Thứ Năm, 29 tháng 7, 2021

Hẹn Mùa Xuân Khác (Truyện ngắn)



R 78.

Truyện ngắn.
     Hẹn Mùa Xuân Khác
    Hồ Thụy Mỹ Hạnh
    Xóm nhà trọ của chúng tôi chợt rộn ràng, khi chị Phượng là con gái của thím chủ khu nhà trọ  trở về sau thời gian ở nước ngoài. Do gia đình chị có người thân ở Mỹ bảo lãnh chị sang đó du lịch, thật ra là làm việc để kiếm tiền. Chị đi rồi về, về lại đi, rồi lại về. Cũng nhờ chị gởi tiền về nên ba má chị có điều kiện xây vài căn nhà trọ, còn nhà cũ của ba má chị cũng được xây lại khang trang, gia đình họ giã từ đồng ruộng để làm chủ nhà trọ. Công nhận nước tư bổn mau chóng cải tạo con người thành văn minh. Chị đã biến thành người…khác, từ cách ăn mặc cho đến ăn nói. Chị mở miệng ra là trộn lẫn ngôn ngữ tây, ta loạn xì ngầu. Trước khi chị đi “du lịch”, gia đình chị là giai cấp dưới trung bình, sau mấy năm được nâng  thành…sang chảnh!
    Lần này chị về lúc sắp tết. Những thứ cần thiết được chị mang về cho gia đình đầy đủ. Bánh kẹo thì khỏi nói, cứ như chị chuẩn bị mở sạp bán bánh kẹo. Má chị rất thân thiện với mọi người, nên trong khu nhà trọ ai cũng được nhận quà, người thì bịch kẹo, người thì hộp bánh, có người được chai dầu xanh có hình con Ó. Cứ thế nên ai cũng vui vẻ hóng nhìn và khen ngợi chị Phượng giỏi, còn là con có hiếu biết lo cho gia đình. Ở đời không phải người ta thích nhận của cho, nhưng khi được người khác quan tâm biếu tặng thì tự nhiên cũng hỡi lòng, hỡi dạ nên tôi mới nói xóm chợt rộn ràng là thế. Tôi là người thân thiết với má chị vì là dân trọ lâu nhất ở nhà của họ, nên hân hạnh được chị gọi sang nhà chơi. Khi được gọi, tôi chạy ào vào nhà, liền bị chị “chỉnh”:
   - Đi đứng như vậy không giống người sang, phải từ tốn…
   Tôi gãi đầu:
   - Em quen nên quên. À! Mà em nghèo mạt rệp, sang cái nỗi gì.
   - Sang, hèn là do mình. Có ai cấm mình tạo phong cách đâu.
   - Dạ!...
   Tôi chẳng biết tạo phong cách như chị nói để làm gì, vì dân lao động chân tay như tôi cần cơm áo hàng ngày hơn là hình thức. Cuộc sống không cho phép chúng tôi “vươn lên tầm cao mới”. Chị nói với người nhà chị:
   - Nhà ta tránh nói đến việc lo về cơm áo gạo tiền, chạy ăn. Vì những thứ đó nó làm cho mình bần tiện đi. Chỉ bàn đến giá vàng, đó lơ…
    Má chị nói:
   - Đó lơ là đỡ lo hả mậy? Ờ, có vàng đúng là đỡ lo thật. Nhưng nhà mình có vài chỉ vàng mà bàn giá cả làm chi.
   Chị Phượng giải thích:
   -Đó lơ là đô la đó ma my. Dù không có nhiều vàng, nhưng ai cấm mình nói? 
   Má chị chỉ “Ờ!”, có lẽ bà ngại tranh cãi với cô con gái trụ cột đã chịu khó đi làm kiếm tiền về cho gia đình. Từ xưa người ta đã biết đồng tiền giúp quyết định nhiều việc,  ngôi thứ còn có thể hoán đổi nữa, ở đây con bà chỉ nói về cách “lên đời” chứ nào có hỗn láo chi, nên thôi kệ nó nói gì nghe nấy cho xong. Còn tôi chẳng muốn nghe chuyện nhà họ mà cũng không dám rời đi, tôi biết họ quý tôi vì tôi…dễ sai, giờ nào tôi rảnh, sai vặt việc gì tôi cũng làm. Chị bảo tôi:
   -Phôn đến quán phở ó đơ cho chị một tô phở…
   -Em không biết quán phở Ó Đơ chỗ nào? (Tôi bối rối)
   Chị chép miệng:
   -Ó đơ là đặt sẵn, khổ quá…dốt ơi là dốt…
    -Dạ…tại em không biết tiếng Trung quốc!
