Thứ Bảy, 17 tháng 12, 2022

Mùa noel qua chúng ta chia tay giã từ...

                ....Mùa noel qua chúng ta chia tay giã từ...



Mai người đi

         


r489.

Mai người đi

Mai người đi nắng bâng khuâng

Phố chiều cô lẻ bước chân ai buồn

Người vào chớp bể mưa nguồn

Phong sương vai gánh nặng hồn núi sông.

 

Mai người đi nỗi thương mong

Chia đều hai nửa, nỗi lòng biệt ly

Không mưa mà ướt bờ mi

Cầm tay không biết nói gì người ơi!

 

Mai đây khắp bốn phương trời

Như mây phiêu lãng xin người đừng quên.

Mình em với nỗi buồn tênh

Hoàng hôn tắt nắng, gió bên hiên nhà.

 

Mai người đi thế là xa

Con đường hai đứa từng qua những ngày

Yêu thương tay nắm bàn tay

Sẽ còn em với tháng ngày đợi mong.

 

Thời gian như nước xuôi dòng

Yêu thương chỉ giấu trong lòng, chênh vênh…

Biết người có nhớ hay quên?

Bóng đêm dù chậm cũng bên hiên đời.

 

Ước mơ giờ đã xa vời

Ngắm mây mà ngỡ phương trời người đi

Thôi không chờ đợi mà chi     

Khi người như cánh thiên di bay rồi…

                 Hồ Thụy Mỹ Hạnh

 

Một người đi

Nhạc: Mai châu

https://youtu.be/Tkepjheb0tU?si=zfvpYHCHAExVYP8X









Chủ Nhật, 23 tháng 10, 2022

THẦM LẶNG MỘT VẦNG TRĂNG (KARAOKE)

 THM  LNG  MT  VNG  TRĂNG

Thơ: Hồ Thụy Mỹ Hạnh.

Nhạc: Trần Hữu Bích.




Lời nhạc:

Thầm lặng một vầng trăng

 Nhạc: Trần Hữu Bích,

Thơ: Hồ Thụy Mỹ Hạnh

Mùa thu  ơi, thầm lặng một vầng trăng. Đêm nay  lạnh, rét run từng chiếc  lá. Chia tay nhau, ta trở thành người  lạ. Và em nhớ anh, vì gió những buổi chiều.

Em nhớ anh có  thể vì tình yêu. Hay có  thể vì  ngày xưa quá  đẹp. Chia tay  nhau cửa vào tim đã  khép. Cung đàn năm  xưa ai  làm lỗi nhịp rồi.

Trăng vỡ đôi có  thể vì từ  ly. Nhưng kỷ niệm sưởi hồn ai bớt lạnh. Tim đan mộng để hồn ai chấp cánh. Dù mộng kia đâu trở lại bao  giờ !

Huế [dm] ơi thắp vào tim nỗi nhớ. Nghe đêm sâu dằng một nỗi niềm.

 

Thầm lặng một vầng trăng 

Nhạc Trần Hữu Bích, 

Thơ: Hồ Thụy Mỹ Hạnh

 Mùa thu [F] ơi, thầm lặng một vầng trăng Đêm nay [Am] lạnh, rét run từng chiếc [Dm] lá Chia tay [Gm] nhau, ta trở thành người [Bb] lạ Và em nhớ [Gm] anh, vì gió những buổi [C7] chiều. [F] Em nhớ anh có [C] thể vì tình [Dm] yêu [Gm] Hay có [C] thể vì [C7] ngày xưa quá [F] đẹp Chia tay [Gm] nhau cửa vào tim đã [Bb] khép Cung đàn năm [C] xưa ai [C7] làm lỗi nhịp [F] rồi. [F] Trăng vỡ đôi có [C] thể vì từ [Dm] ly [Gm] Nhưng kỷ [C] niệm sưởi [C7] hồn ai bớt [F] lạnh Tim đan [Gm] mộng để hồn ai chấp [Bb] cánh Dù mộng [C] kia đâu trở lại bao [Am] giờ ! Huế [dm] ơi thắp vào tim nỗi [F] nhớ Nghe đêm [Gm] sâu dằng [C7] dặc một nỗi [F] niềm.


THẦM LẶNG MỘT VẦNG TRĂNG 

Thơ: Hồ Thụy Mỹ Hạnh. 

Nhạc: Trần Hữu Bích. 

Ca sĩ Vân Khánh 

https://www.youtube.com/watch?v=qRzXZxgBRs0 

Thứ Hai, 19 tháng 9, 2022

Bên trời lãng quên

r488.

Bên tri lãng quên

Em cho anh nợ kiếp này

Một vầng trăng khuyết chở mây gió về

Em cho anh nợ lời thề

Chiêm bao vẫn những tái tê giấc buồn.

 

Quay về quá khứ mà thương

Gió ơi! Thổi những đoạn trường bay đi

Chân trời khuất bóng thiên di

Xa nhau từ thuở xuân thì, tóc xanh…

 

Mấy mươi năm một thoáng nhanh

Chỉ là giấc mộng không thành trong ta!

Nợ em lời hẹn xưa xa

Dù kỷ niệm chẳng nhạt nhòa lãng quên.

 

Chỉ còn lại một cái tên!

Và bao kỷ niệm, đành quên hẹn thề

Người đi, đi mãi không về

Mấy mươi năm những bộn bề bủa vây.

 

Người đi biển rộng sông dài

Tóc mây em cũng dần phai, tháng ngày…

Bên thềm những chiếc lá bay

Cuối mùa lặng lẽ lắt lay nỗi niềm.

 

Tình ta lạc giữa biển chìm

Em cho anh nợ lối tìm về xưa…

Hồ Thụy Mỹ Hạnh




https://youtu.be/fPUuvKr1KmI?si=R7vI4HrVlerEdTym

 

Cánh hoa yêu (Nhạc: Hoàng Trọng)

 

Cánh hoa yêu

Nhạc: Hoàng Trọng

Hồ Thụy Mỹ Hạnh is singing


Thứ Hai, 22 tháng 8, 2022

Thứ Hai, 1 tháng 8, 2022

Lá đổ muôn chiều / Nhạc: Đoàn Chuẩn – Từ Linh

 Lá đổ muôn chiều

Nhạc: Đoàn Chuẩn – Từ Linh

 Hồ Thụy Mỹ Hạnh is singing


Dĩ vãng úa (Truyện ngắn)

R 88.

