Chủ Nhật, 26 tháng 5, 2019

Hẹn Hò - nhạc Phạm Duy


Hẹn Hò
nhạc Phạm Duy
Hồ Thụy Mỹ Hạnh is singing
https://www.youtube.com/watch?v=g2ZQ3X0tFbk

Làm Sao Giữ Gió trong Tay (Truyện ngắn)





R 68

 Truyện ngắn.

Làm Sao Gi Gió trong Tay

Hồ Thụy Mỹ Hạnh

Buổi họp mặt hội ái hữu của lớp học đến hồi tàn cuộc. Mừng vui đã đủ, ăn uống đã xong. Hơn mười năm bạn bè mới có dịp gặp lại đông đủ nhờ cuộc họp lớp này. Những chàng trai, cô gái hồn nhiên năm xưa giờ đã trưởng thành, tất cả đã lập gia đình trừ...tôi!  Không khí bớt sôi nổi và tiếng Organ du dương phát ra từ góc phòng do người nhạc công vẫn miệt mài với công việc của mình, không còn người giành nhau lên biểu diễn “tài nghệ” của mình nữa. Nhiều người đã lần lượt cáo lui với những lý do đáng được chấp nhận. Tôi cũng rất muốn ra về vì có một cái hẹn khác đang đợi, mà dù đó không phải là cái hẹn quan trọng nhưng với tôi nó đặc biệt lắm. Nhưng đồng thời tôi cũng chưa thể chia tay với Nhã Uyên, một người bạn có một kỷ niệm khó quên trong đời tôi, liên quan đến mối tình đầu của tôi vì “người ấy” là anh trai của Nhã Uyên. Tôi đã chia tay với Hoàng vì Nhã Uyên, cũng có phần do suy nghĩ nông cạn của tôi mà gây ra sự hiểu lầm, để rồi tình bạn của tôi và Nhã Uyên cũng...chấm dứt từ đó. Hơn mười năm qua, thời gian đủ cho người ta bôi xóa và lãng quên. Để giờ gặp lại, Nhã Uyên có thể tự nhiên:

-Giá mà ngày xưa mày là chị dâu của tao thì bây giờ tao có một người bạn đáng tin cậy bên cạnh để tâm sự và hiểu mình…

Tôi cũng nói với một sự thản nhiên không kém:

-...Biết vậy tao cứ kệ sự phá đám của mày, anh ấy có hiểu lầm tao cũng quyết làm...chị dâu của mày!”.

Nhã Uyên thở dài:

-Ngày ấy chúng mình còn trẻ con quá, cũng do mày với anh Hoàng không có duyên nợ. Nhưng tao ngạc nhiên sao đến giờ một người xinh đẹp như mày vẫn còn độc thân, không lẽ vì mày còn nhớ anh tao?”

Tôi lắc đầu:

-Tình đầu bao hàm sự ngây thơ, vì thế đó là mối tình dễ thương nhất. Nhưng mối tình đáng nhớ nhất là mối tình khi người ta đã chính chắn mày ạ. Giờ thì tao đang tìm hiểu một người, nhưng chưa thể công bố...(Tôi nghĩ đến Khôi với cái hẹn sắp đến giờ)

Nhã Uyên bắt tay tôi chân thành:

-Tao chờ một kết thúc tốt đẹp của mày!

Nhã Uyên vẫn còn muốn kể tiếp cho tôi nghe về chuyện của cô, đó là câu chuyện sau ngày chúng tôi không có dịp gặp gỡ. Nhã Uyên đã lập gia đình, cuộc hôn nhân đó khởi đầu bằng tình yêu nhưng khi sống chung lâu dài, những bất đồng đã xảy ra, họ không có hạnh phúc, một khoảng cách đã có giữa hai người. Nghe Nhã Uyên thuật chuyện thì tôi thấy lỗi hoàn toàn ở chồng của cô. Cuộc sống gia đình làm cô thất vọng nhiều...

Các nhân viên nhà hàng đã bắt đầu ra dọn dẹp phòng tiệc. Là một trong những người khách còn lại chưa rời tiệc, Nhã Uyên còn bịn rịn chưa muốn chia tay tôi:

-Tụi mình đi uống cà phê nhé. Lâu quá mới gặp nhau, tao muốn kể cho mày nghe nhiều việc thay đổi mới đây của tao, nếu như mày vẫn chịu lắng nghe tao như ngày xưa.

