Chủ Nhật, 19 tháng 3, 2023

Siết chặt bàn tay


 

Đêm

 


491.

Đêm

Quay mặt vào bóng tối

Thấy quanh ta bình yên

Ngỡ không cả tiếng gió

Gia đêm dài cô miên.

 

Quay mặt vào tóc dài

Thấy có nhiều sợi bạc

Những kỷ niệm vỡ nát

Trong ký ức muộn màng.

 

Ngoài kia đêm sắp tàn

Chỉ còn vầng trăng khuyết

Một góc trời cách biệt

Vài ánh sao nhạt mờ.

 

Cúi mặt vào trang thơ

Tôi thấy mình ở đó

Với ước mơ vàng võ

Đã lạc phương trời nào!

 

Quay mặt vào chiêm bao

Chỉ gặp toàn nuối tiếc…

Hồ Thụy Mỹ Hạnh

 

Đừng nói xa nhau (Truyện ngắn)



R 90.

Truyện ngắn

Đừng nói xa nhau

Đơn Phương Thạch Thảo

Ly dị! Hai chữ này không còn quá lạ khi nó xảy ra với một gia đình nào đó, vì giữa thời buổi yêu vội, sống vội như bây giờ thì không ai còn ngạc nhiên làm gì. Nhưng với vợ chồng đẹp đôi như ông Thuận và bà Liễu thì lại khiến người ta xầm xì mãi vì một lẽ: Gia đình họ giàu có, công việc của ông Thuận ngon trớt trên đường hốt bạc. Bà Liễu thì xinh đẹp dù bà đã gần 50 tuổi. Họ có một trai, một gái ngoan ngoãn, không đua đòi như một số gia đình dư thừa vật chất khác. Vậy mà gia đình họ đã tan vỡ như một chiếc ly quý lỡ tuột khỏi tay, lý do “lỡ tay” thì làm sao cứu vãn được! Mới đầu dư luận tò mò, không hiểu nhưng rồi sự gì trên đời cũng khó giữ kín. Thì ra…

…họ cũng như nhiều gia đình khác! Cũng có những hỷ nộ ái ố thường tình, khác là nhà nào biết che đậy thì người ngoài không biết, thế thôi. Ông Thuận vì mãi lo kiếm tiền mà ít quan tâm đến bà Liễu, sự có mặt của bà trong ngôi nhà như một thứ để trang trí, như bình hoa để làm đẹp gian phòng. Bởi vì vấn đề tài chính không phải là mối lo, bà Liễu chỉ lo là làm sao mỗi ngày mỗi sang, đẹp lên. Trên người bà toàn thứ đắc tiền từ quần áo đến trang sức, những thứ ấy bà thay đổi liên miên nên ngốn không ít tiền của ông Thuận, đến một hôm ông Thuận cần tiền đầu tư thì mới biết bà vợ xinh đẹp của mình làm hao hụt quá nhiều tiền trong ngân khoản của ông. Cho thấy ông biết chuyện xảy ra trên cung trăng, còn chuyện ngay bên cạnh lại như không có gì lọt vào trí ông, nên để bà vợ không biết làm gì ra tiền nhưng biết phá sản. Bà Liễu lý luận rằng “Tui diện là làm đẹp mặt cho anh chứ ai”. Ông Thuận bất mãn vợ lắm, vừa lúc gặp được cô thư ký trẻ dù không sang, đẹp như bà Liễu nhưng cô thư ký hiểu tâm lý, khiến ông Thuận tìm được nguồn an ủi và như mới bắt đầu biết yêu! Tuổi nào là tuổi biết yêu? Người ta hay thắc mắc như vậy, nhưng liên gì đến tuổi tác, do trái tim rung động khi gặp  được đối tượng, tức là lúc biết yêu. Cũng chính lúc đó ông Thuận mới nhận ra sự cũ kỹ của bà vợ dù bà vẫn đẹp lộng lẫy. Còn bà Liễu cũng như nhiều phụ nữ có chồng ngoại tình, thường vuốt ve mặc cảm bị phản bội của mình rằng cô gái kia là loại không đàng hoàng mới chen vào gia đình người khác, và người chồng có thể dễ bị ả khác cướp đi thì cũng chẳng khác gì một món hàng, không xứng cho ta ghen. Để chứng minh bản thân còn dư thừa sức hấp dẫn, bà Liễu trả thù bằng cách có ngay một chàng trai trẻ để nghe những lời ngọt ngào dành cho mình. Một gia đình đạo đức bị rách nát vì những việc như thế, người này cố đổ lỗi cho người kia để nhẹ lòng. Rồi cuối cùng  sự tan vỡ xảy ra như một lẽ tất nhiên…

…Nhưng họ không nghĩ hậu quả việc họ làm ảnh hưởng gì cho con của họ! Người đời đánh giá con trai sẽ thiếu chuẩn mực giống cha. Con gái sẽ lăng loàn giống mẹ. Vậy là cô con gái tên Mai chuẩn bị có người dạm ngõ liền bị nhà trai quay lưng dù nàng không có lỗi gì. Còn người con trai tên Hiếu thì sao?