Truyện ngắn

Dĩ vãng úa

Hồ Thụy Mỹ Hạnh

Huấn vẫn nhớ người con gái của ngày tháng cũ, ngày chàng còn là một người lính với cuộc đời phiêu lãng, sống ở núi rừng nhiều hơn phố thị. Những lần về sau khi hoàn thành nhiệm vụ, chàng thường hay đến quán cà phê Hương Rừng, ở đó có Hương con gái của chủ quán. Chàng chờ nàng đi học về, khi nàng bước vào cửa với chiếc cặp ôm nghiêng ngang trước ngực, tà áo trắng quấn quít đôi chân thon dài kéo theo những đôi mắt của các chàng trai đang…trực quán nhìn theo! Vào cửa, Hương thường nhìn nhanh về chiếc bàn ở góc quán cạnh quày, chiếc bàn thỉnh thoảng có một người lính ngồi ở đó, chiếc bàn ấy cũng có nhiều ngày vắng bóng chàng, và khi nào nàng thấy người mình mong đợi xuất hiện thì khuôn mặt tươi lên rạng rỡ, môi nở nụ cười và ánh mắt long lanh nhìn về nơi có người mà nàng âm thầm ngóng đợi. Nụ cười của nàng được đáp lại, người lính ấy không gặp khó khăn nào khi làm quen với nàng. Đó là những ngày Hương chợt siêng năng ra ngồi ở quày để trông coi quán,  còn người lính ấy không ngại ngần như các chàng trai khác, chàng bước đến đứng tựa quày trò chuyện với nàng, cả hai đều hiểu thứ tình cảm thâm sâu tận trái tim đã ngầm trao cho nhau. Bãi biển khuya có lần đón bước chân hai người, những câu chuyện họ trao đổi với nhau có sóng rì rào phụ họa, nhưng rồi mối tình chưa kịp chớm nở đã vội chia lìa, phải dừng lại như một định mệnh mà không riêng là chuyện của hai người.

ooo

Bốn năm sau Huấn trở về từ một trại tù, chàng mang tâm trạng chán nãn trước một tương lai mờ tối. Huấn vẫn nhớ Hương và chiếc bàn ở góc quán Hương Rừng, nhưng không có tin gì về nơi ấy mà cũng không có điều kiện để tìm thăm. Sự im lặng trong tình yêu vì bất cứ lý do gì thì cũng tạo nên  sóng ngầm có thể nhận chìm con thuyền tình đã mất hướng. Mặc cảm tự ti của một người trắng tay giữ chàng lại bên bờ của sự rạn vỡ. Thời gian làm nhiều thứ nhạt mờ, rồi chàng gắn kết đời mình với một thiếu nữ quen biết qua những lần đi công tác thủy lợi do địa phương tổ chức, chàng muốn sự bất ổn trong cuộc sống của mình có người chia sẻ hơn là một tình yêu đích thực cần kết hợp.

Rồi chàng ra đi cùng với gia đình nhỏ của mình, những năm tháng nơi xứ người, Huấn phải lo học, lo làm việc để ổn định cuộc sống, còn trách nhiệm với gia đình ở quê nhà nữa, chàng không còn tâm trạng để nhớ nhung về một kỷ niệm  đã xa vời thời còn chinh chiến.

Khi năm tháng dần qua làm nhiều thứ thay đổi kể cả tình người, người vợ đã theo chàng từ những ngày son trẻ cũng có những suy nghĩ khác xưa. Hai người vẫn chung sống nhưng hạnh phúc với chàng là một thứ xa xỉ. Trong một xã hội mà quyền tự do của con người được đặt lên hàng đầu cũng khiến một số người cho phép mình làm những điều theo ý mình, vợ chàng cũng thế…

Chịu đựng là điều Huấn luôn tự nhắc mình để giữ cho cuộc sống gia đình yên ấm. Chàng không tỏ bày suy nghĩ của mình được với ai, dần dần chàng biến thành người ít nói, trầm lặng. Hiện tại trước mắt không có gì khiến chàng quan tâm. Nhưng tình yêu xưa như một vết xước trong tâm hồn, dù không đau nhưng đã thành vết sẹo mà nhiều lần Huấn vô tình chạm phải. Chàng chợt nghe nỗi khát khao, nhớ tiếc một hình bóng xa xăm nhưng chợt biến chợt hiện trong trí nhớ. Hương bây giờ ra sao? Huấn mong gặp lại người có khuôn mặt với những nét dịu dàng mà chàng từng mê đắm. Huấn tự trách mình ngày xưa sao không quyết tâm tìm Hương, tình yêu là nhịp cầu giúp khoảng cách dù bao nhiêu dặm cũng có thể nối gần lại, khoảng cách chỉ là chướng ngại tạm thời, sao Huấn có thể gác lại với những lý do mà đến nay chàng mới nhận ra đó chỉ là cái cớ để biện minh cho mình lúc đó?! Huấn cứ nhớ để rồi nghe trái tim đau, chàng mong mỏi một lần trở về để tìm lại hình bóng xưa dù biết chỉ còn là những mảnh vỡ.

Ooo

Không ai thắc mắc khi Huấn thực hiện chuyến trở về, quê hương ai mà không nhớ!

Sau khi thăm viếng họ hàng, Huấn thân hành về lại nơi xưa chàng đã từng sống khi còn trong quân ngũ. Mong muốn tìm lại kỷ niệm mà chàng vẫn chôn tận đáy lòng. Tình yêu của người lính ở cái thời cận kề cái chết nên vội như không có ngày mai, tuy nhiên không hề thiếu sự chân thật và cũng biết bao đêm “Gọi thầm tên em…”. Không khó khăn trong việc dò hỏi về quán cà phê Hương Rừng năm xưa, căn nhà đó đã đổi chủ nhưng người ta vẫn hướng dẫn cho Huấn tìm đến nơi ở mới của Hương, nàng sống trong một con hẻm nhỏ. Huấn đến nơi và nhờ người hàng xóm gọi Hương về khi biết nàng đang bán ở chợ.

