riêng với
con gái: “Nếu con lấy nó, phụ nữ khi có con nhan sắc thường tàn phai không
chừng nó lại nói nhìn con giống bà ngoại của má cho mà xem”. Thy vẫn yêu Quận.
Nhưng tình yêu đó bị trở lực vì sự chân chất của Quận. Họ đành đợi chờ ngày tái
sử dụng những thứ có thể. Còn bây giờ Quận nằm trong “sào huyệt” với một trái
tim chưa kịp vá lại mà đau! Nhưng gặp là duyên, lấy nhau là nợ. Nên Quận cứ
trông mong mình là con nợ càng sớm càng tốt, Thy ơi!...bà chủ nợ ơi!. Ai cũng
mong thuyền xưa cập bến để Quận thôi lẻ loi, lẽ nào bến nước thứ mười ba không
dành cho Quận, anh thật thà thôi chứ có tội gì đâu!
Kế nhà Quận là nhà Vũ. Anh
có vợ là một người hơi đẹp nhưng điệu đà. Ngày nào đi làm về Vũ cũng nghe vợ
khoe: “Hôm nay em đi chợ, có một anh chàng cứ chạy xe theo sát sau em. Anh
chàng ngắm em đến nỗi cán cục đá té nhào”. Hôm nữa: “Trời ơi! Sao em lại đẹp
quá như vầy không biết. Em vào quán uống nước mà có một anh đến xin số điện
thoại, nói rằng vì thấy em đẹp nên muốn liên lạc…”
Mỗi ngày mức ảo tưởng mỗi tăng:
“Em gặp lại anh bạn cũ, anh ấy tỏ tình với em!”
Đôi khi Vũ cũng bực mình hỏi
lại:
- Em cho anh ta biết là em
có chồng rồi chứ?
- Có! Nhưng ảnh vẫn nói rằng
“Có chồng thì mặc có chồng! Yêu cứ yêu…”
- Như vậy là họ khinh em đó!
- Hả? Theo đuổi em sao lại
vì khinh em?
- Vì một người đàn bà đoan
chính đã có chồng thì không bao giờ còn yêu người khác! Trừ loại lăng loàn trắc
nết. Anh ta tỏ tình vì nghĩ em là loại đàn bà dám phản bội chồng để đáp lại,
đàn bà như thế không đáng khinh thì còn là gì nữa???.
Thế là “chiến sự” xảy ra,
chị vợ tuyên bố bỏ Vũ sẽ dư sức lấy một
người hơn Vũ. Đôi khi lý do chia tay đơn giản vậy thôi nhưng người ta không
biết kiềm chế nên mới xảy ra cớ sự. Nghe đâu chị vợ không tìm được người hơn
Vũ, mà tệ hơn anh cũng không có, nên chị rất muốn quay lại với anh nhưng nhà
xưa đã bít cửa. Chị đang ăn năn, tu sửa bản thân mình, biết rằng nhan sắc là
thứ sẽ mất theo thời gian, chỉ có tình thương yêu và sự hiểu biết mới giữ được
mái ấm của mình. Nếu từ đầu chị đừng tự đề cao mình bằng ảo tưởng thì chị không
mất đi người chồng mà chị yêu thương. Nếu chị đừng xem thường những cái lỗ đinh
chị đóng vào con thuyền hạnh phúc mỗi ngày thì nó không đắm, để bây giờ phải
hối tiếc muộn màng.
Kế nhà Vũ là nhà anh Mây. Anh
là nhà báo có đời sống tự do bay bổng như cái tên của mình, mọi thứ ràng buộc
đều khiến anh khó chịu. Nhưng rồi anh gặp chị! Sự dịu dàng, hiểu biết và nhất
là tình yêu của chị khiến anh thay đổi “sở thích” độc thân của mình. Anh rước
chị về bằng tình yêu không kém phần lãng mạn trong anh. Chị là người biết sống
cho người khác, chị quan tâm, chăm sóc anh từng ly từng tí, mới đầu anh thấy
hạnh phúc vì điều đó, nhưng rồi…
…Lại phải đổ tội cho thời
gian! Mọi thứ chợt trở nên nhàm chán, Mây không muốn nói những lời ngọt ngào
với chị nữa, cũng không cần giữ gìn những lời phê bình, chê trách chị. Và một
điều đáng nói là Mây không còn thích chị chen vào suy nghĩ của anh! Lúc này chị
mới biết Mây là một người đa tình, nhưng không hề… dại gái. Đa tình và dại gái
rất khác nhau, nhưng ở với nhau lâu sự đa tình đã hết. Họ không còn muốn tâm sự
thâu đêm suốt sáng như thuở ban đầu. Thời gian đi qua họ chả thấy gì, chỉ thấy
già. Vậy thì níu kéo làm chi! Chị chia tay Mây với một trái tim thổn thức vì
còn yêu anh nhưng không thể chịu được sự trái tính của anh. Nhưng Mây không bao
giờ chịu nghĩ tình yêu và tình vợ chồng luôn cần sự chia sẻ, không thể phân
biệt việc của ai thì người ấy quyết định. Và chừng nào Mây còn chưa hiểu ra
điều đó, thì căn nhà của anh sẽ “…nhiều Đông lắm Hạ, nối tiếp đi qua, thiếu
bóng đàn bà…”
OOO
Xóm đàn ông được hình thành
từ những nhiêu khê, rắc rối của cuộc đời cộng lại như thế. Rồi bóng râm sẽ phủ
xuống cuộc đời của họ, mà có hoàng hôn nào không chứa nỗi buồn. Bên kia là xóm
toàn đàn bà, bên này là xóm của các ông. Mong sao ma đưa lối, quỷ dẫn đường… ủa
lộn…duyên đưa lối, tình dẫn đường cho hai cái xóm kỳ lạ kia có khúc cua để gặp nhau mà đồng ca bản “Tình
Bắc duyên Nam”! (Muốn hòa hợp như thế chỉ có tác giả kể chuyện này mới làm được
điều “kỳ diệu” đó, tin tôi không?…)
Hồ Thụy Mỹ Hạnh