    -Đây là tiếng ín lịt, chứ không phải tiếng Trung quốc!
    Tôi lại gãi đầu, nhăn nhó:
    - Dạ! Chị đừng nói tiếng ín lịt nữa, em hông hiểu lại làm sai ý chị.
    Tôi xách gầu mèn đi mua phở cho chị chứ không “ó đơ” gì cả. Tôi đến là khổ vì chị trộn ngôn ngữ hai nước lại với nhau như vậy. Mà cũng chẳng trách được, chị vừa du lịch từ nước ngoài về mà, phải khác với dân trong nước tụi tôi chứ. À! Mà tôi cũng từng thấy nhiều người từ nước ngoài về, họ định cư luôn và có quốc tịch ở nước sở tại, nhưng không nghe họ nói một tiếng nước ngoài nào, họ nói  tiếng Việt Nam từ đầu đến cuối, nhưng họ đọc chữ nước ngoài vèo vèo như gió! Còn chị Phượng, tôi không biết có đọc được như người ta không, nhưng chỉ nghe chị nói thôi, tôi đã thấy mình dốt quá rồi vì không hiểu. Tôi trách phận nhà tôi nghèo, ba má không cho tôi học đến nơi đến chốn nên thua kém người ta về mọi mặt. Tôi than với bác hàng xóm về cái dốt của tôi khi nghe chị Phượng nói tiếng ín lịt. Bác buộc miệng:
    - Hén trưởng giủa hạc lồm soang! Bừa đẹt chứ toàn núa tiếng bồi thôi. Hồi nớ giờ tau đâu nghe hén học hành cô, chữ nghĩa được mấy mủng, mà giờ toàn núa tiếng Mỹ. Qua nớ hén hạc đùa chớ chéc chi hén giỏi!
   - Nhưng con thấy chỉ biết cách ăn mặc rất đẹp…
   - Ờ! Thì cúa nớ tau không cữa! Đi nước ngùa về thái ưa cũng đệp roa…
   Chị gọi má chị là ma my, má chị không ưng bụng nhưng bà không phản đối. Còn nữa, bà có một đứa cháu gái xinh xắn đặt tên Lúa để hoài niệm về những ngày còn sống nhờ đồng ruộng. Chị Phượng bảo tên đó nhà quê, đổi gọi là Mi Seo (Michelle), má chị quên hoài nên cứ kêu con nhỏ là mì xào, mì xào làm nó khóc um lên.
    Cả nhà chả biết đường nào mà lần, vì không hiểu chị nói gì với cái kiểu đa ngôn ngữ như thế. Còn tôi thì chị nhờ một đàng tôi làm một nẻo!
OoO
    Tiếng lành đồn xa! Nghe chị chịu khó, biết lo cho gia đình, biết hy sinh tuổi trẻ để tha phương…kiếm tiền! Giờ xong nhiệm vụ thì tuổi cũng hơi hơi lỡ cỡ. Nhưng nhìn chung ở một thị trấn nhỏ này thì cũng ít người được như chị, nên có người muốn mối mai cho chị Phượng vì thấy chị cũng quá tuổi để hẹn hò do cứ đi nước ngoài làm việc! Còn chị cũng muốn kiếm một bến bờ để dừng lại nên đồng ý. Chị định bụng gặp đối tượng mà hợp ý là “triển khai” tình cảm ngay. Chị nói chỉ cần người đó hơn chị một điểm nào đó là được, chị không đặt điều kiện cao vì ở tuổi của chị mấy ai còn độc thân. Trong khi đã đến lúc chị cần tạo dựng cuộc sống riêng cho mình rồi.
     - Sân nhà mình rộng, quít ken này mình tổ chức bạc bê kiu (Barbecue) nhân thể mời mấy người quen đến ăn tiệc tất niên, cũng là gặp “người đó” cho tự nhiên hơn. 
     Rồi ngày đãi tiệc cũng đến. Tôi được nhờ đến để phụ dọn dẹp, chị tự tay trang trí trong ngoài, rất thẩm mỹ. Nói là tiệc tất niên nhưng ai cũng hiểu đây là tiệc tạo cơ hội cho “đôi trẻ” gặp nhau. Chị Phượng biết làm đẹp cho mình nên nhìn chị rất thu hút. Còn anh kia nghe gọi tên là Hoàng, cứ y như trời sắp đặt nên tên họ mà ghép lại thì thành tên một loài chim tượng trưng cho vương quyền và hưng thịnh. Tôi nói với chị Phượng như vậy làm chị thích chí cười hoài. Tôi cũng vui lây nên cứ xớ rớ bên chị. Còn chị thì hết người này hỏi, đến người khác xin ý kiến làm rối um lên. Chị nói:
