Chủ Nhật, 25 tháng 2, 2018

Nếu Mai…



r369-

Nếu Mai…

Đà Lạt chưa vào Thu

Hoa Cúc vàng đã nở

Chiều giăng giăng nỗi nhớ

Nên nắng vàng phôi phai.

 

Em vẫn đợi chờ ai

Với một mùa Thu cũ

Kỷ niệm như mưa lũ

Cuốn trôi ngày bình yên.

 

Thu chưa về cao nguyên

Trái sầu đã tàn úa

Ngày xưa không còn nữa

Em buồn ơi là buồn…

 

Về đâu người yêu thương

Nếu mai còn gặp lại

Biết làm sao giữ mãi

Chút tình của hôm nay!

Hồ Thụy Mỹ Hạnh

Nam Úc Tuần Báo (South Australia) Số 844 Thứ Sáu 11.5.2012

 

TÌM LẠI NGƯỜI XƯA

 Nhạc:Phạm Anh Cường

https://www.youtube.com/watch?v=sE6oqjqjEYY


Gió Khuya Vẫn Thổi… (Truyện ngắn).


R 53.

Truyện ngắn.

Gió Khuya Vẫn Thổi…

Hồ Thụy Mỹ Hạnh

Chị Quỳnh Thư lại bị khiển trách về cái tội đêm qua đi chơi về khuya. Từ khi tôi đến ở nhờ nhà bác để đi học, tôi đã chứng kiến cảnh này nhiều lần. Những lời răn dạy của ba má dường như chị nghe ở tai này lập tức lọt ngay qua tai kia. Riết rồi tôi và cả các em của chị cũng không còn ngạc nhiên khi thấy chị bị “nhắc nhở”. Việc của chị là tìm hiểu về thời trang, chưng diện sao cho xứng tầm với nhan sắc mà chị vốn có, và dĩ nhiên chị thích phô trương cái đẹp ở những nơi có nhiều đấng mày râu với những bữa tiệc hoặc những nơi vui chơi thuộc giới phong lưu. Ba má chị muốn chị học hành, đỗ đạt. Nhưng với chị đó có chăng cũng chỉ là một thứ để “trang sức” thêm cho đời chị.

 Chị từng tuyên bố những gã trai đến nhà đều là vì muốn kết thân với chị, chị nói sắc đẹp là nền tảng quan trọng cho sự thành công của một phụ nữ, nó quyết định đến tám chục phần trăm khi chinh phục đối tượng, vì chị là một người đẹp nên cho mình cái quyền kiêu hãnh, nhưng rồi cũng có một chàng trai đến nhà không phải vì chị…

Nguyễn từ xa đến, tôi quen anh trong một lần tan trường xe đạp của tôi giở chứng giữa đoạn đường về, đang loay hoay thì người lính ấy đến gỡ rối giúp tôi. Vài lần sau đó anh đón tôi ở cổng trường trước khi tôi có dịp tiếp anh tại nhà, lúc ấy tình cảm giữa tôi và anh đã chớm nở. Lần đầu tiên Nguyễn đến cũng có mặt Quỳnh Thư. Sau đó chị hỏi tôi về anh, nhưng vì ngại gia đình không hài lòng khi tôi còn đi học mà đã vướng vào chuyện yêu đương nên tôi giấu chị tình cảm giữa chúng tôi, tôi nói với chị đó là một người quen trong số những người tôi quen. Chị gật gù nhận xét: “Một anh chàng khá đấy, hào hoa oai phong lắm…”. Lời khen của chị làm tôi thấy vui trong lòng, vì anh không bị chị chê như tôi từng nghe chị nói về những người theo đuổi chị.

