Thứ Ba, 13 tháng 11, 2018

Đêm Đà Lạt


r380

Đêm Đà Lt

Đêm Đà Lạt trời đầy sương

Gió như một khúc nhạc buồn bên tai

Ly cà phê kéo đêm dài

Thay nhau kể chuyện khôi hài cùng vui

Ngày mai khi em đi rồi

Trả cho Đà Lạt núi đồi chao nghiêng

Trả cho đêm giấc ngủ yên

Chỉ mang một chút tình riêng trở về

Hàng cây giả vờ ngủ mê

Ngắm nhìn đôi lứa đang kề vai nhau

Đêm Đà Lạt, đêm rất sâu

Mặt hồ in bóng đèn màu lung linh

Và em vẫn chỉ một mình

Tìm trong ký ức bóng hình nhạt phai.

(Đà Lạt Thứ Bảy 26.3.2005)

Hồ Thụy Mỹ Hạnh

*Người Làm Báo Lâm Đồng Số 79 Tháng 5.2006


THỜI GIAN . . .


379
THI  GIAN . . .
Ngày xưa tôi cứ thường tự hỏi
“ Đến năm ba mươi tuổi hẳn là mình già lắm?”
rồi thời gian vụt qua không kịp đếm
nhẩm lại đã thấy vượt xa tuổi ấy lâu rồi
hơn bốn mươi năm vắt qua đời tôi
những sợi tóc đã bắt đầu điểm bạc
quá khứ và tương lai nhìn nhau ngơ ngác
một quá khứ chẳng yên lành
và tương lai cũng là khoảng trống thôi
hơn bốn mươi năm lặng lẽ qua rồi
đời người như chớp mắt
chớp mắt niềm vui
chớp mắt nụ cười
gian nan thì đằng đẳng
và ta trôi lẵng lặng
trong dòng sông cuộc đời…
(2005)
Hồ  Thụy Mỹ Hạnh

Cô gái Tây Nguyên

r378

Cô gái Tây Nguyên

Những cô gái Tây nguyên

Xòe váy hoa bình minh lên rẫy

Em gọi mặt trời thức dậy

Bằng tiếng cuốc bập vào đất

Bằng tiếng cười trẻ trung tuổi đôi mươi

Bằng tiếng tách vỏ của mầm cây vươn dậy trên đồi

Em hát cho rừng núi

Em hát cho dòng suối

Cho ngàn hoa thức dậy

Trên đường em đi qua

Ơi! Cô gái Ê Đê

Mặt trời ngã đằng Tây

Em đi về

Em mang gì trong gùi?

Một chút gió

Một chút hương

Cho cái nắng ngủ trên nương

Cho cái nắng ngã trên đôi má hồng em gái.

(12g40 Thứ Năm 24.3.2005)

Hồ Thụy Mỹ Hạnh

 Lang Bian Số 54 Tháng 5 .2005