    -Ai em sô lấy di! 
    Tôi đang đứng gần chị nên ngạc nhiên hỏi:
    -Dạ xô cái gì, lấy cái gì?
    Chị trợn mắt nhìn tôi:
    -Chị nói chị rất bận! Chứ xô xô cái gì…
    Anh Hoàng thấy tôi đứng thộn ra bèn nhỏ nhẹ nói:
    -Cô Phượng muốn nói là busy nhưng nhầm là lazy đó?
    Chị Phượng giật mình như nhớ ra, mặt hơi ửng lên. Anh Hoàng cười, chửa thẹn cho chị:
     -Ồ! Nhầm là chuyện thường mà. Chữ Việt mà ít nhắc tới đôi khi còn nhầm huống chi tiếng nước ngoài…
    Chị Phượng bối rối không nói gì, chỉ “Dạ” nhỏ trong miệng. Anh Hoàng tiếp:
    -Tôi cũng rất thích học tiếng Anh, nay gặp cô Phượng am hiểu thì hy vọng được học hỏi. Nhưng tôi có ý kiến thế này, ở đây mình nói tiếng Việt cho dễ hiểu nhé.
    Chị Phượng lại “Dạ” với vẻ ngượng ngùng. Tôi lủi đi chỗ khác cho hai người nói chuyện. Tôi có cảm giác rằng, anh Hoàng hơn chị Phượng điểm gì đó, khiến chị không còn cái vẻ của một người rất hiểu biết nữa, như vậy coi như anh đủ “tiêu chuẩn” chị đặt ra. Tôi nghĩ: “Vậy là duyên của chị đã đến rồi…”
    Tiệc có vui mấy rồi cũng phải tàn. Niềm vui của chị Phượng không ngờ cũng tàn theo tiệc, khi anh Hoàng về mà không để lại “tín hiệu” gì. Sau đó mấy ngày chị tìm tôi để “tâm sự loài chim Phượng”. Chị kể những ngày chị ở Mỹ, chị được thuê chăm sóc người già, rồi lại giữ trẻ con, có bao nhiêu tiền dành dụm đều đem về để gia đình thoát nghèo. Ở đó chị gần như ru rú trong nhà, nghe người ta nói, chị bắt chước nói theo chứ thật sự không rành. Chị đâu có thời gian để nâng cao kiến thức như mọi người, nhưng trở về chị nghĩ dù sao cũng mang tiếng là người về từ Mỹ, không biết nói tiếng Mỹ sợ bị…khi dễ! Đó là lý do khiến chị tỏ ra như thế. Nhưng anh Hoàng nói rằng “Tiền, vật chất làm cho người ta đẹp và sang trọng lên thôi. Còn giá trị, nhân cách thì tiền không tạo ra được, mà phải do cách sống. Cũng như muốn được người khác tôn trọng, thì phải cư xử có giáo dục, không phải do nói được nhiều thứ tiếng, hay mặc nhiều quần áo đẹp …”. Chị nói đứng trước anh Hoàng, sự hiểu biết của chị không là gì cả. Dù anh không tỏ ra là người có kiến thức, nhưng những gì anh thể hiện thì chị nhận thấy anh là một người  chính chắn, đáng tin cậy. Giờ nhớ lại chị thấy hổ thẹn vì đã để lộ sự học đòi không đúng cách trước mặt anh Hoàng. Điều gì làm chị suy nghĩ như vậy? Chính tiếng sét ái tình đánh trúng nên chị thay đổi, tôi đoán thế. Tôi nói “Em thấy ảnh có vẻ thích chị, ảnh cứ nhìn chị với ánh mắt…trìu mến!”. Chị Phượng lắc đầu “Không đâu! Từ hôm đó đến nay anh không cho chị cái hẹn nào…”. Tôi nghĩ tình yêu đến quá vội vàng, dễ dãi thường chỉ xảy ra với người nông nổi, còn anh chị đã ở vào cái tuổi chín nhừ rồi, có thể anh đang cân nhắc rồi sẽ từ từ tiến tới chậm mà chắc. Chị cần gặp lại anh, để anh thấy sự tiến bộ của chị, còn chị thì hãy kiên nhẫn chờ đợi, tôi nói với chị như vậy. Chị Phượng chỉ cười buồn “Có lẽ chị sẽ làm như thế!..”
    Mùa Xuân của đất trời đã ghé cửa từng nhà. Còn mùa Xuân trong cuộc đời chị Phượng tôi nghĩ cũng sẽ đến, nhưng không phải bây giờ…