000

Thỉnh thoảng Nguyễn lại đến nhà thăm, lâu dần anh trở nên thân thiết với cả nhà, riêng Quỳnh Thư là một người cởi mở, giao thiệp rộng nên chị dễ dàng tạo mối thân thiện với mọi người, với Nguyễn chị còn tỏ ra quan tâm về những nhọc nhằn, gian khổ trong đời lính của anh. Từng cử chỉ, từng nụ cười dịu dàng, Khi tiếp xúc với người ngoài chị duyên dáng khác hẳn với tính chất vốn có của mình. Những lúc như thế tôi ngồi im nghe hai người trò chuyện, chỉ khi nào Nguyễn pha trò thì tôi mới góp vào đó một…nụ cười. Nếu khách quan so sánh thì tôi ứng xử quá vụng về, còn chị lại khôn ngoan trong từng lời nói. (Có lần Nguyễn nói “Ở cạnh một người người hoàn hảo như thế thì em nên học hỏi…”) tôi chỉ cười, thảo nào chị có sức thu hút nhiều người vì phong cách ấy, dù tôi biết nó hoàn toàn giả tạo, nhưng ở đời mấy ai nhận ra sự thật khi nó được che giấu bằng một sự khôn ngoan! Sự khôn ngoan cũng có lúc nhầm lẫn vì quá tự tin, một hôm Quỳnh Thư nói “Dạo này Nguyễn đến nhà hơi nhiều, chắc muốn ghi danh vào danh sách theo đuổi chị mày đây…”. Tôi giật mình khi nghe câu nói của Quỳnh Thư, rồi nó bám chặt vào suy nghĩ khiến tôi không tập trung vào được việc gì, tôi quyết định công khai tình cảm của tôi cho chị biết để tránh những hiểu lầm không đáng có sẽ xảy ra. Tâm trạng tôi bồn chồn không yên, ngồi trong lớp học mà tư tưởng tôi bay ra ngoài cửa lớp. Tôi quyết định sẽ kể ngay cho Quỳnh Thư nghe khi về đến nhà, rằng tôi đã quen Nguyễn trong trường hợp nào và lý do tại sao tôi và Nguyễn giữ bí mật đến hôm nay. Tan trường tôi vội vã bước vừa miên man suy nghĩ những lời sẽ tỏ bày cùng chị.

Khi tôi đến nhà đã thấy Quỳnh Thư còn ngồi ở phòng khách như vừa tiếp ai, chị đang chăm chú nhìn vào mảnh giấy cầm trên tay. Khi tôi bước vào chưa kịp nói gì, chị đã đưa tay ra hiệu cho tôi đến gần, rồi chìa tờ giấy ấy đến trước mặt tôi:

-Mày xem này, Nguyễn viết đấy…

“ I love you. I will be yours forever. Will you be mine, darling?”, tôi nhận ra đúng là nét chữ của Nguyễn và hơi choáng người, không giấu được vẻ bối rối. Trong khi Quỳnh Thư mỉm cười, nét mặt hân hoan nhìn tôi, tôi có cảm giác tia nhìn ấy đọc được mọi suy nghĩ trong lòng tôi, nó sắc lạnh như một mũi dao cứa vào tim tôi đau buốt, tuy nhiên tôi cũng cố trấn tĩnh và hỏi một câu rất thừa:

-…anh ấy viết cho chị à?

Quỳnh Thư nghênh mặt lên nhìn tôi không trả lời. Tôi che giấu sự bối rối của mình bằng cách quay ra khép cánh cửa lại. Mọi điều sắp xếp trong đầu định nói đành nén lại, tôi đã chậm một bước trước chị rồi, thì ra những gì chị nói là có căn cứ, Nguyễn đã có tình ý với chị từ bao giờ mà tôi ngu ngơ không nhận thấy. Khu cư xá vắng thỉnh thoảng mới có một chiếc xe vụt qua, rồi tất cả lại chìm vào sự yên tĩnh, chỉ có tiếng mưa nhè nhẹ ngoài hiên như vỗ về sự tê tái trong lòng, tôi thấy mắt tôi cay…

000

Cái gì đã khiến cho tôi không còn nhận thấy vẻ đẹp của đất trời, khi đêm rải ánh trăng vàng đầy mặt đất, khi gió vẫn ru xạc xào những ngọn thông già và nắng chiều vẫn gieo xuống mặt hồ ngàn tia lấp lánh. Tôi cố vượt qua sự đau khổ trong lòng tôi một cách khó khăn. Còn đâu niềm mơ mộng với tình yêu ban đầu tưởng rằng không thể nào tan vỡ. Thì ra anh là như vậy đó, anh đã trao cho Quỳnh Thư ngọn roi để quất vào tim tôi một vết thương ứa máu. Nội tâm tôi không còn yên ổn, nó bị xáo trộn hoàn toàn. Dù tôi cố giữ thái độ tự nhiên, giấu trong lòng nỗi buồn dày vò. Tôi muốn đừng suy nghĩ nhưng làm sao có thể. Tôi tránh gặp lại Nguyễn dù biết anh chuẩn bị thuyên chuyển đi nơi khác. Tôi hận anh, Nguyễn! Sao anh không chọn một người nào khác để nói câu anh sẽ mãi mãi là của họ? Sao anh lại dùng bước chân chị của em để chà đạp lên trái tim em?

