Thứ Sáu, 6 tháng 5, 2022

Tình ơi! Sao đi mãi… (Truyện ngắn)

 

R 85.

Truyện ngắn

Tình ơi! Sao đi mãi…

Hồ Thụy Mỹ Hạnh


Vườn tình nhân! Tôi thích gọi như thế, dù đó chỉ là một khu đất toàn cây rậm rạp, cỏ tự mọc um tùm thiếu trật tự, vậy mà lại trở thành nơi hò hẹn lý tưởng của các cặp tình nhân không phân biệt tuổi tác, đẹp xấu gì ráo. Mỗi bụi rậm đều có người chiếm cứ. Cũng như dốc tình, nếu bồ bịch mà không dắt nhau cuốc bộ lên đó, thì con đường tình ta đi sẽ thiếu dấu chân kỷ niệm. Vậy nên đã thành một quy ước ngầm, ai chưa đến đó hẹn hò thì chưa thể gọi là tình nhân. Nên tôi cũng không khác biệt khi tôi cũng có một mảnh tình vắt vai, à không! Nói chính xác là mảnh tình đó bị gió cuốn bay khỏi vai tôi rồi, giờ chỉ còn lại sự trống trải nơi tâm hồn đã rướm máu của tôi. Nhưng tôi vẫn một mình đến “Vườn tình nhân” như thuở tình tôi vừa mới lên men, vì kỷ niệm của tôi còn đó với những buổi hẹn hò đậm sâu trong trí nhớ. Những cặp tình nhân đang chúi đầu vào nhau để hâm nóng trái tim tình yêu. Tôi thờ ơ nhìn lướt nhanh qua rồi tìm đến bụi cây…của tôi, đang ngồi thả hồn về khung trời kỷ niệm chợt có  tiếng người đàn bà hơi lớn phát ra sau bụi cây phía trước tôi:

- Bây giờ em còn đang khốn đốn vì chưa giải quyết được món nợ đã mượn cho anh lần trước. Em đã làm tất cả vì tình yêu của chúng mình, còn bây giờ hãy cho em thời gian...

- Nhưng anh cần tiền gấp, nếu em không có thì chúng ta tạm chia tay. Anh phải đi xa đặng kiếm tiền…

- Tiền! Tiền! Lúc nào cũng nghe anh nhắc chữ tiền. Anh đừng lấy lý do…

Tôi vểnh tai về phía họ để nghe họ nói gì, một lát sau thì người đàn ông rời vị trí nhưng người đàn bà níu tay ông ta, người đàn ông liền gạt mạnh đến nỗi người đàn bà ngã, cú ngã “đẹp” như cầu thủ bị đối phương gạt chân. Không suy nghĩ tôi bật dậy xông tới cứu “đồng đội” (Cùng phận gái với nhau không đồng đội thì là gì nữa!)

- Không nên xô té đàn bà, dù là xô bằng một cành hoa!

Cả hai người trợn mắt nhìn tôi, khi tôi sấn tới thúc cùi chỏ vào lưng gã kia với vẻ mặt thách thức.

- Cô là ai? (Cả hai cùng hỏi)

- Là người nghe lén…à không! Nghe được chuyện của hai người từ nãy giờ!

Khuôn mặt đẫm nước mắt tèm lem của người đàn bà khiến tôi chột dạ, nhìn sao mà xấu. Tôi buộc miệng:

- Điệu ru nước mắt của thím nhìn ngán chết đi được, bảo sao chú này không oải. Với chú này thì thím phải cắt viện trợ mới xứng, đàn ông gì mà mượn tiền đàn bà, không được thì đòi gứt bai...