   Hồ Thụy Mỹ Hạnh



Biết biết bao giờ (Lam Phương)

                                 Biết đến bao giờ

Nhạc: Lam Phương

Karaoke: Hồ Thụy Mỹ Hạnh


 

Sẽ là chính mình

       r459.

Slà chính mình

Tôi là người không biết kinh doanh

Lại đi buôn niềm vui vay mượn

Buôn nụ cười, buôn hạnh phúc giả tưởng

Trước mọi người tôi giấu nỗi đau tôi.

 

Kết cuộc là tôi đã trắng tay rồi

Những gì không thật đã trả về đúng chỗ

Tôi thành tay trắng vì không biết tính toan lời, lỗ!

Không biết nói lời xuôi tai cho thuận ý bao người.

 

Dù biết rằng muốn dễ sống trên đời

Khó gãy đổ phải xuôi theo chiều gió

Nhưng thôi! Ta chỉ là con sông nhỏ

Đừng ôm mộng một ngày tuôn ra biển khơi!

 

Tôi buôn niềm vui, tôi lỗ nặng rồi

Những giấc mơ cũng xa tầm tay với

Tôi lặng im nghe hoàng hôn đang tới

Và bóng chiều rơi chầm chậm bên hiên...

(Thứ Năm 31.1.2019/ 26.Tháng Chạp. Mậu Tuất)

Hồ Thụy Mỹ Hạnh

 

Hai mùa mưa

Lê Minh Bằng

https://youtu.be/pkEP1AnV3w8?si=KKVXjKpzz1JNu8jx


Thứ Năm, 15 tháng 7, 2021

Biển cạn (Hồ Thụy Mỹ Hạnh is singing)

                                                          Biển cạn

Hồ Thụy Mỹ Hạnh is singing


 

Thứ Tư, 14 tháng 7, 2021

Hẻm Tối Quạnh Hiu (Truyện ngắn)



R58.

Truyện ngắn

 Hm Ti Qunh Hiu

Đơn Phương Thạch Thảo


Ngày gia đình Thủy chuyển đi theo sự thăng tiến của bố nó, tôi buồn không biết đến mấy ngày vì vắng người bạn học thân thiết. Mới đầu Thủy còn gởi mail cho tôi rất đều, nhưng càng về sau càng thưa dần rồi ngưng hẳn. Tôi nghĩ cuộc sống nơi thành thị chắc bận rộn nên không trách gì Thủy, chỉ mong có dịp được gặp lại mà thôi.

Mong muốn đó được thực hiện khi tôi vào đại học! Sau khi sắp xếp công việc xong là tôi tức tốc đi tìm nhà của Thủy. Một cơ ngơi bề thế ngoài sự tưởng tượng của tôi và con bạn hồn nhiên ngày ấy giờ đã ra dáng một tiểu thư đài các. Tôi không tỏ được sự vui mừng khi gặp lại Thủy vì thái độ kém niềm nở của nó.

Buổi đầu tiên tái ngộ tôi còn được chứng kiến cảnh Thủy sai khiến, hạch sách chị giúp việc, nhìn đôi mắt rưng rưng của chị, tôi ái ngại nói:

- Tao thấy chị ấy nhanh nhẹn, cứ nhìn đôi tay làm việc thì biết. Mày có vẻ khó tính nên không ưng ý…

Thủy nói bằng một giọng hách dịch:

- Hứ! Khó gì, tìm được việc như ở nhà này là tốt phúc lắm rồi, có mấy việc vặt trong nhà, lại nhận lương khá. Không tin thử giao việc khó khăn hơn xem họ có dám nghỉ về quê không?