Tình cảm và lý trí trong tôi giằng co dữ dội. Nếu trong chuyện này không phải là Quỳnh Thư, thì nhất định tôi phải tìm gặp Nguyễn để hỏi cho ra lẽ trước khi dứt khoát, nhưng hỡi ơi! Đây lại là chị họ của tôi, nếu nói ra tôi có cảm giác xấu hổ như đang tranh chấp tình yêu với chị của mình. Thôi, cứ để cho Quỳnh Thư trọn vẹn hạnh phúc nếu chị bằng lòng đón nhận, Quỳnh Thư không có lỗi bởi vì chị chưa biết chuyện Nguyễn và tôi đã trao tình cảm cho nhau, chỉ có Nguyễn là người đáng trách. Cuối cùng tôi hiểu rằng muốn giữ tình chị em của tôi đừng sứt mẻ thì tôi phải im lặng, chôn vào lòng mối tình mà chỉ tôi và Nguyễn biết.

Mùa thi đã qua, tôi không có được kết quả như mong muốn, tôi không đủ bản lãnh để vượt qua sự đau đớn trong lòng nên vấp ngã trong việc học hành. Ba mẹ tôi gọi tôi về quê, và tôi đã rời khỏi thành phố  ấy, nơi tôi gởi lại tất cả những ẩn tình không thể phân bày với ai, dù tâm hồn vỡ nát vì một người tôi từng yêu thương với hy vọng dài lâu...

000

Thời thế đổi thay! Quỳnh Thư là người biết nắm bắt cơ hội, chị hòa nhập vào cuộc sống mới một cách nhanh chóng. Khép lại thời hoa mộng phía sau, chị hăm hở bước vào cuộc sống mới bằng một cuộc hôn nhân với một cán bộ hơn chị nhiều tuổi. Chị quan niệm nếu không có tiền thì phải có quyền. Lễ cưới của chị không được đình đám vì trong thời điểm người người còn thiếu kém, chị chấp nhận như thế vì biết…thức thời. Tôi biết rằng chị đã có một cuộc sống yên ổn bên cạnh người chồng yêu chìu chị hết mực, dù chưa cho chị được những thứ vật chất như chị mong muốn.

Còn tôi? Nhiều năm trôi qua, tóc xanh dù chưa phai, môi cười dù chưa héo nhưng tôi không có được niềm vui trọn vẹn vì trong lòng còn khắc khoải một bóng hình. Người ta nói khi muốn quên là khi lòng còn nhớ, tôi vẫn nhớ Nguyễn cùng với những lo lắng về cuộc sống của anh không biết hiện giờ ra sao. Tôi buông thả ước mơ tôi vào gió, mặc kệ tháng ngày chất lên tuổi đời.

Tôi có dịp ghé thăm Quỳnh Thư. Tình huyết thống vẫn là sợi dây nối kết giữa chúng tôi. Chị bây giờ sống sang trọng trong ngôi nhà bề thế, dư ăn dư để. Chị khoe rằng chị gặp được nhiều “phi vụ” thuận lợi do dựa vào uy thế của chồng chị. Khi lấy ông ta, chị chỉ muốn có chỗ dựa an toàn, không biết có ngày cơ hội lại đến như cá gặp nước. Chị tự hào chị được sung sướng như vậy vì nhờ biết nắm bắt thời cơ. Tôi thắc mắc bên cạnh một ông chồng không tương xứng như thế, sao Quỳnh Thư có thể trở thành một người vợ đảm đang, khi quá khứ chị là người của những đêm vui vũ trường, những hội hè thâu đêm như ngày xưa tôi biết? Chị giải thích chị chỉ chịu “khổ” một thời gian như thế thôi, những ngày lạc hậu ấy đã qua rồi, giờ đã đổi mới, thời đại này rất phù hợp với chị, chị ăn chơi còn hơn xưa, muốn  tránh tai tiếng thì chỉ cần đi xa một chút, thậm chí chị còn có nhân tình trẻ…

Tôi lại muốn biết về một điều vẫn ẩn uất trong lòng:

- Chị còn nhớ Nguyễn, thời mà em còn ở nhà của bác?

- Nhớ chứ! Anh chàng đó có nhiều điểm khó quên lắm.

- Sau khi em về quê, chị và Nguyễn thế nào?

- Anh chàng đổi đi, mày cũng đi thế là xong chứ thế nào nữa…

- Còn…lời Nguyễn tỏ tình với chị?

Quỳnh Thư phá lên cười như trước một câu chuyện vui:

- Mày muốn nói đến cái chị đưa mày đọc hồi đó à? Làm gì có tỏ tình, đó là câu do chị nhờ Nguyễn dịch….