- Cô không được xen vào chuyện của tui…(Người đàn ông nói)

Người đàn bà có vẻ sợ mếch lòng người đang…hết yêu mình, nên tiếp lời:

- Cô không được nghĩ xấu cho anh ấy, tự tôi biết anh ấy thế nào…

Tôi không dễ dàng rút lui:

- Không phải vật gì nhìn lấp lánh cũng là hột xoàn nhé. Cá với thím, chú này là người xấu. Dù có lỡ yêu rồi thì cũng không được nói làm sao quên được anh ơi…

Tôi nói văn vẻ toàn nhạc như vậy mà cả hai người không muốn nghe, họ xua tôi tránh ra không kịp. Tôi biết gã đàn ông kia chỉ yêu bản thân gã, chỉ tội cho người đàn bà. Khi yêu đa số thường trở thành ngu ngốc, tôi không muốn nói đến chữ mù quáng vì nhiều người dùng chữ này rồi. Tôi tặc lưỡi, nói một mình:

- Mỗi khi muốn khóc phải nhớ khuôn mặt của thím này mà sì tốp lại. Ai nói nước mắt thường làm cho khuôn mặt vốn u buồn đẹp hơn nhỉ?

Ooo

Tôi đau, nỗi đau không giống bất cứ nỗi đau nào từ trước đây. “Hắn” đã quay lưng hoặc cũng gần như thế với tôi. Tôi có tội gì đâu, tôi chỉ không thích hắn “giao lưu” thân mật với các bạn gái cùng sở, tôi muốn hắn tan sở thì làm ơn thẳng đường về nhà. Hắn mỉa mai tôi “Em muốn anh như một con ngựa bị bịt hai bên mắt để chỉ nhìn thấy trước mắt có em đứng ngáng đường?”, hắn không hiểu tôi yêu hắn rất nhiều nên mới muốn “nhốt” riêng hắn trong tình yêu của tôi. Tôi muốn không gian, thời gian tất tần tật chỉ có tôi với hắn, nhưng hắn lại bảo là tôi “hâm?!”. Cứ thế, gặp là cãi nhau vì một chuyện cũ như không có gì cũ hơn. Riết cả hai cùng chán, nói chính xác là chỉ có hắn chán, còn tôi thì đang ôm mối hận tình. Ngoài mặt tôi tỏ vẻ bất cần, nhưng từ thâm tâm tôi vẫn nhớ hắn. Cái ranh giới giữa đam mê, say đắm và chán ngán chỉ cách nhau chỉ một thái độ hờ hững. Vậy mà hắn, kẻ có tên thường gọi là Khanh lại hờ hững, chiến tranh lạnh với tôi. Khi tâm hồn ta giá rét thì không có mặt trời nào sưởi ấm được.

“Tôi tương tư hết mấy ngày.

 Tình yêu như cánh chim bay cao vời”.

Tôi ra ngẩn vào ngơ? Tôi than thở “Tình ơi! Sao đi mãi…”

 Không có thầy thuốc nào có thể chẩn bệnh cho tâm hồn tôi. Tôi cần biết Khanh đang nghĩ sao về tôi, chuyện tình thơ mộng của tôi có hy vọng ngày đẹp trời nào đó tái hợp không? Tôi cho rằng tôi cần một thầy bùa hay thầy bói may ra mới giúp tôi biết những điều mà tôi không đoán được trong lúc này.

Ở hiền thì gặp lành, tôi gặp một chị mách cho tôi một người xem bói mà chị quảng cáo là rất hay, còn có thể cho bùa yêu nữa. Chị nói: “…Tui chứng kiến bà ấy đã giúp rất nhiều người đau khổ vì tình, họ giữ được người yêu và trở nên hạnh phúc vì mang lá bùa yêu trong túi. Thậm chí khiến người kia say mê mình nữa…”. Tôi kể thật cho chị ta nghe tôi đang có gút mắc trong tình cảm cần tháo gỡ. Chị ta nói “Cứ đến đó mọi khó khăn sẽ được giải tỏa. Chỉ cần chịu chi tiền quẻ càng nhiều thì hiệu quả càng lớn!  ”. Nghe vậy ai mà không thích, nhờ sự tận tình hướng dẫn của chị giới thiệu, nên tôi tìm nhà bà thầy bói đó dễ dàng.  

ooo

Khuôn mặt bà thầy bói bị che bởi khẩu trang nhưng cũng có thể thấy đó là một người cỡ trung niên. Tôi vừa bước vào cửa thì bà ta nói ngay:

- Tôi vừa bấm độn biết sẽ có một cô gái xinh đẹp, thông minh, đang có chút trắc trở tình duyên sắp đến để nhờ tôi giúp đỡ…nên tôi đang chờ đây.