Tôi ngạc nhiên vì cách nghĩ của Thủy, nó đã quá thay đổi. Tôi không có lời nào để tranh luận với Thủy, đứa bạn mà tôi mong muốn gặp lại sau nhiều ngày xa cách đang ngồi đối diện mà tôi thấy xa xôi, như với tay không tới, như chúng tôi chưa từng có những tháng năm gần giũ thân thương ngày ở quê tôi.

Trước khi ra về tôi lấy cớ ra nhà sau rửa tay, thật ra muốn chào chị giúp việc, tự nhiên tôi thấy cảm thương khi nhìn vẻ mặt cam chịu của chị vì nghe những lời miệt thị của bạn tôi. Chị đang cặm cụi lau bếp, tôi hỏi:

- Nhà chị ở đâu?

- Ở một vùng nông thôn.

- Bây giờ người ta làm nông nghiệp cũng đỡ lắm mà.

- Nhưng nhà tui không có đất để trồng trọt. Với lại tui có đứa em đang học gần xong đại học trên này, thấy nó tranh thủ thời gian đi làm thêm sợ ảnh hưởng đến việc học, nên tôi lên đây kiếm thêm ít tiền lo cho nó…

Tôi thật sự cảm mến chị hơn khi nghe như thế. Giọng chị nghèn nghẹn:

-…cô Thủy nói rất đúng, có khó khăn hơn tui cũng không dám nghỉ việc cô à.

Tôi đặt tay lên vai chị bóp nhẹ. Thủy không hiểu những người có hoàn cảnh như thế này cũng phải, bởi vì nó đã quên nó đã từng sống ở một nơi có những người nghèo trước khi bố nó có địa vị như hôm nay. Tôi hỏi tên chị, chị bảo cứ gọi chị là Hai. Tôi cũng giới thiệu tên tôi là Thy và nhắc chị đừng gọi tôi là cô, kiểu gọi phân biệt giai cấp thấy không hợp với tôi…

Tôi rời khỏi cổng nhà Thủy mà không có ai tiễn chân. Đi một đoạn xa rồi tôi mới nhớ Thủy không hề hỏi tôi học trường nào, hiện tá túc ở đâu và sống thế nào trong những ngày sắp tới. Rồi tôi cũng tự hiểu đứa bạn thân từ thời niên thiếu của tôi đã mất, thay vào đó là người tôi không nên quay lại tìm kiếm dù chỉ thêm một lần.

O0O

Con hẻm nhỏ đưa tôi về phòng trọ, dãy phòng như lọt thỏm giữa những ngôi nhà cao tầng mặt tiền, tách biệt khỏi sự xô bồ của phố xá, ánh sáng thị thành không rọi tới nơi đây. Tôi và Bích thuê chung một phòng cho đỡ chi phí. Những ngày chân ướt, chân ráo lên thành phố đã qua, cuộc sống của chúng tôi đơn điệu với những buổi đến trường, về đến nhà ôn tập xong là lăn ra ngủ cho lại sức. Tôi đi sớm, về muộn. Thời gian một ngày không đủ cho tôi. Trước khi đến trường, tôi đến phụ việc cho một quán cơm bình dân mà tôi quen biết từ khi còn là thực khách thường xuyên. Tan học tôi lại đến đó, biết tôi là sinh viên nghèo, bà chủ tử tế giao cho tôi những việc vừa sức.  Ngoài một ít thù lao tôi còn được cho ăn và được đối xử như người của gia đình họ, tôi cũng xem đó là nơi thân thiết nhất của mình.

Đêm nay tôi về, con hẻm im lìm chợt nghe tiếng giày lộp cộp phía sau và tiếng ai đó hỏi:

- Em thường về muộn nhỉ?

Tôi quay lại nhìn thì người ấy cũng vừa bước kịp song song với tôi. Tôi hỏi lại:

- Sao anh biết?

- Anh ở đây trước em mấy năm, thấy em hoài nhưng chưa có dịp nói chuyện. Em đi làm thêm à?