Tôi thảng thốt:

- Trình độ của chị thừa để dịch câu đó!

- Nhưng chị phải nhờ thì Nguyễn mới viết ra giấy chứ…(Quỳnh Thư thản nhiên)… Chị cần dùng nó để chọc ghẹo mày chơi. Lúc ấy tuổi trẻ nhiều cao vọng lại háo thắng, chị thấy tự ái khi biết Nguyễn đến nhà thường xuyên nhưng không phải vì chị…

Tôi nói một điều lẽ ra phải nói trước đây mười mấy năm:

-…nhưng lúc ấy em và Nguyễn đã yêu nhau!

Quỳnh Thư gật gù:

- Biết…chị có lờ mờ nhận ra điều ấy, nhưng thấy mày cứ giả vờ, giấu giếm nên chị bực bèn đùa chơi. Không ngờ mày rút lui “nhường” luôn như vậy. Mà không hiểu sao hồi đó chị không thích mày quen Nguyễn. Dường như chị có cảm giác mình thất bại khi người Nguyễn chọn là…mày. Sau khi mày về quê thì Nguyễn có gởi thư cho mày nhưng chị giấu luôn vì…lỡ rồi…

Tôi sửng sốt:

- Trời ơi! Chị có biết như thế là chị rất ác không?

-…nhưng hóa ra như vậy lại tốt cho mày, nếu không thì bây giờ mày phải lặn lội đi thăm chồng ở một trại cải tạo nào đó, hoặc không thì cũng phải một mình bươn chải nuôi con, bây giờ anh ta đâu còn như xưa nữa…

- Chị thôi đi! Chắc chị còn muốn em phải cám ơn vì chị đã làm cho em và Nguyễn xa nhau, vì chị đã làm cho bao năm qua em không thôi đau đớn vì nghĩ mình bị phản bội, để em phải trách hận một người lẽ ra phải rất được yêu thương. Trời ơi! Bây giờ thì anh ấy ở đâu chứ…

Nước mắt tôi ứa ra, còn Quỳnh Thư vẫn thản nhiên:

- Thời gian ngần ấy năm nếu chưa chết trong cuộc chiến ấy, thì Nguyễn cũng quên hẳn mày rồi, do duyên số khiến xui cả thôi. Mày cũng nên quên đi những gì không toại nguyện, phải thức thời nắm bắt cái có thể. Hạnh phúc cho những ai biết chấp nhận những thứ dù không phù hợp với mình. Mày sẽ chết mòn nếu cứ hoài niệm về những gì đã mất, những thứ không bao giờ trở về với ta nữa…

Chị nói những lời vô cảm, vô trách nhiệm trước cuộc tình hư lỡ của tôi như không phải do chính chị gây nên. Xưa kia Quỳnh Thư và tôi không cùng tính cách, bây giờ càng khác nhau về quan điểm. Đã nhiều năm mới gặp nhau, nhưng những gì tôi mới biết đã đẩy chị xa tôi quá. Nếu không vì một chút huyết thống giữa tôi và chị thì có lẽ chị là người tôi muốn tránh xa như tránh một thứ nấm độc.

Để chấm dứt cuộc trò chuyện, tôi xin phép chị về phòng nghỉ. Ngày mai tôi sẽ rời khỏi đây và không bao giờ muốn có thêm một lần quay lại. Có phải tôi là kẻ không biết thức thời như lời Quỳnh Thư nói? Một sự thức thời nếu cần phải đánh đổi cả nhân cách để nắm bắt cơ hội. Không! Tôi không thể khi lòng tôi vừa trỗi dậy một thứ tình ngỡ đã lụi tàn. Anh ở đâu giữa thênh thang trần gian này. Có bao giờ ta tình cờ ngang qua nhau mà không biết. Anh ở đâu? Mối tình đầu của em! Anh có biết gió khuya vẫn thổi vào những góc khuất tiềm thức em ngàn đêm thao thức, để những nỗi niềm khắc khoải từ đây sẽ không còn bình yên nữa…

Hồ Thụy Mỹ Hạnh





Thứ Ba, 13 tháng 2, 2018

Tôi Với Mùa Xuân - Truyện ngắn.




 

R 52.

 

Truyện ngắn.