Ánh nắng chiều nghiêng bên hè rọi theo người vừa hấp tấp bước vào cửa. Huấn nhìn thiếu phụ trước mắt mình mà không thấy nét quen nào, chàng sẽ không biết đó là ai nếu không nghe người ấy hỏi:

- Anh…anh Huấn phải không?

Chàng lặng người đi, những nét xinh đẹp trên khuôn mặt Hương không còn nữa, nắng gió phủ lên làn da có vài nếp nhăn. Mái tóc mượt dài in trong trí nhớ Huấn giờ thay bằng một búi tóc có nhiều sợi bạc, thời gian biết cách tàn phá thật. Huấn kịp trấn tĩnh rồi nở một nụ cười:

- Phải! Anh đây…

Hương mím chặt môi, nhìn Huấn với đôi mắt bắt đầu ứa lệ. Nàng lẳng lặng bước đến ghế ngồi xuống rồi nhỏ nhẹ:

- Anh ngồi đi…

Huấn ngồi xuống chiếc ghế đối diện Hương rồi đưa mắt nhìn quanh, mọi thứ đơn sơ cho thấy chủ nhân thuộc gia cấp nghèo. Hình ảnh cô nữ sinh kiêu hãnh ngày xưa đã mất, giờ trước mắt chàng là một thiếu phụ mà thoạt nhìn đã nhận ra sự lam lũ với những nét tàn phai. Một lát sau Hương mới ngập ngừng lên tiếng:

- Em không tin có ngày mình còn gặp lại. Sao hồi đó anh đi luôn như vậy?...

Câu hỏi như một lời trách cứ, Huấn chậm rãi nói:

- Có những điều không thể theo ý mình, nhưng giờ anh có mặt ở đây chứng tỏ anh vẫn nhớ em…

Hương mỉm cười:

- Cám ơn anh đã cho em nghe một câu nói thật ấm lòng…

Rồi nét u hoài lại lộ trên khuôn mặt nàng, nàng kể cho Huấn nghe về cuộc đời mình: Nhiều năm chờ đợi một người của mối tình đầu, cuối cùng khi không còn hy vọng gì nữa nàng phải lấy chồng, vì Hương cần một người có thể kề vai gánh vác khó khăn với gia đình nàng. Rồi cũng như nhiều người muốn thoát khỏi hoàn cảnh của mình trong thời điểm đó, ba má Hương đã bán nhà lấy vàng cho chồng nàng và đứa em trai duy nhất vượt biển, để rồi biển đã cướp mất họ…

Nhìn Hương như gánh hết nỗi niềm của thế gian này khiến vai lệch nghiêng một bên. Mắt nàng buồn, đẫm lệ. Huấn chồm sang vỗ nhẹ lên bàn tay nàng đang đặt trên bàn, Hương để yên nhưng không nhìn Huấn:

- Anh có hạnh phúc không? (Nàng hỏi nhỏ như sợ người kia nghe thấy)

Huấn cười nhẹ, không trả lời. Chàng hỏi lại:

- Hiện giờ em sống ổn chứ?

- Mỗi ngày em ra bãi chờ tàu về, mua một ít hải sản rồi ra chợ bán, cũng tạm ổn. Em có con gái và cháu lấy chồng xa rồi…

Sự nôn nao đã tan biến ngay lúc vừa gặp lại Hương, Huấn chưa phân định được suy nghĩ của mình, nhưng chàng cảm thấy như đang gặp một người khác, không phải là người trong trí nhớ của chàng bấy lâu. Thay vào đó là cảm giác thương xót dành cho người thiếu phụ không may mắn như một lẽ thường tình, thế thôi...

Huấn nhìn thấy vẻ quyến luyến của Hương khi chàng chào tạm biệt. Hương rụt rè nhận số tiền cuộn tròn Huấn dúi vào tay nàng, nàng biết đó là khoản tiền có thể giúp mình vượt qua được vài khó khăn, nên nàng nén ngượng ngùng nhận lấy.

Hương đứng nhìn theo Huấn đi khuất, con hẻm nhỏ có còn dấu chân chàng? Nàng không biết mình đang buồn hay vui, nhưng biết rõ thân phận nàng và chàng có một khoảng cách vô hình mà xa muôn trùng.

ooo

“Đừng làm khổ trái tim mình bằng cách bắt nó nhớ, bắt nó chứa những điều làm nó đau. Người ta quên mình thì tội gì mình nhớ họ”. Hương tự nhắc mình bằng câu mà cách đây ba mươi năm trước nàng từng nhắc mình! Suốt đời tôi săn đuổi tình yêu như người thơ săn đuổi vầng trăng, chạy tới đâu cũng thấy trăng trước mặt nhưng không thể nào với tới…

Hương không biết nơi anh sống ra sao, nhưng chắc chắn nơi đó không buồn và hiu quạnh như cảnh vật chung quanh nàng. Bây giờ nàng mới nhận ra nỗi buồn sâu xé trong lòng không phải mới, mà là rất cũ, nó chỉ nằm yên tận thẳm sâu tâm hồn chưa có thời gian trỗi dậy mà thôi. Nỗi buồn đó có bóng hình của Huấn, của tất cả sự  khổ đau của đời nàng cộng lại.

Rồi có lần Hương đã rảo bước ra biển, đưa mắt nhìn về phía chân trời hun hút với nỗi khắc khoải. “Em gởi cho anh giọt nước mắt mà chỉ có biển biết thôi (Còn anh sẽ không bao giờ biết) Với một câu hỏi: “Đã xa nhau rồi sao anh còn tìm về?...”