Tôi không che giấu công việc tầm thường của mình:

- Dạ! Sau giờ học em đến phụ việc cho một quán ăn gần đây.

Anh ta tự nhiên như nói với một người bạn:

- Ngày mới lên đây anh cũng vất vả đi làm thêm…

- Giờ anh đang làm việc ở đâu?

-…đã ra trường và vẫn long đong đi xin việc!

- Vậy chúc anh gặp may mắn.

Đã đi hết ngõ hẻm, tôi chào anh và rẽ hướng phòng của mình. Bích đang đứng ở cửa chờ tôi:

- Anh Huy là kiến trúc sư mới tốt nghiệp, chưa có việc làm chính thức nhưng nhóm của ảnh luôn có những hợp đồng trang trí nội thất cho những gia đình giàu có (nó ngừng lại thở dài cái thượt)…thời nay không thân thế, không có tiền thì mong gì vào được chỗ nào ổn định. Tụi mình sau này cũng chưa biết sao, học thì cứ học vậy thôi…

Tôi cười, trấn an Bích:

- Biết đâu chúng ta gặp may mắn! Mà sao mày có vẻ rành về ông hàng xóm kia vậy? Nhìn ổng ăn mặc bảnh bao, phong thái như công tử con nhà giàu mà ở khu trọ nghèo này không phù hợp chút nào.

- Cũng như mày thôi, có bao giờ mày soi gương và thấy mình rất xinh đẹp!.

OoO

Thỉnh thoảng Huy đến quán cơm nơi tôi phụ việc, rồi đợi tôi cùng về. Đoạn đường mất hơn mười phút đi bộ như một cuộc đi dạo, có biết bao câu chuyện anh và tôi có dịp trao đổi và càng ngày tôi càng thân với anh. Hàng hiên trước nhà là nơi tôi và Huy thường xuyên gặp nhau mỗi đêm trước khi đi ngủ. Khó tin rằng Huy và tôi chỉ là tình bạn thuần túy, nên Bích vật tôi ra mà khai thác “…hai đứa mày đã hôn nhau chưa?”. Tôi thành thật khai “Anh ấy còn chưa ngõ lời yêu tao, làm sao mà…” Bích nhăn mặt “…trước một người quyến rũ như mày mà anh ta không chớp lấy cơ hội thật phí quá! Thời nay trai gái hành động trước, nói yêu sau, hoặc chả cần nói yêu gì ráo, cũng tự hiểu…”.

Vâng! Và tôi đã tự hiểu khi Huy nắm bàn tay khô rám vì làm việc của tôi thật lâu trong tay anh:

- Tội nghiệp em! Sau này anh sẽ cố gắng cho em một cuộc sống an nhàn, bàn tay này sẽ không phải làm việc vất vả nữa…

Khi tôi rút tay về, Huy bất ngờ cúi sát mặt rồi chạm nhẹ môi anh vào môi tôi, tôi giật mình vì cảm giác như một luồng điện truyền vào môi mình. Ngọn đèn yếu ớt từ xa không rọi tới được chỗ chúng tôi đứng, bầu trời đêm cũng bị che chắn bởi bờ tường cao, nên không gian hẹp quá không đủ chứa hạnh phúc ngỡ chừng làm tôi choáng ngợp. Mối tình đầu của tôi đã bắt đầu như thế, tự nhiên như một điều chắc chắn phải đến. Huy hay nói “Với anh, em là hạnh phúc, là một nơi để anh dừng chân mà anh tin không bao giờ hối tiếc vì lựa chọn của mình…” Tôi hân hoan, hy vọng vào tương lai khi bên cạnh mình có một người đáng cho tôi đặt niềm tin. Cho đến một hôm Bích nói:

- Lúc chiều tao thấy một con nhỏ ăn mặc sang trọng, đứng ở đầu hẻm gọi điện thoại. Tao đi vào giữa hẻm thì thấy Huy chạy ra, hấp tấp đến độ va vào tao mà không kịp xin lỗi. Tao tò mò theo ra thì thấy ổng gặp con nhỏ đó, nó nhường xe cho ổng rồi ngồi ra sau…vậy là sao hả mày?