Tôi Vi Mùa Xuân

Hồ Thụy Mỹ Hạnh


Năm mười bảy tuổi, nếu có hỏi về tuổi tác của mình, tôi rất vui vẻ trả lời ngay rằng tôi mười bảy tuổi. Thời gian vụt qua tôi ngoài bốn mươi, ai hỏi tôi chỉ nói năm sinh để ai giỏi toán thì tự trừ ra với năm hiện tại thì biết, gặp tay dốt toán trừ nhầm có khi tôi lại được giảm đi…vài tuổi! Rồi cứ thế tôi ngoài năm mươi, giờ thì ai hỏi tôi chỉ nói bằng tên…con giáp! Chẳng hạn tôi nói tôi tuổi con gà, con gà thì có bao nhiêu là năm…gà! Họ chẳng còn biết đâu mà lần, mà giá như tôi nói rõ  là  tôi tuổi Đinh Dậu thì cũng chẳng ai biết Đinh Dậu là cái …đinh gì!

Không hiểu sao tôi rất thích nói về tuổi Tây, tuổi Tây nghe vừa có vẻ…Tây vừa giảm bớt một tuổi già so với tuổi ta. Là phụ nữ khổ thế đấy, chắc chiu từng ngày xuân, đã thế người ta lại hay nói “Trai ba mươi tuổi còn son. Gái ba mươi tuổi đã toan về già”. Tôi chắc rằng tác giả của câu nói ấy là đàn ông (Và là người có ác cảm với phụ nữ lắm) mới bày ra câu nhận xét đầy…ác ôn như vậy. Chứ nếu là tôi, một người có mối thiện cảm với đàn ông lẫn đàn bà thì tôi sẽ nói “Trai bảy mươi tuổi còn son. Gái bảy mươi tuổi mới toan về già” cho người đời dựa vào đó mà có một cái nhìn rộng thoáng về sự lão hoá của cả hai phái.

Mùa đông đã qua, tôi cặm cụi tỉa lá cho cây Mai Tứ Quý trước sân nhà, hy vọng mùa xuân đến cây cho nhiều hoa. Tôi ngắm thân cây xù xì già cỗi như ngắm những đốt thời gian đi qua để lại dấu vết buồn bã trên thân cây. Cây mai này đã hơn một nửa tuổi của tôi, nó cũng cô đơn quạnh quẽ qua bao mùa mưa nắng trước hiên nhà. Tôi thông cảm cho nó như cám cảnh cho cuộc đời tôi nên cố trồng thêm một cây nữa bên cạnh cho nó có bạn, nhưng dù có ươm trồng, chăm bón bao nhiêu cây mai con cũng không sống được. Người chung quanh lại bảo “Nó giống bà chủ của nó, cứ một thân một mình vậy thôi. Chừng nào bà kiếm được một mình nữa ở chung thì tự khắc cây mai đó sẽ sinh sôi nảy nở”. Hừm! Tôi mà kiếm được một mình nữa thì còn nói làm gì. Tôi ức lắm, họ nói như thế chẳng khác nào chế giễu tôi không có ma nào nhìn tới, tôi mà kiếm được một mình nữa thì…thì họ phải biết với tôi. Ừ! Mà biết gì nhỉ? Có tôi biết thì có, biết phải ra sức mà chìu chuộng người mà mình rước về ở chung. Biết phải trở thành người phụ nữ công dung ngôn hạnh như thế nào cho đẹp lòng người í, biết phải giỏi việc ngoài xã hội lẫn đảm đang việc trong nhà! Biết ra đường cứ phải thẳng một đàng mà đi và phải biết… đủ thứ!

Rồi mùa Xuân đến thật nhanh. Những bông mai tứ quý bắt đầu e ấp nở trên những nhánh cây trụi lá sau mùa đông giá. Tôi thường đặt chiếc ghế cạnh cây mai và những buổi chiều tôi hay ra ngồi ở đó ngắm nhìn mây bay, ngắm nhìn một thời dĩ vãng đã qua, ngắm nhìn những hình ảnh vẫn để lại trong trái tim một niềm khắc khoải…

Gió chiều mát mẻ, tôi cũng thường hay lạc vào giấc mơ tiên!