Hồ Thụy Mỹ Hạnh




Tình chết theo mùa Đông (Nhạc: Lam Phương)

Tình chết theo mùa Đông

(Nhạc: Lam Phương

Hồ Thụy Mỹ Hạnh is singing

 


 

Thứ Sáu, 15 tháng 7, 2022

Sinh nhật của tôi


 

Sinh nhật của tôi

Hôm nay sinh nhật của tôi

Xưa nay không tiệc, không vui, không buồn

Cũng như vạn ngày bình thường

Chỉ là đánh dấu đoạn đường tôi qua

Mấy mươi năm nắng còn già

Mưa cũng luống tuổi, trăng xa cũng mờ

Mọi điều thật cũng như mơ

Ngày, đêm gom cả vào trang thơ buồn

Đời dài muôn vạn lối, đường

Tôi nghe sương khói nhẹ vương vào hồn

(16. 7.2022)

Hồ Thụy Mỹ Hạnh 



 



Thứ Tư, 8 tháng 6, 2022

Điệu buồn đêm mưa (Nhạc sĩ: Vinh Sử)

Điệu buồn đêm mưa

Nhạc sĩ: Vinh Sử

Hồ Thụy Mỹ Hạnh is singing

 


 

Điệu buồn đêm mưa

https://www.youtube.com/watch?v=ITqJupAm-Hc


Hoài Cảm (Nhạc sĩ: Cung Tiến)

Hoài Cảm

Nhạc sĩ: Cung Tiến

Hồ Thụy Mỹ Hạnh is singing

 https://www.youtube.com/watch?v=rg24OpEBw_U


 


     https://www.youtube.com/watch?v=rg24OpEBw_U



Những Ngôi Nhà Không Có Đàn Bà (Truyện ngắn)

 

     R86.

Truyện ngắn

Nhng Ngôi Nhà Không Có Đàn Bà

Hồ Thụy Mỹ Hạnh

(Tiếp theo: “Những ngôi nhà không có đàn ông

Ở đây là xóm toàn đàn ông sinh sống nên cả một dãy phố bình yên, vắng lặng. Không có cảnh vài người ngồi tán gẫu chuyện trên trời dưới đất như bên xóm đàn bà ở dãy phố ngoài kia. Nguyên nhân việc không có đàn bà trong các ngôi nhà này sẽ được kể dưới đây.

OOO

Buổi sáng những người đàn ông đóng cửa vội vàng rồi rời nhà đến nơi làm việc, khu phố chìm vào sự yên tĩnh. Chỉ có chú Tám là ở nhà vì chú đã hết tuổi làm việc. Nhà có hai cha con, nhưng con trai của chú sáng cũng đi làm chiều mới về. Chú thành người gác dang cho cả xóm khi các chủ nhà đi vắng. Rảnh rỗi chú cứ tản bộ từ đầu xuống cuối dãy dòm dòm, ngó ngó thấy nhà nào có sự gì là chú ra tay liền. Có nhà cổng bị bật ra thì chú đến cài chốt lại, có nhà đèn còn sáng thì chú tiện tay kéo cái cầu dao điện gắn ở vách ngoài xuống. Hiền lành và tốt bụng như thế nhưng chú bị vợ bỏ vì chú quá thật thà, ai nói gì cũng tin, vì vậy người quen lợi dụng chú, thay vì lãnh lương về nộp hết cho vợ thì chú có thể trích bớt cho bạn mượn mà không nghĩ người đó có nhớ để trả lại không. “Tiền là thước đo lòng người…” vợ chú không tốt và cả tin như chú nên bả chia tay chú để đi lập cuộc đời mới, may mà bả  không cần dắt con theo, nên thằng cu Tí đẹp trai được chú nuôi nấng từ đó và giờ đã là một chàng trai hoàn hão, giống tính hiền lương như chú. Chú Tám thề ở vậy nuôi con, không dính tới đàn bà nữa vì chú đã nếm đủ rắc rối từ bà vợ nên…ngán!.

Kế nhà chú Tám là nhà lão Quang, lão này rất keo kiệt! Vợ lão đã gút bai từ lâu vì cái tính thương tiền của lão. Đối với lão, hôn nhân cũng giống kinh doanh nên phải tính cho kỹ, nếu không là lỗ vốn như chơi. Nhà có hai vợ chồng nhưng lão luôn đề phòng cẩn mật. Tiền lão gởi ngân hàng không dám cất ở nhà, cuốn sổ tiết kiệm cũng cất kỹ trong két sắt mà mật mã là một bí mật chỉ lão biết. Chi phí trong gia đình lão so đo với vợ từng chút. Chị vợ hận nên trước khi ly hôn ra đi, chị hết nhịn, kiếm chuyện đánh nhau với lão một trận cho bỏ những ngày cắn răng chịu đựng khiến hai hàm răng của chị…rơ hết trơn!. Sau khi vợ bỏ đi, lão không rước bà nào về nữa, lão luôn nghi ngờ không tin ai nên chỉ bồ bịch qua đường. Nhưng không cô nào được nhận gì từ lão dù chỉ là một đóa hồng. Lão cho rằng các cô chỉ thích thông qua lão để đi tới két tiền của lão chứ yêu đương cái nỗi gì. Khi biết tính lão như thế, cô nào cũng chạy mất dép! Đó là lý do lão cô đơn bền vững. Ai nghe chuyện của lão cũng nói “Mơi mốt để lão ôm tiền mà sưởi ấm đêm Đông!”. Họ còn xầm xì “Đàn ông như vậy đừng hòng có đời vợ thứ hai!”

Kế nhà lão Quang là nhà anh Thư, một người ít nói. Nhưng vợ của anh thì nói nhiều, còn có giọng nói lớn hơn bình thường. Lỡ có chuyện gì không ưng ý, thì chị vợ “phát thanh” cho cả xóm nghe. Anh Thư xấu hổ vì điều đó nhưng không muốn thi thố tài xem ai nói lớn hơn để áp đảo đối phương dù tinh thần anh bị vợ khủng bố dài dài. Anh luôn tự an ủi: “Người sợ vợ là người yêu hòa bình”, cứ cho là anh sợ vợ cũng được. Vợ mình, mình sợ chứ có sợ vợ ông hàng xóm đâu. Nghĩ vậy nên anh lúc nào cũng ngọt ngào, dùng hết những câu yêu thương để vuốt ve cơn tam bành của vợ. Nhưng cái gì xài nhiều cũng phải cạn, lời yêu thương cũng vậy. Đến lúc anh mệt mỏi nên cảm thấy con là nợ, vợ là oan gia, cửa nhà là nghiệp báo, vậy là anh ra đi bỏ lại khối tình biết ngỏ cùng ai cho vợ. Duyên tiền định thế nào anh lại đến “định cư” ở cái xóm toàn đàn ông, không thấy một bóng đàn bà! Nhiều người nhận xét rằng cô nào khôn nên kết duyên với anh sẽ hạnh phúc, vì một người có tính chịu đựng và hiểu biết như anh sẽ không làm ai tổn thương.