-Dịp khác nha (Tôi đang muốn ra về nên tìm cách thối thoát) Mày phải về nhà chứ? Chỉ có bọn còn độc thân như tao mới muốn đi đâu tùy thích vào cái giờ chiều muộn như thế. Coi chừng chàng đang ngồi tựa cửa đợi mày về.

Nhã Uyên thở dài:

-Trường hợp của tao hơi khác.Tụi tao tự do làm theo cái mình thích. Ngay cả việc tao không thích sinh con, ông ấy còn không thể bắt buộc tao…

Tôi ngạc nhiên:

-Tao tưởng người phụ nữ nào cũng mong muốn làm mẹ?

Nhã Uyên nhún vai:

-…Để rồi trở thành một người đầu bù, tóc rối vì chăm con, rồi còn phải chăm chồng? Phải hy sinh những thứ đáng giữ của riêng mình. Mày xem nếu sinh con tao có còn giữ được dáng dấp này không? (Nhã Uyên đứng quay một vòng, chiếc đầm xòe ra theo đà xoay của cô)

Tôi muốn chấm dứt câu chuyện Nhã Uyên còn đang muốn nói nên không đối đáp thêm nữa, Nhã Uyên mới dừng lại. Trước khi chia tay cô còn dặn phải gặp lại nhau sớm.

ooo

Tình yêu của tôi và Khôi như dòng sông nhiều  khúc quanh, nhiều ngõ ngách nên không xuôi dòng. Vì anh còn một cuộc hôn nhân chưa hẹn bao giờ kết thúc. Tôi dùng dằng trong mối ưu tư bỏ thì thương, mà vương thì tội. Vì đòi hỏi sự hoàn hảo mà tôi không tìm được người như mình mong muốn, rồi số phận xui tôi gặp Khôi. Tôi gọi tình yêu của tôi là mối tình tội nghiệp, muộn màng, vì nó có một phần sai lầm, một chút trái ngang, tiến không xong mà lùi cũng không được và nhất là tôi không dám tiết lộ với ai, nếu không muốn nghe bị phản đối vì yêu một người đang còn ràng buộc gia đình. Trái tim tôi luôn cản trở mỗi khi tôi có ý định rút lui. Để trắc nghiệm lòng mình, đôi lần tôi tránh gặp Khôi, đôi lần không nghe điện thoại khi anh gọi đến. Rồi sau đó chính tôi không cưỡng lại được sự thôi thúc từ trái tim đã ào ra khỏi nhà chạy đến chỗ hẹn khi biết Khôi đang chờ. Gặp để nghe tiếng thở dài của anh, để làm anh nở nụ cười dù gượng gạo. Khôi nói: “Chúng ta gặp nhau quá trễ, nhưng anh yêu em. Trước em, anh thấy sự có mặt của mình không thừa, thấy mình được lắng nghe, thấy mình có một cuộc đời đáng sống. Hãy đợi anh...”. Tôi lại xiêu lòng, ừ thì em sẽ đợi anh…

OoO

Thời gian của tôi bây giờ có Nhã Uyên chen vào, cô gọi điện thoại cho tôi bất kể giờ giấc khi có nỗi uẩn khúc trong lòng. Cô bảo cô chán chồng nhưng lúc nào trong câu chuyện cô cũng nhắc “Ông ấy…ông ấy” cùng những điều cô mong được nhận từ người mà cô cứ than vãn là đã chán. Tôi dần hiểu ra do tự ái mà Nhã Uyên ra vẻ bất cần, nhưng rõ ràng người chồng ấy có vị trí rất lớn trong tim cô:

 -Vậy thì Nhã Uyên ơi! Hãy tỏ rõ lòng mình, hãy nói mình cần gì, muốn gì để người ấy hiểu. Tự ái với một nửa của chính mình chỉ làm tổn thương bản thân. Cố nhẫn nhịn một chút, ân cần một chút, quan tâm một chút. Trong tình yêu sự cố chấp là vật cản trên con đường đến hạnh phúc.

-Ông ấy thay đổi không giống ngày mới quen tao. Thậm chí còn phê bình tao quá chuộng hình thức...