OOO

- Má à! Người ta hay nói câu “Cây đắng mà sanh trái ngọt…”. Nhà đó người lớn thì thiếu chuẩn mực, nhưng huệ duệ thì quá tuyệt vời. Ai làm người ấy chịu, không thể lấy sai lầm của cha mẹ để đánh giá con. Anh Hiếu trước nay là người rất có tư cách, biết tự lập không ỷ lại vào gia thế. Ba má ảnh làm sai chứ không phải ảnh sai!

Má tôi lườm lườm, nguýt nguýt khi nghe tôi nói:

- Chưa gì mày bênh nó cãi lời má mày hả?

- Con không bênh, chỉ nói sự thật thôi. Chính sự khắc khe trong suy nghĩ của dư luận làm người ta càng tổn thương…

- Không phân bua gì cả. Má cấm mày giao du với mấy đứa nhà bên đó, có ngày nhiễm thói hư tật xấu!

Trái tim tôi đã bị Hiếu giữ rồi. Giờ má tôi cấm như vậy thì cầm bằng giết tôi. Tình yêu để cha mẹ quyết định là tình yêu không phải của mình, nên tôi phải giành phần tự chọn lựa. Nhưng tôi chưa chia tay Hiếu theo yêu cầu của má, thì chính anh là người tránh mặt tôi trước rồi, má không biết như thế. Tôi đâu dễ chịu thua nên cố tìm gặp Hiếu, tôi muốn anh biết tôi là người hiểu anh, là người dám kề vai sát cánh với anh trước cơn bão của gia đình anh. Không phải tôi yêu nên bất chấp, mà vì bản thân Hiếu tốt, còn chứng tỏ qua việc anh từ chối mọi quyền lợi của cha mẹ cho, ra ngoài thuê nhà trọ sống cùng em gái, hai anh em tự đi làm kiếm sống. Tôi phục sự phản kháng của Hiếu.

- Đường không người đi sẽ mọc cỏ dại, đường tình yêu của chúng ta cũng thế đừng để thành đường hoang. Em cần biết lý do anh tránh mặt em? (Tôi nêu câu hỏi khi vừa gặp Hiếu)

Hiếu buồn bã giải thích:

- Khi ba má ly hôn, làm nên rất nhiều sự xáo trộn trong đời sống của anh. Anh thấy chán nãn mọi thứ chứ không riêng gì chuyện yêu đương. Lúc đó anh nghĩ ba má cũng từng có một khởi đầu đẹp, vậy mà kết thúc tồi tệ như thế, thì chuyện của chúng mình cũng vậy thôi. Anh bị mất lòng tin! Giờ đây anh chẳng còn gì ngoài một gia đình đã tan vỡ…

- Ly hôn là việc của ba má anh. Nếu anh không ngăn được quyết định của ông bà thì anh cũng đâu phải là người phải gánh trách nhiệm về việc đó. Em với anh là khác chứ, quan trọng là người này phải biết nghĩ cho người kia, và mình phải cho thiên hạ thấy mình là người tốt.

- Em không nghe người ta đang bàn tán về gia đình anh: “Khuôn gì thì đúc ra thứ ấy”, em không sợ à?

- Miệng dư luận có bao giờ tốt đâu nên chẳng hề gì, trời còn không làm vừa lòng họ huống chi chúng ta. Ví dụ trong quá khứ anh là một người tệ đi nữa, song không vì vậy mà anh không thể trở thành người đàn ông tốt khi gặp người…hoàn hão như em (Tôi tự đề cao mình một chút, chứ tôi không hoàn hão đâu). Cái khuôn đúc ra thứ không vừa ý thì mình phải biết nắn lại chỗ bị lỗi theo ý mình, em tự tin làm được điều đó…

- Em là người hoàn hão, còn anh thì không! Tại sao em còn yêu anh?

- Hỏi thế chẳng khác nào hỏi tại sao trái táo của Newton lại không rơi…lên trời, hay rơi…ngang, mà lại rơi xuống đất! Cái định luật hấp dẫn nó đã thế, thế thời phải thế đó anh.

- Em hãy nói anh là thỏi nam châm, còn em chỉ là chiếc kim nhỏ cho dễ hình dung hơn đi. (Hiếu có vẻ vui nên bông đùa)

Tôi gật gật đầu:

- Anh nói đúng rồi đó, tóm lại là do tình yêu nó xui em. Khi trước anh luôn nói em là nữ hoàng của anh, sao tự nhiên anh tước mất vương miện của em không lý do làm sao em chấp nhận chứ? Trừ khi hết yêu em rồi thì anh…cứ tự nhiên!

- Em đáng yêu như vậy làm sao anh hết yêu được chứ! Nếu trái tim nằm bên ngực phải anh mới hết yêu em. Anh sẽ không còn mục đích để tiến tới với người con gái nào khi xa em...