Kế nhà anh Thư là nhà Quận, anh chưa có vợ lần nào vì yêu mãi ngàn năm mối tình sâu đậm nhưng không được kết hợp, do lần đầu ra mắt nhà gái đã bị chê vì làm mếch lòng má vợ tương lai! Ngày ấy vừa được giới thiệu, anh liền chào hỏi vui vẻ: “Dạ…nếu không được giới thiệu con cứ tưởng cô là bà ngoại của em Thy đó…”

Vẻ mặt của má vợ tương lai sậm lại, nhưng chưa đến nỗi bất lịch sự tiễn khách ngay. Quận biết mình lỡ lời nên trong lòng cũng áy náy nên tìm cách “gỡ”. Sau một hồi chuyện trò, Quận cũng nghĩ ra câu để khen: “Con thấy cô già hơn vài tuổi thôi, nhưng nghe cô nói chuyện thì lại duyên dáng tưởng trẻ hơn vài chục tuổi. Cô nói chuyện nhí nhảnh như thế không biết cô già đâu…”

Một đứa thật thà bằng ba đứa dại! Có những người nếu im lặng lại tốt hơn là nói. Má của Thy nói riêng với con gái: “Nếu con lấy nó, phụ nữ khi có con nhan sắc thường tàn phai không chừng nó lại nói nhìn con giống bà ngoại của má cho mà xem”. Thy vẫn yêu Quận. Nhưng tình yêu đó bị trở lực vì sự chân chất của Quận. Họ đành đợi chờ ngày tái sử dụng những thứ có thể. Còn bây giờ Quận nằm trong “sào huyệt” với một trái tim chưa kịp vá lại mà đau! Nhưng gặp là duyên, lấy nhau là nợ. Nên Quận cứ trông mong mình là con nợ càng sớm càng tốt, Thy ơi!...bà chủ nợ ơi!. Ai cũng mong thuyền xưa cập bến để Quận thôi lẻ loi, lẽ nào bến nước thứ mười ba không dành cho Quận, anh thật thà thôi chứ có tội gì đâu!

Kế nhà Quận là nhà Vũ. Anh có vợ là một người hơi đẹp nhưng điệu đà. Ngày nào đi làm về Vũ cũng nghe vợ khoe: “Hôm nay em đi chợ, có một anh chàng cứ chạy xe theo sát sau em. Anh chàng ngắm em đến nỗi cán cục đá té nhào”. Hôm nữa: “Trời ơi! Sao em lại đẹp quá như vầy không biết. Em vào quán uống nước mà có một anh đến xin số điện thoại, nói rằng vì thấy em đẹp nên muốn liên lạc…”

Mỗi ngày mức ảo tưởng mỗi tăng: “Em gặp lại anh bạn cũ, anh ấy tỏ tình với em!”

Đôi khi Vũ cũng bực mình hỏi lại:

- Em cho anh ta biết là em có chồng rồi chứ?

- Có! Nhưng ảnh vẫn nói rằng “Có chồng thì mặc có chồng! Yêu cứ yêu…”

- Như vậy là họ khinh em đó!

- Hả? Theo đuổi em sao lại vì khinh em?

- Vì một người đàn bà đoan chính đã có chồng thì không bao giờ còn yêu người khác! Trừ loại lăng loàn trắc nết. Anh ta tỏ tình vì nghĩ em là loại đàn bà dám phản bội chồng để đáp lại, đàn bà như thế không đáng khinh thì còn là gì nữa???.

Thế là “chiến sự” xảy ra, chị vợ tuyên bố bỏ Vũ sẽ  dư sức lấy một người hơn Vũ. Đôi khi lý do chia tay đơn giản vậy thôi nhưng người ta không biết kiềm chế nên mới xảy ra cớ sự. Nghe đâu chị vợ không tìm được người hơn Vũ, mà tệ hơn anh cũng không có, nên chị rất muốn quay lại với anh nhưng nhà xưa đã bít cửa. Chị đang ăn năn, tu sửa bản thân mình, biết rằng nhan sắc là thứ sẽ mất theo thời gian, chỉ có tình thương yêu và sự hiểu biết mới giữ được mái ấm của mình. Nếu từ đầu chị đừng tự đề cao mình bằng ảo tưởng thì chị không mất đi người chồng mà chị yêu thương. Nếu chị đừng xem thường những cái lỗ đinh chị đóng vào con thuyền hạnh phúc mỗi ngày thì nó không đắm, để bây giờ phải hối tiếc muộn màng.