000

Hồi tôi còn trẻ tuổi, hồn nhiên vô (số) tội. Được cái vui vẻ dễ hòa đồng và cũng có tí gọi là nhan sắc. Và với tấm nhan sắc nếu không mặn mà bằng nàng Hồng kiêu sa, thì cũng là nàng Cúc vàng tươi ấy tôi tha hồ mà ngắm nhởn nhơ con bướm lượn tà tà quanh tôi. Tôi tưởng bở cứ nghinh mặt lên mỗi khi thấy có ai nhìn mình. Riết thành tật, mặt tôi cứ nhìn lên… trời nên tôi không thấy có ai ngang tầm nhìn thẳng. Thỉnh  thoảng mẹ tôi rỉ tai:

- Bà Hai có thằng con trai coi được lắm, nó cũng thích mày nên bã muốn chọn mày cho con trai bã, mẹ cũng thấy…

Không đợi mẹ hết câu, tôi trề môi:

- Anh chàng đó chỉ biết vùi đầu lo kinh sử, có thấy gì ngoài mớ chữ nghĩa. Tướng đạo mạo như ông già. Mắt thì đeo cái “đít chai” dầy cộm, ra đường cứ đi lầm lầm lũi lũi có ngày tông vô cột đèn cũng không thấy…

Lúc khác mẹ lại thỏ thẻ:

- Bà Ba có vẻ muốn “chấm” mày cho thằng con trai của bã, nên cứ hỏi thăm mày.

Tôi lắc đầu, làm bộ làm tịch:

- Anh chàng đó nhìn thiếu thước tất, con mà lấy về thì chắc để ẵm…đi chơi!

Mẹ tôi thấy không thể nào kéo tôi xuống khi mà tôi đang lơ lửng trên mây nên cũng nãn lòng chỉ còn biết nhắc tôi:

- Mấy bà ở giá không chồng ưa…cắn người ta lắm, mày liệu đừng có đến gần họ.

Trong lòng thì cũng thú vị lắm khi nghe có người chú ý đến mình, nhưng ngoài mặt tôi cứ ỏng ẹo làm cao. Ỏng ẹo mãi như thế cho đến khi tôi hạ thấp tầm nhìn thì các chàng trai một thời theo đuổi tôi đã yên bề gia thất, các bạn gái của tôi cũng tay dắt, tay bồng. Còn mẹ tôi thì ngồi than vắn, thở dài không yên lòng vì sợ sau khi bà qua đời, tôi sẽ thành bà tiên khi khát phải bò ra giếng uống nước vì cái sự độc thân của tôi.

Rồi ngày ấy cũng đến, tôi trở thành một bà giá chính hiệu, ra vô thui thủi một mình. Chẳng ai rảnh rang mà chuyện phiếm với tôi, thậm chí mấy đứa trẻ con trong xóm cũng lảng đi dù tôi kêu chúng đến để cho kẹo, không biết có phải chúng nghe ai truyền miệng rằng mấy bà già độc thân thích…cắn trẻ con!Thật ra đó là những lời hù dọa, cũng là nhắc khéo mấy cô làm biếng…lấy chồng.

Tôi ra khỏi hồi tưởng vì một bà bạn thân đường đột đến thăm:

-…Tui đến để thực hiện một chuyện quan trọng. Tôi sẽ không để cho bà sống một mình nữa…

Tôi hốt hoảng:

- Bà định gởi tui vô nhà dưỡng lão ư?

- Đừng vội, từ từ rồi cũng biết, tui tới đây vì có người nhờ, có mục đích hẳn hoi (Rồi bả nhìn tôi săm soi như đang xem một món hàng) Không biết “nội thất” có vấn đề gì không chứ “mặt tiền” thì cũng chưa đến nỗi nào…

Tôi tự khai:

- Tim, gan, phổi, dạ dày của tui đều hòa thuận với nhau, chả khi nào biểu tình hay meetting nên tui rất dễ chịu. Nói chung là ổn!

- Còn mắt thế nào? Nhìn có rõ không?

- Dù không còn là một giòng sông cho thuyền anh bơi lội, nhưng đeo kính vào thì thị lực cũng  khoảng bảy chục phần trăm.

Bà bạn của tôi chất vấn tiếp:

- Thế còn tai? Tai nghe có rõ không?

- Trời ơi! Nếu lảng tai làm sao tui nghe bà hỏi nãy giờ…

Bà bạn tôi vỗ tay vào bắp vế một cái tỏ vẻ dứt khoát:

- Vậy là tốt! Tui có thể tuyên bố kế hoạch…

Tôi ngạc nhiên:

- Kế hoạch gì vậy?

- Làm mai cho bà một ông để sớm hôm hủ hỉ…

Tôi lắc đầu nguây nguẩy:

- Tui già rồi, còn nghĩ đến việc lấy chồng sao?

- Lấy tuốt, mắc gì không! Còn ăn còn thở là còn lấy chồng được. Nghe mấy câu ca dao nè. “Ai đi xin đợi tôi cùng. Tôi đi kiếm rượu cho chồng tôi xơi. Chồng hư mang tiếng mang tai. Tiếng tai thiếp chịu hơn ai không chồng”…

Tôi phản đối:

- Bà đừng ỷ mình có chồng mà ngạo mấy người ở giá như tui đó nhé.