Đêm đó tôi không thể nào ngủ được, chờ mau sáng nhìn sang phòng Huy. Ổ khóa vẫn treo ngoài cửa, vậy là đêm qua anh không về! Tôi bần thần khi phải tiếp tục việc của mình, chuẩn bị bước ra cửa thì Bích ái ngại dặn dò:

- Bình tỉnh nghen mày, chờ nghe rõ ràng đã. Đừng rầu rĩ mà hại cho bản thân.

Chưa bao giờ Huy vắng mặt liền mấy ngày như vậy. Anh cũng không hề gọi điện thoại nói lý do cho tôi biết. Tôi lo lắng chờ đợi…

Rồi Bích lại báo tin không vui:

- Trưa nay Huy về cùng với mấy người. Một lát sau thì họ khiêng đồ đạc ra, có vẻ như Huy dọn đi nơi khác mày ạ.

Tôi sửng sốt:

- Sao mày không gọi tao về!

Bích lắc đầu, ái ngại nói:

- Để làm gì? Nếu việc cần nói thì chắc chắn anh ấy sẽ gặp mày và giải thích sau…

Nhưng Huy không gọi điện thoại cho tôi. Không thể chờ nên tôi gọi cho anh, tim tôi như vỡ ra vì nghe chuông phía kia ngân dài mà không có người nghe máy. Thế nên tôi không biết gì về Huy nữa, ngoài một điều tôi phải hiểu là anh không còn muốn liên lạc với tôi!

OoO

Thấp thỏm trong chờ đợi, nhiều lần nhìn chiếc điện thoại trên tay, tôi lẩm bẩm “Gọi cho em đi Huy, có biết em không chịu nổi sự im lặng này?”.

 Nhiều ngày sau, Bích nhắn tin bảo tôi về gấp có người muốn gặp ở nhà. Tim tôi rộn ràng với bước chân như chạy trên đường, có ai ngoài Huy đến tìm tôi? Nhưng hy vọng tắt ngúm khi bước vào cửa, tôi nhận ra người giúp việc nhà Thủy:

-…chị Hai! Sao chị biết Thy ở đây?

- Ồ! Là em sao?

Nhìn vẻ mặt đầy ngạc nhiên của chị Hai tôi không hiểu gì cả. Đang ngồi tiếp chị, Bích đứng lên nhường chỗ cho tôi:

- Đây là chị ruột của anh Huy!

Bích bỏ ra ngoài. Còn tôi với chị, rất khó mở lời chị mới có thể kể cho tôi nghe về Huy, những gì trước đây tôi đã biết và hiện tại “...Khi nhóm của Huy đến sửa chữa, trang trí nội thất cho nhà của Thủy, vẻ lịch lãm của Huy đã thu được ngay cảm tình của Thủy. Huy yêu cầu phải bí mật việc chị với nó là chị em, chị tưởng vì chưa thoát được mặc cảm tự ti nên nó muốn giấu. Không ngờ Huy không muốn nói thật gia cảnh của mình để chinh phục Thủy, vì nhìn thấy cơ ngơi và uy thế của cha mẹ Thủy. Huy đã nảy ra ý định và thành công khi nó chiếm hữu được cô gái dễ dãi đó trong chuyến du lịch Đà Lạt mới đây. Bây giờ Thủy càng bám chặt Huy, đám cưới của chúng cũng đang được nhà đó chuẩn bị…”

Là Thủy ư? Sự kiêu căng của loại người mới giàu lên đều thể hiện ở Thủy trong lần gặp trước tôi vẫn chưa quên. Tôi cũng không thể hình dung nổi sự hòa hợp nào giữa Huy và nó!

Chị Hai nắm tay tôi tỏ sự thống thiết:

- Chị xin em, hãy giành lại Huy khi còn có thể, hãy lôi nó ra khỏi thứ ánh sáng đang làm nó lóa mắt. Tính cách của Thủy sẽ đem đến bất hạnh cho Huy…

Huy không đáng cho tôi tiếc nuối nữa, nhưng tôi giấu ý nghĩ đó với người chị đáng kính này. Tôi chỉ lắc đầu:

-…Không nên giành lấy những thứ không còn thuộc về mình. Điều duy nhất em có thể làm cho Huy là…rời xa anh ấy, để yên anh ấy với lựa chọn của mình.