Kế nhà Vũ là nhà anh Mây. Anh là nhà báo có đời sống tự do bay bổng như cái tên của mình, mọi thứ ràng buộc đều khiến anh khó chịu. Nhưng rồi anh gặp chị! Sự dịu dàng, hiểu biết và nhất là tình yêu của chị khiến anh thay đổi “sở thích” độc thân của mình. Anh rước chị về bằng tình yêu không kém phần lãng mạn trong anh. Chị là người biết sống cho người khác, chị quan tâm, chăm sóc anh từng ly từng tí, mới đầu anh thấy hạnh phúc vì điều đó, nhưng rồi…

…Lại phải đổ tội cho thời gian! Mọi thứ chợt trở nên nhàm chán, Mây không muốn nói những lời ngọt ngào với chị nữa, cũng không cần giữ gìn những lời phê bình, chê trách chị. Và một điều đáng nói là Mây không còn thích chị chen vào suy nghĩ của anh! Lúc này chị mới biết Mây là một người đa tình, nhưng không hề… dại gái. Đa tình và dại gái rất khác nhau, nhưng ở với nhau lâu sự đa tình đã hết. Họ không còn muốn tâm sự thâu đêm suốt sáng như thuở ban đầu. Thời gian đi qua họ chả thấy gì, chỉ thấy già. Vậy thì níu kéo làm chi! Chị chia tay Mây với một trái tim thổn thức vì còn yêu anh nhưng không thể chịu được sự trái tính của anh. Nhưng Mây không bao giờ chịu nghĩ tình yêu và tình vợ chồng luôn cần sự chia sẻ, không thể phân biệt việc của ai thì người ấy quyết định. Và chừng nào Mây còn chưa hiểu ra điều đó, thì căn nhà của anh sẽ “…nhiều Đông lắm Hạ, nối tiếp đi qua, thiếu bóng đàn bà…”

OOO

Xóm đàn ông được hình thành từ những nhiêu khê, rắc rối của cuộc đời cộng lại như thế. Rồi bóng râm sẽ phủ xuống cuộc đời của họ, mà có hoàng hôn nào không chứa nỗi buồn. Bên kia là xóm toàn đàn bà, bên này là xóm của các ông. Mong sao ma đưa lối, quỷ dẫn đường… ủa lộn…duyên đưa lối, tình dẫn đường cho hai cái xóm kỳ lạ kia  có khúc cua để gặp nhau mà đồng ca bản “Tình Bắc duyên Nam”! (Muốn hòa hợp như thế chỉ có tác giả kể chuyện này mới làm được điều “kỳ diệu” đó, tin tôi không?…)

Hồ Thụy Mỹ Hạnh

 


 


Điệu buồn đêm mưa

Nhạc sĩ: Vinh Sử

https://www.youtube.com/watch?v=ITqJupAm-Hc


Thứ Sáu, 6 tháng 5, 2022

Tình ơi! Sao đi mãi… (Truyện ngắn)

 

R 85.

Truyện ngắn

Tình ơi! Sao đi mãi…

Hồ Thụy Mỹ Hạnh


Vườn tình nhân! Tôi thích gọi như thế, dù đó chỉ là một khu đất toàn cây rậm rạp, cỏ tự mọc um tùm thiếu trật tự, vậy mà lại trở thành nơi hò hẹn lý tưởng của các cặp tình nhân không phân biệt tuổi tác, đẹp xấu gì ráo. Mỗi bụi rậm đều có người chiếm cứ. Cũng như dốc tình, nếu bồ bịch mà không dắt nhau cuốc bộ lên đó, thì con đường tình ta đi sẽ thiếu dấu chân kỷ niệm. Vậy nên đã thành một quy ước ngầm, ai chưa đến đó hẹn hò thì chưa thể gọi là tình nhân. Nên tôi cũng không khác biệt khi tôi cũng có một mảnh tình vắt vai, à không! Nói chính xác là mảnh tình đó bị gió cuốn bay khỏi vai tôi rồi, giờ chỉ còn lại sự trống trải nơi tâm hồn đã rướm máu của tôi. Nhưng tôi vẫn một mình đến “Vườn tình nhân” như thuở tình tôi vừa mới lên men, vì kỷ niệm của tôi còn đó với những buổi hẹn hò đậm sâu trong trí nhớ. Những cặp tình nhân đang chúi đầu vào nhau để hâm nóng trái tim tình yêu. Tôi thờ ơ nhìn lướt nhanh qua rồi tìm đến bụi cây…của tôi, đang ngồi thả hồn về khung trời kỷ niệm chợt có  tiếng người đàn bà hơi lớn phát ra sau bụi cây phía trước tôi:

- Bây giờ em còn đang khốn đốn vì chưa giải quyết được món nợ đã mượn cho anh lần trước. Em đã làm tất cả vì tình yêu của chúng mình, còn bây giờ hãy cho em thời gian...

- Nhưng anh cần tiền gấp, nếu em không có thì chúng ta tạm chia tay. Anh phải đi xa đặng kiếm tiền…

- Tiền! Tiền! Lúc nào cũng nghe anh nhắc chữ tiền. Anh đừng lấy lý do…

Tôi vểnh tai về phía họ để nghe họ nói gì, một lát sau thì người đàn ông rời vị trí nhưng người đàn bà níu tay ông ta, người đàn ông liền gạt mạnh đến nỗi người đàn bà ngã, cú ngã “đẹp” như cầu thủ bị đối phương gạt chân. Không suy nghĩ tôi bật dậy xông tới cứu “đồng đội” (Cùng phận gái với nhau không đồng đội thì là gì nữa!)

- Không nên xô té đàn bà, dù là xô bằng một cành hoa!

Cả hai người trợn mắt nhìn tôi, khi tôi sấn tới thúc cùi chỏ vào lưng gã kia với vẻ mặt thách thức.

- Cô là ai? (Cả hai cùng hỏi)

- Là người nghe lén…à không! Nghe được chuyện của hai người từ nãy giờ!

Khuôn mặt đẫm nước mắt tèm lem của người đàn bà khiến tôi chột dạ, nhìn sao mà xấu. Tôi buộc miệng:

- Điệu ru nước mắt của thím nhìn ngán chết đi được, bảo sao chú này không oải. Với chú này thì thím phải cắt viện trợ mới xứng, đàn ông gì mà mượn tiền đàn bà, không được thì đòi gứt bai...