-Đôi khi mình cũng có thay đổi mà mình không biết. Thường thì những thiếu sót của chính mình với “đối phương” mình lại không tự nhận ra. Vì vậy nên cùng ngồi lại lắng nghe nhau để hàn gắn những vết rạn, nếu cố hết sức rồi mà vẫn không cứu vãn được thì xem như keo, sơn đã rã. Chỉ còn cách tránh ra cho người khác...chen vào!

-Người thứ ba chen vào ư? Nếu ông ấy muốn, tao cũng không bao giờ chấp nhận!(Giọng của Nhã Uyên cao lên)

-…Vậy thì làm cho nền tảng của gia đình thật vững chắc, để dù bão có thổi đến cũng không ăn thua, chứ đừng nói có một cô nhân tình be bé xinh xinh nào đó xuất hiện. Làm sao để khi không có ta bên cạnh, người ấy sẽ cảm thấy không gì có thể lấp vào khoảng trống bên cạnh mình. Và mày phải làm sao để ông ấy thấy ngôi nhà có vợ mình là nơi đáng về nhất, chưa nói ở đó còn có một đứa trẻ bi bô khi ông ấy đi làm về…

-Tao hiểu rồi, mày nói như một người đã có kinh nghiệm.

 -...tao nói theo sự...tưởng tượng, rằng nếu có một đức ông chồng tao sẽ đối xử như thế.. hahahaha…

-Tiếc sao ngày xưa anh Hoàng để vuột mất mày…Nếu không ngại sự có mặt của Hoàng, thì hôm nào ghé nhà tao để nhìn lại cảnh cũ...

-Tao sẽ đến khi có dịp.

-Vợ chồng tao sống chung với Hoàng. Nhà rộng nên tao được chia cho một gian. Đây là lý do để tao từ chối không về làm dâu nhà ấy, chồng tao cũng bất đồng với tao việc này…

-Nhưng bắt đầu hôm nay làm vợ ngoan đi, rồi mày sẽ nhận lại điều mình cho đi.

Khi cởi mở lòng mình mà có người chia sẻ, dường như Nhã Uyên cũng đôi phần nhận ra thiếu sót của mình, cô dành thời gian nhiều hơn cho việc chăm sóc chồng. Cô cũng nói cho tôi nghe rằng tình cảm vợ chồng cô đã tiến triển tốt, ông ấy ở nhà nhiều hơn đi ra ngoài như thời gian trước. Hai người cũng thường ngồi lại với nhau để bàn bạc kế hoạch cho tương lai, và cô cũng công nhận việc không chịu sinh con của mình là sai, đó cũng là lý do khiến vợ chồng cô nảy sinh mâu thuẫn. Tôi nghe thế cũng lấy làm vui cho bạn.

Thỉnh thoảng Nhã Uyên rủ tôi đi mua sắm. Cô thích có người góp ý nên sự có mặt của tôi khiến cô rất hứng thú. Có lần ngang qua một shop trưng bày áo cưới, Nhã Uyên dừng lại ngắm nghía:

-Thời đám cưới của tao chưa có những mẫu áo quá đẹp như vầy! Bây giờ không có cơ hội để mặc nữa…

-Có đấy!

Nhã Uyên nhìn tôi ngạc nhiên, dò hỏi. Tôi giải thích:

-Hãy tổ chức kỷ niệm ngày cưới, lúc đó mày có quyền diện như cô dâu.

Nhã Uyên gật gù, tỏ vẻ vui:

-Ừ nhỉ? Sao tao không nghĩ đến chuyện này.

Cũng từ gợi ý của tôi, Nhã Uyên quyết định làm một bữa tiệc tại nhà để kỷ niệm ngày cưới. Cô nói rằng cũng nên hâm nóng lại sự nguội lạnh từ lâu giữa vợ chồng cô. Cô sẽ thay đổi cách cư xử như tôi bày vẽ. Cô muốn bắt đầu lại tất cả từ lễ kỷ niệm này.