-…tui không ngạo, tui chỉ nói chuyện thực tế thôi. Nghe tui kể tiếp nè. Có một cô quá lứa vừa mới lấy chồng, sau đêm tân hôn cô ta ngẫm nghĩ sao đó mà khóc um lên, cổ nói nếu biết như thế thì cổ lấy chồng từ lâu rồi…

-…vì sao?

- Vì tiếc đã bỏ phí mấy chục năm! Vì đến lúc ấy cổ mới biết lấy chồng là như thế nào…hahahaha….

- Hừm! Thế còn câu “Lấy chồng như gông vô cổ” thì sao?

Bà bạn của tôi chắc là một bà vợ trong một gia đình hạnh phúc, nên lý sự về cái vụ ở giá rất vững:

-…nhưng “Gái không chồng như ván gỗ lênh đênh!”.

Tôi thấy tai mình nóng lên. Quái! Tôi có còn trẻ đâu mà nghe chuyện lấy chồng lại ngượng như hồi mới lớn vậy kìa. Sau một hồi tranh luận, những điều bà bạn tôi nói đầy tính thuyết phục nên tôi thấy cũng có lý quá, nhưng nếu bây giờ tôi gật đầu ưng thuận cho bà bạn giúp tôi thì còn ngượng hơn. Tôi còn đang bối rối thì bà bạn hỏi dồn:

- Sao? Có đồng ý không cho tui còn tính, tết đến nơi rồi sợ không kịp…

Tôi không dám lắc đâu (Dù là giả vờ) vì sợ mất cơ hội như ngày xưa, tôi đã từng bỏ qua cơ hội của mình vì cái sự làm bộ làm tịch. Tôi nói lí nhí trong miệng:

- Thì …thì tùy bà, nhưng biết có ai…

- Có đấy! Một người cũng vì mãi lo công danh mà quên béng cái vụ tìm lại khúc xương sườn bị thất lạc của mình. Ngay ngày mai tui sẽ đưa ổng đến đây gặp bà.

000

Ngay ngày mai! Bà bạn thân mến của tui không quên nhiệm vụ. Tôi dậy từ sớm. Sau khi sửa sang lại dung nhan cuối xuân của mình xong thì những người khách thân mến của tôi đến. Tôi trố mắt nhìn người đàn ông đi bên cạnh bà bạn tôi, rất dễ để tôi nhận ra những nét quen thuộc mà thời son trẻ tôi từng gặp, vẫn cái kính dầy cộm, dáng người đạo mạo cùng vẻ mặt (Ngày xưa trắng trẻo thư sinh) nay đã in khắc dấu của thời gian như…tôi! Tôi chợt nhớ câu thơ của cụ Phan Khôi  “..nếu chẳng quen lung, đố có nhìn ra được…”.

Tôi bối rối hỏi:

- Anh…anh có phải là con của bác Hai mà ngày xưa…

- Vâng! Chính tui đây.

Tôi hiểu rằng chính tôi đã để mấy chục mùa xuân của mình trôi qua một cách uổng phí, nếu như ngày xưa tôi đừng bày đặt chê anh. Nhưng giờ gặp lại nhau cũng chẳng biết nói gì, có lẽ ảnh cũng vậy, cứ lúng ta lúng túng. Còn bà bạn của tôi thì cứ cười mím chi, bả rành cái vụ này quá nên chắc cũng thông cảm, bả gợi chuyện:

- Ủa! Cây mai con lúc nãy tui thấy anh xách theo nói để trồng cho cổ đâu rồi?

Ngay lúc đó anh mới có chuyện để nói, có việc để làm:

- Mấy bận đi ngang qua đây thấy cây mai nhà cô Ba đẹp quá nên tui dìa tìm giống để ươm, may sao nó lên không thiếu hạt nào, để tui ra trồng bên cạnh cây của cô cho nó có bạn. Cô Ba có cái gì để xới đất không để tui trồng xuống cho cô…

Thế là mỗi việc xới đất lên, vùi có một gốc cây xuống, tưới nước mà cả ba người lăn xăn như trồng cả một vườn cây, may sao đó cũng là cách để khỏa lấp những ngượng nghịu mà mục đích của cuộc gặp gỡ cần nói (Già rồi chả lẽ mà nói chuyện yêu iếc thì biết nói gì!!!). Rồi những chuyện tiếp theo mà chúng tôi rôm rả là…các giống cây mai có trên trời đất.

