Chủ Nhật, 23 tháng 8, 2015

Mùa thu ở đây


r232.

Mùa Thu Ở Đây

Đà Lạt làm gì có hoa sữa hở anh?

Thu Hà Nội anh mang vào xứ lạnh

Trên khắp núi đồi giọt mưa lấp lánh

Gió mang hương hoa sữa đi rồi.

 

Giọt mưa nào rớt đọng trên môi

Thu Hà Nội, Thu cao nguyên có giống!

Mùa Thu nào chẳng như là mộng

Riêng ở đây sương lạnh lẽo phố rừng.

 

Buổi chiều còn chút nắng bâng khuâng

Chưa nở tắt sợ hoàng hôn đến vội

Chỉ nghe thôi em đã yêu Hà Nội

Những con đường râm bóng mát hàng cây.

 

Thu Hà Nội có giống Thu ở đây

Mây lười biếng và buổi chiều ít nắng

Trong xôn xao mà vô cùng tĩnh lặng

Phố chiều mờ trong màng sương mong manh.

 

Đà Lạt làm gì có hoa sữa hở anh?

Mà mùi hương ai mang vào xứ lạnh…

(0g15 Thứ Hai 22.9.1997)

Hồ Thụy Mỹ Hạnh

 

Chuyện một đêm

Anh Bằng

https://youtu.be/0qszIPKA8Mo?si=I9hLq_0fQSnU_x3t

 


Không Có Anh



Không Có Anh
Không có anh mùa thu cũng bơ vơ
Mặc cho gió và lá vàng hờn dỗi
Em vẫn với một tâm tình bối rối
Thả nỗi niềm lạc vào những vần thơ

Con đường buồn như chưa thế bao giờ
Không có anh mùa thu càng rét mướt
Sau cơn mưa không gian chừng sũng ướt
Tạ từ nhau làm tê tái bao chiều

Thu lại về , thu vẫn thật đáng yêu
Ngôi nhà vắng có bao điều mơ thực
Cơn mưa rớt vô tình qua ký ức
Không có anh trăng thao thức canh dài

Thu mới về thu đã nhạt phai
Thời yêu dấu cũng chóng vào quên lãng
Kỷ niệm cũ úa tàn theo năm tháng
Chút thơ tình tặng lại những mùa sau
Không có anh cũng không có thu đâu.
(Đơn Dương 23g37 Thứ Bảy 20.9.1997)
Hồ Thụy Mỹ Hạnh

Hoa Tím Ngày Xưa



r230.

Hoa Tím Ngày Xưa

Mây về đón gió mùa Thu

Hàng cây cất tiếng vi vu trong chiều

Thu về cho lá rơi nhiều

Và còn mang đến bao điều ngỡ quên

Nỗi gì như thể không tên

Mà từng ngày tháng vẫn bên tim mình

Gió ơi! Sao quá vô tình

Thổi tan đi một bóng hình ngày xưa

Mùa Thu lẫn vào trong mưa

Những cành hoa tím đong đưa nỗi sầu

Mây chiều cứ kéo về đâu

Mà khung trời thẫm một màu hắt hiu

Trong em còn những dấu yêu

Trái tim vẫn có bao điều nhớ, quên

Khẽ khàng giữa chiều mông mênh

Một bông hoa tím buồn tênh lìa cành

Em còn viết để tặng anh

Dù mai kỷ niệm sẽ thành xa xưa…

(Đơn Đương 22g50 Thứ Sáu 5.9.1997)

Hồ Thụy Mỹ Hạnh


 https://www.youtube.com/watch?v=OhAZA4aq8OY

Đà Lạt của tôi



Đà Lạt Của Tôi
Đà lạt là chiều lất phất mưa bay
Chiếc dù nghiêng ai một mình trên phố
Bức rèm buông hờ hững khung cửa sổ
Tôi đợi ai mà héo úa cả vần thơ

Đà lạt là những sớm sương mờ
Lao xao cả rừng thông thức giấc
Hoa Rạng Đông rụng đầy trên mặt đất
Tiếng chân ai lạc vào xa xăm

Đà lạt như một nốt nhạc trầm
Vọng vào trái tim tôi và vang mãi
Thời gian đi có bao giờ trở lại
Mang tôi về những ngày rất xưa

Khi đông về thiếu những cơn mưa
Mặt hồ ôm cả bầu trời xanh ngát
Thương biết mấy những áng mây phiêu bạt
Bay về đâu khi chiều đã buông giăng

Đà lạt là đêm ướt đẫm ánh trăng
Êm ả quá những con đường đang thức
Như cơn mơ len vào trong đời thực
Như bài thơ ai chưa kịp đặt lời.
(0g30  Thứ Ba 2.9.1997)
Hồ Thụy Mỹ Hạnh