Khi được Nhã Uyên mời dự tiệc, tôi không còn lý do để tránh né đến nhà cô nữa. Ở đó có một người mà một thời tôi đã yêu, lâu lắm rồi chưa gặp lại, dù trong lòng đã ráo hoảnh tình cảm nhưng tôi vẫn ngại, nay phải chuẩn bị đến đó rồi…

Nhưng tôi không muốn đi một mình, tôi nghĩ đến Khôi. Dạo này anh nói bận nhiều việc của công ty. Thời gian gặp nhau của tôi và anh do đó cũng thất thường, trước ngày chuẩn bị đi dự tiệc, tôi hẹn gặp anh. Công viên, ghế đá, hàng cây, “chứng nhân” duy nhất của tình tôi, ngoài ra không ai, không một lần tôi thổ lộ được lòng mình, vì tình yêu của tôi không phải bình thường như mọi đôi lứa khác. Tôi nói khi anh đến:

-Em phải đến một nơi đặc biệt và quan trọng vào ngày mai, em muốn anh cùng đi với em…

Khôi trầm ngâm tỏ vẻ tiếc:

-...Thật tiếc khi có cơ hội đi với em nhưng anh bất ngờ nhận công tác một tuần và phải đi ngay hôm nay! 

Tôi buồn, nhưng không một lời trách cứ vì tôi hiểu ai cũng phải có những lúc không thể làm theo ý mình. Ngồi cạnh nhau trên ghế đá, nói những chuyện vu vơ. Ý nghĩ cũ lập lại trong đầu tôi: “Đừng níu kéo một người không bao giờ có thể cho mình một danh phận. Đừng tiếc nuối một thứ tình không bao giờ đến đích..”. Rồi lại nghĩ “Nhưng sao tôi có thể yêu người khác khi không có được điểm tương đồng với họ như tôi tìm thấy ở Khôi!”.Tôi chợt mỉm cười vu vơ. Khôi hỏi:

-Em cười gì thế?

-…Vì tự hỏi có thể nào giữ được gió trong tầm tay!

Ooo

Tôi muốn ngoại hình thật tươi đẹp, đó là tâm trạng bình thường của một phụ nữ khi đến một nơi biết có cố nhân của mình. Ngày tái ngộ, người ấy phải thấy tôi trong hình dáng không khác nhiều với ngày xưa. Tôi chọn một chiếc đầm trắng đơn giản. Tóc xõa tự nhiên với chiếc kẹp hình cành hoa đính hạt đá trắng mà Khôi đã tặng, chiếc kẹp sáng lấp lánh trên mái tóc đen dài, tôi trang điểm khuôn mặt rất kỹ, tôi nhìn đôi mắt đen thăm thẳm với hàng mi dài trong gương, đẹp lắm Diễm Quỳnh ơi! Nhưng sao số phận lại bắt mi làm kẻ đến sau…

Nhã Uyên hấp tấp bước ra đón tôi khi Taxi dừng trước ngõ nhà:

-Sao mày không đến sớm một chút giúp tao sửa soạn! Mày thấy tao thế nào?

Chiếc Soirée màu hồng nhạt hở bờ vai thon rất hài hòa với dáng người của Nhã Uyên. Trao cho cô gói quà, tôi nghiêng đầu chiêm ngưỡng:

-Mày đẹp lắm!

Nhã Uyên cũng ngắm nhìn tôi:

-Mày cũng xinh lắm, chiếc kẹp trên tóc khiến mày như nàng Bạch Tuyết.

Tôi nháy mắt với Nhã uyên:

-Chàng của tao tặng đó...

-Sao không mời cả chàng ấy tới?

-Chàng bất ngờ đi công tác rồi.

Hai đứa cùng bước vào bên trong, vài chiếc bàn bày sẵn trong phòng khách rộng. Một số khách của gia đình đang từng nhóm trò chuyện với nhau. Nhã Uyên nói: 

-Anh Hoàng bất ngờ lắm đây…

-Tao đến đây không phải vì Hoàng, mà vì cái tiệc do tao gợi ý…

Nhã Uyên kéo tay tôi:

-Thì tao chỉ nói thế thôi, để tao giới thiệu mày với ông xã tao...

Tôi đứng sững lại khi mắt chạm vào người đàn ông đang tiến tới trước mặt. Còn người ấy cũng không giấu được vẻ sửng sốt khi thấy tôi, nhưng chỉ một giây thôi, một giây bàng hoàng như đất sụt dưới chân. Tôi rất nhanh lấy lại sự bình tĩnh trong khi Nhã Uyên huyên thuyên nói:

-Giới thiệu với anh đây là bạn thời trung học của em. Tụi em gặp lại nhờ buổi họp lớp mới đây. Nhờ cô ấy gợi ý mà em mới nghĩ ra việc tổ chức bữa tiệc kỷ niệm của chúng ta.