Mãi đến khi bà bạn của tôi và ảnh ra về, tôi mới liếc mắt nhìn theo. Lại nhớ đến câu thơ của cụ Phan Khôi “Liếc đưa nhau đi rồi. Con mắt còn có đuôi…”

(2.10.2013)

Hồ Thụy Mỹ Hạnh

*Tạp chí Lang Bian Số Xuân Ất Mùi 2015





 

Ngỡ Ngàng Mùa Xuân

r355

Ng Ngàng Mùa Xuân

Khi em  về nơi ấy mùa Xuân

Những cánh én liệng bay trong nắng ấm

Đào đã nở rực sắc màu tươi thắm

Cả đất trời đang vui biết bao nhiêu.

 

Khi em về trời đã tắt nắng chiều

Hoàng hôn ngủ trên những cành phượng tím

Đà Lạt là anh, nơi em tìm kiếm

Sao thật gần mà cũng vời vợi xa…

 

Em lạc vào xứ sở của loài hoa

Giữa ngập tràn mênh mông hương sắc

Em như đóa hồng trái mùa héo hắt

Ngỡ ngàng sao trước ngọn gió mùa Xuân.

(14g Chúa Nhật 17.2.2002)

Hồ Thụy Mỹ Hạnh

*Người làm báo Lâm Đồng Số 77 tháng 1.2006 (Xuân Bính Tuất)

 

Phiên gác đêm Xuân

Nhạc: Nguyễn Văn Đông

https://youtu.be/CRWZK2BMXYw?si=WbnQxYObyKT4fAJs

 

Vợ Yêu

r354.

V Yêu

     *Viết giùm quý ông để tặng vợ nhân ngày 8 tháng 3.

Bất cứ lúc nào anh cũng muốn viết về em

Như thuở xưa, hơn hai mươi năm về trước!

Thời gian đi xuôi, dường như anh thì đi ngược

Nên cứ thấy em trẻ trung, xinh đẹp như thuở ban đầu.

 

Cho anh một kho tàng anh chẳng màng đâu.

Nếu đổi em tức là anh mất cả.

Một ngày vắng em đất trời rộng quá

Anh thênh thang một cõi riêng mình.

 

Cạnh bên em đã tưởng bóng, thương hình

Gần đã nhớ, đi xa làm sao nỡ

Duyên trời se thật là cắt cớ

Chẳng thương gì, lại thương…người dưng!

 

Nghĩ đến em chẳng một phút thôi, đừng…

Em! Là niềm ước mơ mà anh có được

Là tình yêu của anh từ kiếp trước

Của kiếp này, và luôn cả kiếp sau…

Hồ Thụy Mỹ Hạnh (((*!*)))

(Đồng – Kính - Tặng)

*Phụ Nữ Chủ Nhật Số 9 Ngày 9.3.2003

 

Mười năm yêu em

Trầm Tử Thiêng

https://youtu.be/s6VYBtwrglk?si=5rx-t6BwvbOI8pLy 


Thứ Sáu, 9 tháng 2, 2018

Khúc Hoài Niệm

r353

Khúc Hoài Niệm

Chuông giáo đường đánh thức buổi chiều

Hàng phượng tím bâng khuâng xòe cánh nở

Nghe hơi lạnh len vào trong hơi thở

Mùa đông về lẻ một trái tim yêu

 

Lẻ một đường xưa, tất cả quạnh hiu

Lẻ góc quán thuở nào ta hay đến

Thời gian qua thiếu những gì yêu mến

Kỷ niệm buồn như sương khói nhòa tan

 

Thành phố này rất đỗi dịu dàng

Hàng liễu rũ ven hồ như tóc xõa

Tà áo bay trong chiều mênh mang gió

Em đã xa rồi cái tuổi đôi mươi

 

Để cảm nhận niềm vui ít ỏi trên đời

Để nắm bắt những ảnh hình ngắn ngủi

Là ánh mắt, nụ cười lần gặp cuối

Trong một chiều giục giã tiếng chuông ngân

 

Cũng mùa đông sương lạnh bâng khuâng

Tay em giấu trong tay người chợt ấm

Tuổi hai mươi đã xa rồi, lâu lắm…

Chỉ còn trong niềm nhớ tiếc mà thôi.

(23g25 Thứ Năm 20.12.2001)

Hồ Thụy Mỹ Hạnh

 


Tóc gió thôi bay

*Hat karaoke: Hồ Thụy Mỹ Hạnh

https://youtu.be/StT15fu2CSg?si=_VZC3xKdM-WImarF