- Cô không được xen vào chuyện của tui…(Người đàn ông nói)

Người đàn bà có vẻ sợ mếch lòng người đang…hết yêu mình, nên tiếp lời:

- Cô không được nghĩ xấu cho anh ấy, tự tôi biết anh ấy thế nào…

Tôi không dễ dàng rút lui:

- Không phải vật gì nhìn lấp lánh cũng là hột xoàn nhé. Cá với thím, chú này là người xấu. Dù có lỡ yêu rồi thì cũng không được nói làm sao quên được anh ơi…

Tôi nói văn vẻ toàn nhạc như vậy mà cả hai người không muốn nghe, họ xua tôi tránh ra không kịp. Tôi biết gã đàn ông kia chỉ yêu bản thân gã, chỉ tội cho người đàn bà. Khi yêu đa số thường trở thành ngu ngốc, tôi không muốn nói đến chữ mù quáng vì nhiều người dùng chữ này rồi. Tôi tặc lưỡi, nói một mình:

- Mỗi khi muốn khóc phải nhớ khuôn mặt của thím này mà sì tốp lại. Ai nói nước mắt thường làm cho khuôn mặt vốn u buồn đẹp hơn nhỉ?

Ooo

Tôi đau, nỗi đau không giống bất cứ nỗi đau nào từ trước đây. “Hắn” đã quay lưng hoặc cũng gần như thế với tôi. Tôi có tội gì đâu, tôi chỉ không thích hắn “giao lưu” thân mật với các bạn gái cùng sở, tôi muốn hắn tan sở thì làm ơn thẳng đường về nhà. Hắn mỉa mai tôi “Em muốn anh như một con ngựa bị bịt hai bên mắt để chỉ nhìn thấy trước mắt có em đứng ngáng đường?”, hắn không hiểu tôi yêu hắn rất nhiều nên mới muốn “nhốt” riêng hắn trong tình yêu của tôi. Tôi muốn không gian, thời gian tất tần tật chỉ có tôi với hắn, nhưng hắn lại bảo là tôi “hâm?!”. Cứ thế, gặp là cãi nhau vì một chuyện cũ như không có gì cũ hơn. Riết cả hai cùng chán, nói chính xác là chỉ có hắn chán, còn tôi thì đang ôm mối hận tình. Ngoài mặt tôi tỏ vẻ bất cần, nhưng từ thâm tâm tôi vẫn nhớ hắn. Cái ranh giới giữa đam mê, say đắm và chán ngán chỉ cách nhau chỉ một thái độ hờ hững. Vậy mà hắn, kẻ có tên thường gọi là Khanh lại hờ hững, chiến tranh lạnh với tôi. Khi tâm hồn ta giá rét thì không có mặt trời nào sưởi ấm được.

“Tôi tương tư hết mấy ngày.

 Tình yêu như cánh chim bay cao vời”.

Tôi ra ngẩn vào ngơ? Tôi than thở “Tình ơi! Sao đi mãi…”

 Không có thầy thuốc nào có thể chẩn bệnh cho tâm hồn tôi. Tôi cần biết Khanh đang nghĩ sao về tôi, chuyện tình thơ mộng của tôi có hy vọng ngày đẹp trời nào đó tái hợp không? Tôi cho rằng tôi cần một thầy bùa hay thầy bói may ra mới giúp tôi biết những điều mà tôi không đoán được trong lúc này.

Ở hiền thì gặp lành, tôi gặp một chị mách cho tôi một người xem bói mà chị quảng cáo là rất hay, còn có thể cho bùa yêu nữa. Chị nói: “…Tui chứng kiến bà ấy đã giúp rất nhiều người đau khổ vì tình, họ giữ được người yêu và trở nên hạnh phúc vì mang lá bùa yêu trong túi. Thậm chí khiến người kia say mê mình nữa…”. Tôi kể thật cho chị ta nghe tôi đang có gút mắc trong tình cảm cần tháo gỡ. Chị ta nói “Cứ đến đó mọi khó khăn sẽ được giải tỏa. Chỉ cần chịu chi tiền quẻ càng nhiều thì hiệu quả càng lớn!  ”. Nghe vậy ai mà không thích, nhờ sự tận tình hướng dẫn của chị giới thiệu, nên tôi tìm nhà bà thầy bói đó dễ dàng.  

ooo

Khuôn mặt bà thầy bói bị che bởi khẩu trang nhưng cũng có thể thấy đó là một người cỡ trung niên. Tôi vừa bước vào cửa thì bà ta nói ngay:

- Tôi vừa bấm độn biết sẽ có một cô gái xinh đẹp, thông minh, đang có chút trắc trở tình duyên sắp đến để nhờ tôi giúp đỡ…nên tôi đang chờ đây.

Tôi há hốc, bà thầy nói trúng phóc ý định của tôi rồi. Chưa định thần thì bà ta nói tiếp:

- Cô mạng Thổ. Tất cả những gì có trên cõi đời này đều sống và có từ đất. Ai “sở hữu” được cô là may mắn. Cô có muốn nghe tiếp thì đặt tiền quẻ vào đây.

Bà ta chỉ vào cái đĩa trong có có mấy miếng giấy vẽ ngoằn ngoèo. Tôi không do dự, đặt ngay một xấp tiền vào đó. Tôi chăm chú nghe bà thầy bói đưa tôi lên tận chín tầng mây bằng những lời ca ngợi, và điều quan trọng là bà khẳng định người yêu của tôi sẽ quay lại yêu thương tôi gấp vạn lần trước kia sau khi có lá bùa yêu bà cho.

Đã mãn nhĩ! Tôi tươi tỉnh chào bà thầy bói để ra về, lúc này bà mới rời khỏi sập gỗ để tiễn tôi. Tôi chợt thấy dáng dấp quen quen. Không cần cố nhớ tôi cũng nhận ra ngay đó là người phụ nữ mới đây tôi gặp ở Vườn Tình Nhân!

- Thím là…bà thím hôm nọ bị ông chú kia “hạ đo ván?”.