Tôi không mở được lời, chỉ nhếch môi cười gượng gạo. Vâng! Làm sao tôi có thể diễn tả được tâm trạng của mình khi đứng trước tôi là…Khôi!

Người cứu nguy cho tôi là Hoàng, anh từ đâu đó bước đến ngập ngừng chìa tay ra:

-Chào Diễm Quỳnh! Nghe Nhã Uyên nói có em đến dự, anh cũng có ý chờ…rất vui gặp lại em!

Tôi đưa tay bắt tay Hoàng:

-Em cũng vậy, rất vui..

Nhưng môi tôi không thể cười. Nhã Uyên nhìn, không hiểu được thái độ của tôi, cô bấu nhẹ tay tôi, ghé vào tai nói nhỏ:

-Tự nhiên lên nào, đừng “thất sắc” như vậy.

Rồi cô kéo tay Khôi:

-Chúng mình đi, nhờ anh Hoàng tiếp Diễm Quỳnh nhé.

Tôi không dám nhìn thẳng vào Khôi. Tiệc bắt đầu khai mạc bằng vài câu giới thiệu của Khôi “...Hôm nay là  kỷ niệm ngày tôi trao tự do của mình cho người đứng bên cạnh tôi…”

Tâm trí tôi đang chao nghiêng xuống một vùng tối thăm thẳm, tôi đã hy vọng một chuyện không đáng hy vọng! Tình yêu không có kẻ thắng, người thua, nên tôi không có gì phải hối tiếc khi đã sống thật với lòng mình. Chỉ có điều tôi đã chọn nhầm, một người vì sự bất đồng với vợ của mình nhưng không muốn cởi mở để hóa giải, lại tìm đến người khác như một cứu cánh. Thật ra họ là một cặp đôi hoàn hảo nếu mỗi người chịu nhìn lại cái tôi của mình để hoàn thiện.

 Hôm nay tôi phải đối mặt với một tình huống dở khóc, dở cười, lạc lõng mất phương hướng như trôi giữa đại dương mênh mông. Nhưng tôi không thể dựa vào Hoàng để vượt qua sự thật phơi bày trước mắt, không thể dựa vào Hoàng để giấu che cảm xúc của mình, như thế là không công bằng với anh. Tôi nói với Hoàng “Em mong muốn anh xem em như là em gái của anh! Nếu ngày xưa em đứng ở vị trí ấy thì chúng ta đâu phải cách biệt hơn mười năm...”

Hoàng buộc miệng “Em suy nghĩ khác xưa nhiều quá…”

Khôi và Nhã Uyên đang dìu nhau trong điệu Slow tình tứ giữa vài cặp cũng tay trong tay. Nhã Uyên vòng hai tay qua cổ Khôi và úp mặt vào ngực anh, còn anh thì ôm lấy lưng cô. Bước chân Khôi loạng choạng gần như gục vào Nhã Uyên. Suốt bữa tiệc Khôi gần như không chuyện trò, không nhìn tôi, không chạm ly với với ai, anh cứ rót rượu ra ly rồi nốc cạn.

Tôi tìm cách cáo lui, tình ơi! Sao trái ngang thế này? Với tôi giả dối, đóng kịch là khó, nhưng khó hơn là làm sao cho người ta tin được điều giả dối ấy thì tôi không biết cách. Khi yêu sai người, không phải vì tôi khờ dại, mà vì tôi quá coi trọng tình cảm của mình, nhưng có những thứ cần phải buông bỏ đúng lúc! Và chính lúc này đây, tôi bước về phía chủ nhân bữa tiệc, từ tốn gỡ chiếc kẹp trên tóc ra cài lên tóc Nhã Uyên:

-Người tặng nó cho tao đã nói rằng “Chiếc kẹp này nằm trên tóc ai, người đó phải được hạnh phúc và có một tình yêu trọn vẹn…”. Giờ tao tặng lại cho mày và cầu chúc điều đó đến với mày…

Không biết Khôi có nghe không, anh nhướng đôi mắt đỏ vì rượu nhìn tôi, rồi lại cụp nhanh xuống, ngồi gục mặt xuống bàn với vẻ say khướt. Nhã Uyên cười gượng:

-Cám ơn mày! Chàng của tao say quá rồi, có lẽ vì vui quá…

Tôi nắm lấy tay Nhã Uyên:

-Có gì không cũ khi cứ để bụi thời gian phủ mờ lên nó, phải luôn làm mới Uyên nhé. Hãy giữ những gì có trong tầm tay và trân trọng nó. Có những thứ quá quen thuộc khiến người ta chán nên xem thường, thật ra đó vẫn là những thứ mình đã từng yêu thích ở thuở ban đầu…

Tôi rời tiệc khi mọi người vẫn còn đang vui. Hoàng ngỏ ý đưa tôi về nhưng tôi nói rằng tôi còn phải đến một nơi khác nữa. Khi Taxi hòa vào dòng xe trên đường, ánh đèn loang loáng lùi nhanh phía sau. Tôi lấy điện thoại ra và bấm delete vào một cái tên trong danh bạ! Cái tên ấy đã mang đến cho tôi nhiều nỗi niềm trăn trở và kể từ đây tôi phải quên, như quên một điều không có thật trong đời.

(Đơn Dương Chiều mưa. 17:50’ Thứ Hai 9.7.2018)

Hồ Thụy Mỹ Hạnh

 



Gởi Nỗi Buồn Vào Phím…



r401

Gi Ni Bun Vào Phím

Tôi gõ một nỗi buồn

gởi vào trong thinh lặng

tôi gõ một vệt nắng

rơi bên thềm vu vơ.

 

Tôi gõ một bài thơ

từ sâu trong tiềm thức

giữa mơ hồ không thực

giữa mênh mông đời mình.

 

Những phím chữ vô tình

những ngôn từ vụn vỡ

tôi gõ đầy nỗi nhớ

save vào tim mà đau…

 

Dù ngàn xưa, ngàn sau

nỗi niềm không vơi cạn

tôi gõ hoài năm, tháng…

trên phím cách vô hình.

 

Vĩnh biệt những ân tình

Vĩnh biệt ngày yêu dấu

Không bến bờ neo đậu

Ta lạc vào bão giông!

(Đơn Dương 24.11.2006)

Hồ Thụy Mỹ Hạnh

*Nguyệt san Giao Mùa (Virginia) Số 93 ngày 1.1.2010

 


Về Bạc Liêu

r405

V  Bc  Liêu

Em về thăm vườn nhãn Bạc Liêu

Gió mơn man trong chiều nắng ấm

Đường về nhà anh quanh co xa lắm

Em phải đi vòng đường tắt trong tim.

 

Rộn ràng bước chân, rộn ràng vườn chim

Văng vẳng ngọt ngào giọng ca tài tử

Ai đến tìm ai, vội lên đi chứ

Hạnh phúc bắt đầu nơi ta gặp nhau

 

 Dòng sông dài êm ả  trôi mau

Bóng những con thuyền, nhịp chèo ghẹo nước

Như tất cả những gì trong mơ ước

Em bắt gặp đây rồi, trên quê hương  anh.

 

Cho em yêu khoảng trời rất xanh

Lời thì thầm trong tim rất khẽ

Em muốn hỏi anh một câu anh nhé

Anh có cho em về Bạc Liêu cùng anh?

Hồ  Thụy  Mỹ  Hạnh


Chủ Nhật, 12 tháng 5, 2019

Ngày Rất Dài


r404-

Ngày Rt Dài

Dường như đã lâu lắm rồi

Em không còn ngang qua đó

Con đường có ngôi nhà nhỏ

Cửa sổ thường mở rất khuya.

 

Dường như ngày ấy em về

Con đường phía sau chợt lạ

Và trở thành xa xôi quá

Nhớ thương ai mà không nguôi.

 

Những chiếc lá rơi ngậm ngùi

Trong một ngày không có nắng

Hồn em như xa mạc vắng

Không gì có thể lấp đầy.

 

Một ngày của em ở đây

Rất dài như không thể hết…

Hồ Thụy Mỹ Hạnh

*Áo Trắng (NXB Trẻ) Số 13 (Số 51 Bộ mới) Ngày 15.7.2009

 

MƯỜI NĂM TÌNH CŨ

 ( Nhạc sĩ: Trần Quảng Nam)

https://www.youtube.com/watch?v=SAz_h-ZjOe4