 -Huy đã chọn một con đường mà một người có nhân cách thật sự không bao giờ đặt chân tới. Gia đình chị nghèo nhưng dạy con không để bị lệ thuộc vào đồng tiền phi nghĩa. Nhưng xã hội ngày nay đã làm hỏng Huy, nó quá nôn nóng tiến tới mục đích của sự nghiệp bằng một trò bỉ ổi. Hôm nay chị đã chính thức xin nghỉ việc ở nhà Thủy. Trước khi về quê chị đã đến gặp Huy, lần đầu tiên chị thấy nó say, vì say nên nói thật rằng rất yêu một người tên Thy, chính vì thế chị mới đến đây, không ngờ lại là em, người mà chị rất cảm mến trong lần gặp đầu tiên. Huy nhắn rằng, em đừng bao giờ tha thứ cho nó!

Tôi rất muốn khóc, muốn chỉ còn một mình để cảm thấy nỗi đau đớn như lửa đang đốt tâm can. Nhưng chị Hai ngồi trước mặt nhìn tôi bằng ánh mắt thê thiết, ánh mắt đó cũng chứa niềm đau chẳng kém tôi, khiến tôi phải cố gượng gạo. Lặng im một lúc tôi bình tâm nói:

 - Huy đã giúp em hiểu rằng, khi vật gì chưa đặt vào tay thì khoan vội tin nó là của mình. Mỗi người có hướng đi riêng mà họ muốn, miễn là phải bước bằng đôi chân của chính mình, để khi  vấp ngã có thể tự đứng lên. Huy lại đi bằng đôi chân của kẻ khác, em thấy Huy đáng thương hơn là đáng trách. Còn bây giờ em tha thứ cho Huy hay không còn có nghĩa gì đâu…

Chị Hai ra về với vẻ mặt dàu dàu, tôi cũng theo chân chị để đến quán ăn. Sài Gòn bất chợt mưa, tôi cứ thản nhiên bước bên dòng xe nối đuôi nhau hối hả, nước mưa ướt đẫm khuôn mặt.

Chỉ có tôi biết rằng mình đang khóc trong mưa!

Đơn Phương Thạch Thảo

*Trẻ Dallas (Texas) Số 982 Thứ Năm 31.3.2016



Thứ Năm, 8 tháng 7, 2021

TÁM ĐIỆP KHÚC (Anh Việt Thu)

Tám điệp khúc

                                    Nhạc: Anh Việt Thu

                                  Hồ Thụy Mỹ Hạnh is singing


 

https://www.youtube.com/watch?v=olB6VEWVIGw

 

Thứ Tư, 7 tháng 7, 2021

Một mình Nhạc: Lam Phương

Một mình

Nhạc: Lam Phương

(Hồ Thụy Mỹ Hạnh is singing)



Tàn Giấc Mơ Xưa

r458

Tàn Giấc Mơ Xưa

Em không còn lứa tuổi đôi mươi

Để giận dỗi những điều vô cớ

Để nông nổi gây ra điều lầm lỡ

Em biết giấu trong lòng lời không nên nói ra.

 

Em không muốn đào sâu khoảng cách giữa đôi ta

Dẫu khoảng cách ấy vốn đôi bờ xa lắm

Giữa tim ta cũng mịt mờ, thăm thẳm…

Có nỗi niềm nào cũng lắng sâu, dịu êm.

 

Suy cho cùng anh chẳng nợ gì em

Thì anh nhé đừng bận lòng chi cả

Nơi anh sống với em thì rất lạ

Mà nơi em, anh cũng chẳng hề quen!

 

Hai khung trời, một khoảng cách vô biên

Tình yêu chẳng lấp đầy biển rộng

Nên muôn đời tình ta là giấc mộng

Lời hẹn thề cũng như gió bay đi.

 

Tình yêu nào biết tính toán nghĩ suy

Những hơn thiệt em chưa từng nghĩ tới

Không đợi chờ những điều xa tầm với

Không đòi anh điều cân xứng như người.

 

Vẫn còn nhau hay đã cách xa rồi

Thì bến xưa cũng vắng con đò cũ

Trăng đã tàn, hoa lá mùa úa rũ

Đã muộn màng giấc mộng của ngày xưa!

(14:36 Thứ Hai 10.12.2018)

Hồ Thụy Mỹ Hạnh

 

Biết đến bao giờ

Lam Phương

https://youtu.be/lk6aIT33APo?si=HP26YFTQq3Fu0Xxw