Nghe Hiếu nói mà tôi thấy tâm hồn như có làn gió mát thật dễ chịu:

- Hôm nay anh biết nói lời ngọt như đường luôn, thích nghe thật đó.

- Thời gian xa em, anh có bao nhiêu lời ngọt mật chết ruồi không thổ lộ được, nên bây giờ gặp lại em anh nói ra cho hết, vì tâm hồn anh không còn chỗ chứa.

- Anh có biết tình yêu của chúng ta xém kết liễu, ủa lộn xém kết thúc vì anh tránh mặt em? Tội của anh lớn lắm.

Hiếu chớp mắt:

- Anh biết! Nhưng bây giờ tất cả với anh chỉ là mới bắt đầu. Người đàn ông cần có sự nghiệp trước rồi mới…

Tôi ngắt lời Hiếu:

-…Đừng nói nếu anh không có sự nghiệp thì hẹn kiếp sau nhé. Em cũng có việc làm, lại không phải là người lười biếng, chúng ta cùng hợp tác để xây dựng sự nghiệp…cho nhanh!

Hiếu lại cười:

- Anh không hẹn kiếp nào, không hẹn kiếp sau! Nếu em không sợ có ngày hối hận, chúng ta sẽ “triển khai” ngay…

Tôi không buồn, không vui trước câu nói của Hiếu, tôi chỉ cảm thấy nhẹ lòng vì kéo được anh ra khỏi vùng u ám đã phủ trùm lấy anh trong những ngày qua. Tôi định ngả đầu vào vai Hiếu thì giật mình, vì Mai bất thình lình xuất hiện ở cửa phòng sau, cô bước lên với khuôn mặt ràn rụa nước mắt:

- Em thật ngưỡng mộ tình yêu của anh chị. Nếu người yêu của em biết suy nghĩ như chị thì em đâu phải thương tiếc mối tình đầu…

Tôi hơi ngượng vì bị Mai bắt gặp cảnh tôi tình tứ với Hiếu nên bối rối:

-…Ủa! Hôm nay em không đi làm sao?

Hiếu trả lời thay em gái:

- Nó không khỏe nên xin nghỉ một bữa!

Mai cúi mặt giấu cảm xúc hiện lên trong đôi mắt long lanh ngấn nước. Tôi bước tới choàng tay qua vai Mai, dìu cô ngồi xuống cạnh mình:

- Hãy xem đây là thử thách để biết ai là người đáng tin cậy có thể đi với mình trên đường đời. Anh ta không xứng đáng để em khóc thế đâu.

Mai cười gượng:

- Em không khóc vì tiếc anh ấy, mà cảm động vì nghe chuyện của anh chị. Có người chỉ gặp một lần trong đời là quá nhiều, em hiểu điều đó. Sự thật đôi khi là vết dao cứa vào lòng người, nhưng phải can đảm đối mặt chị à.

Tôi cầm bàn tay Mai với sự cảm thông:

- Mai nghĩ đúng. Trong những thứ con gái cần làm là phải bản lãnh để quên người phụ mình, yêu một người phụ mình chẳng khác nào đem trái tim mình chà xuống đất. Rồi sẽ có ngày anh ta phải tiếc nuối vì để mất một người như em.

Vẻ mặt Mai vẫn sầu thảm, tôi biết đâu dễ tẩy xóa mọi hình ảnh trong ký ức về một người mình từng yêu dấu. Dù Mai tỏ ra cứng rắn nhưng cô cần thời gian để quên nỗi hận trong lòng.

- Đừng để nước mắt rơi xuống khuôn mặt vốn đã quá u buồn của em. Cuộc sống không phải lúc nào cũng là màu hồng, mình phải tạo ra màu sắc tươi đẹp cho mình. Những gì vừa xảy ra sẽ giúp chúng ta biết thận trọng hơn khi chọn người trăm năm...

- Ai đến với em lúc này mới là người chân thật, vì em là một cô gái không tài sản, không có gì hết (Mai buột miệng)

Hiếu an ủi em gái:

- Nếu ai chọn một cô gái giát đầy kim cương trên người mà vô văn hóa, trắc nết, tư cách chẳng ra gì, thì người đó cũng đồng hạng. Đừng so sánh bản thân với ai, mình sẽ có những thứ từ chính tay mình làm ra với giá trị đích thực của nó, em hãy tự tin lên.

Chúng tôi an ủi nhau, khích lệ nhau một buổi như vậy. Cho đến khi thấy sự lạc quan hiện rõ trên khuôn mặt Hiếu và Mai thì tôi mới ra về. Tôi yêu thương hai người mà tôi biết sẽ là phần đời của tôi sau này bằng sự cảm thông. Về phần tôi, để đạt được điều mong muốn, tôi biết còn phải gian nan tranh đấu không khoan nhượng với một người trong gia đình có cấp bậc nhỏ hơn ba tôi nhưng đầy quyền lực, đó là…má tôi! 

Đơn Phương Thạch Thảo