Bà thầy bói bối rối nhìn tôi. Tôi lớn tiếng:

- Thím gỡ khẩu trang ra, tui cần thím giải thích…

Bà thầy bói quay lại sập gỗ ngồi, có vẻ rất ủ dột:

- Đừng gọi tôi bằng thím nghe già quá. Mong cô gọi tôi là chị để tui còn thấy đời còn chút Xuân…

Trước khi buộc tội người nào, nên nghe họ giải thích. Tôi hỏi bà ta rằng bản thân bà bị tình phụ mà còn không làm được gì, thì sao có thể giúp ai khác giữ tình yêu? Bà không thể lấp liếm được nên thú thật vì cần kiếm tiền để cung cấp theo nhu cầu của người bà yêu (Như tôi đã biết). Giữa thời buổi u u mê mê này, khi con người đang lạc vào vòng xoáy của quyền lực, giả dối và cái gì khả năng không làm được, thì họ dựa vào sự huyền bí, mê tín để hy vọng. Nên nhiều người phất lên nhờ làm bói toán, lên đồng, những thứ không ai biết thật giả, nên dễ ăn tiền nhất. Không phải chỉ có bà làm “nghề” này, bây giờ khắp nơi trò đồng bóng, mê tín dị đoan nở rộ như hoa mùa Xuân, bà không làm người khác cũng làm, dù chính bản thân bà cũng không tin thầy nào có thể đoán được tương lai.

   - Thím ơi!...(Bà thầy bói chen vô “…gọi tôi là chị…”) Xin lỗi! Chị ơi phải tỉnh ra, phải chia tay chú ấy ngay. Nếu chị mà không buông chú ấy thì chị sẽ nghèo bền vững dù chị có lừa được bao nhiêu đứa thất tình để bán bùa yêu! Bởi vì chú ấy không yêu chị mà chỉ cần tiền của chị. (Tôi sực nhớ đến người xúi tôi đi mua bùa yêu nên hỏi) Còn người quảng cáo “tài thầy bói” của chị là ai?

- Thời nay cái gì cũng phải có…cò! Tụi tui hợp tác làm ăn, cô đó đi “săn mồi”, khai thác thông tin và nói lại với tôi.

- Nhưng sau khi chị bán bùa không linh nghiệm, nếu “khách hàng” của chị quay lại đòi tiền thì chị tính sao?

- Không bao giờ có việc đó, không đúng thì người ta một đi không trở lại, thế thôi. Riêng trường hợp của cô, tui xin trả lại tiền…

- Tôi muốn chị chấm dứt lừa người cả tin bằng cái việc đồng nghĩa với vi phạm pháp luật này hơn là đòi lại tiền của mình.

   Tôi cũng có một mối tình dở dở ương ương, nên chợt thấy lòng từ bi bất ngờ, không muốn lên án người đàn bà tội nghiệp kia hơn nữa. Bởi vì tôi hiểu tình yêu là một thứ khiến tâm hồn tỏa sáng, cũng có thể u tối như rơi vào đường hầm bị bít lối ra! Có người đang đi đến cuối đường hầm? Có thể quay ngược lại, thoát ra nếu thích, nhưng họ không quay lại mà tiếp tục để bị va vào ngõ cụt! Nếu ai cũng sáng suốt thì đời có đâu có người nhảy sông khi bị tình phụ. Khi đã yêu thì nam phụ lão ấu gì cũng “đắm đuối” như nhau, nên sự mù quáng không chừa ai.

- Cố giữ một thứ gì đó không phải của mình, khó thuộc về mình chẳng khác nào muốn giữ gió trong tay. Buông ổng đi chị ơi…

Tôi ra về sau khi nhắc thêm với bà thầy bói nếu còn dính líu với ông chú kia thì hãy tập luôn bài hát “Đời ta là chuổi dại, nối tiếp theo nhau bao lần lỡ dại…”

Quái lạ! Sao chuyện của người ta tôi lại tỏ ra hiểu biết thế mà chuyện của tôi, tôi lại rối mù? Chàng của tôi đâu phải là người như ông chú của bà thầy bói. Chàng hiểu chuyện nhưng mọi lỗi tại vì tôi ích kỷ…

ooo            

Những ánh nắng tinh nghịnh nhảy múa trên đường, bầu trời đẹp làm cho tinh thần tôi tốt hơn. Tôi cũng nghĩ ra, chẳng có bùa ngãi gì cả, để nắm giữ được người mình yêu chính là sự hiểu biết, thông cảm lẫn nhau. Không có chuyện “Theo tình tình phớt, phớt tình tình theo”. Trong tình yêu đừng cố chấp, đừng mãi làm theo ý mình, đừng tự cho mình cái quyền hơn “đối phương”, đừng bó buộc đôi chân tình yêu chỉ khiến nó tù túng và đặc biệt phải biết sửa sai. Tình yêu không phải đồ miễn phí nên phải biết trân trọng nó. Tôi và Khanh hay xảy ra bất đồng vì tôi cứ hạch sách anh, đòi hỏi những điều vô lý. Khi đang đầm ấm thì giành phần để nói, còn khi giận lại im tiếng thì làm sao “đối phương” hiểu được lòng mình! Niềm đau chôn giấu thì có trời mới biết để chia sẻ.  Nếu còn muốn giữ người ấy thì phải chủ động lên tiếng trước, chứ không thể để tình trạng  “Nhớ ai ra ngẩn vào ngơ…” hoài. “Ân oán giang hồ” phải được giải quyết và kết thúc hôm nay. Thà “đoành” cho tình yêu trong tôi một phát để chấm dứt tình trạng thấp thỏm. Tình ơi!...

 Suy nghĩ thật thấu đáo như thế nên tôi mở Viber gởi tin nhắn cho Khanh “Anh còn nợ em lời chia tay, khi anh chưa nói điều đó thì em vẫn xem anh là người  yêu của em” kèm theo là hình một trái tim có mũi tên xuyên qua và icon một đôi mắt đẫm lệ. Điện thoại reo báo tin nhắn, tôi mở ra xem “Anh cũng thế, khi em chưa nói lời chia tay thì anh vẫn xem em là người yêu của anh!” và icon kiss.

Có thế chứ. Tôi nhắn lại “ Không có anh đời em sẽ buồn hơn mùa Thu chết. Anh biết không?”. Chuông lại reo tin nhắn “Anh cũng vậy, em biết không?”

Tôi mỉm cười. Sự rạn nứt trong tình cảm phần lớn do sự im lặng vì tự ái, may là tôi đã kịp thời bày tỏ lòng mình, nếu không “Vườn tình nhân” có thể sẽ mãi còn một mình tôi đến đó.

Hồ Thụy Mỹ Hạnh