Tôi há hốc, bà thầy nói trúng phóc ý định của tôi rồi. Chưa định thần thì bà ta nói tiếp:

- Cô mạng Thổ. Tất cả những gì có trên cõi đời này đều sống và có từ đất. Ai “sở hữu” được cô là may mắn. Cô có muốn nghe tiếp thì đặt tiền quẻ vào đây.

Bà ta chỉ vào cái đĩa trong có có mấy miếng giấy vẽ ngoằn ngoèo. Tôi không do dự, đặt ngay một xấp tiền vào đó. Tôi chăm chú nghe bà thầy bói đưa tôi lên tận chín tầng mây bằng những lời ca ngợi, và điều quan trọng là bà khẳng định người yêu của tôi sẽ quay lại yêu thương tôi gấp vạn lần trước kia sau khi có lá bùa yêu bà cho.

Đã mãn nhĩ! Tôi tươi tỉnh chào bà thầy bói để ra về, lúc này bà mới rời khỏi sập gỗ để tiễn tôi. Tôi chợt thấy dáng dấp quen quen. Không cần cố nhớ tôi cũng nhận ra ngay đó là người phụ nữ mới đây tôi gặp ở Vườn Tình Nhân!

- Thím là…bà thím hôm nọ bị ông chú kia “hạ đo ván?”.

Bà thầy bói bối rối nhìn tôi. Tôi lớn tiếng:

- Thím gỡ khẩu trang ra, tui cần thím giải thích…

Bà thầy bói quay lại sập gỗ ngồi, có vẻ rất ủ dột:

- Đừng gọi tôi bằng thím nghe già quá. Mong cô gọi tôi là chị để tui còn thấy đời còn chút Xuân…

Trước khi buộc tội người nào, nên nghe họ giải thích. Tôi hỏi bà ta rằng bản thân bà bị tình phụ mà còn không làm được gì, thì sao có thể giúp ai khác giữ tình yêu? Bà không thể lấp liếm được nên thú thật vì cần kiếm tiền để cung cấp theo nhu cầu của người bà yêu (Như tôi đã biết). Giữa thời buổi u u mê mê này, khi con người đang lạc vào vòng xoáy của quyền lực, giả dối và cái gì khả năng không làm được, thì họ dựa vào sự huyền bí, mê tín để hy vọng. Nên nhiều người phất lên nhờ làm bói toán, lên đồng, những thứ không ai biết thật giả, nên dễ ăn tiền nhất. Không phải chỉ có bà làm “nghề” này, bây giờ khắp nơi trò đồng bóng, mê tín dị đoan nở rộ như hoa mùa Xuân, bà không làm người khác cũng làm, dù chính bản thân bà cũng không tin thầy nào có thể đoán được tương lai.

   - Thím ơi!...(Bà thầy bói chen vô “…gọi tôi là chị…”) Xin lỗi! Chị ơi phải tỉnh ra, phải chia tay chú ấy ngay. Nếu chị mà không buông chú ấy thì chị sẽ nghèo bền vững dù chị có lừa được bao nhiêu đứa thất tình để bán bùa yêu! Bởi vì chú ấy không yêu chị mà chỉ cần tiền của chị. (Tôi sực nhớ đến người xúi tôi đi mua bùa yêu nên hỏi) Còn người quảng cáo “tài thầy bói” của chị là ai?

- Thời nay cái gì cũng phải có…cò! Tụi tui hợp tác làm ăn, cô đó đi “săn mồi”, khai thác thông tin và nói lại với tôi.

- Nhưng sau khi chị bán bùa không linh nghiệm, nếu “khách hàng” của chị quay lại đòi tiền thì chị tính sao?

- Không bao giờ có việc đó, không đúng thì người ta một đi không trở lại, thế thôi. Riêng trường hợp của cô, tui xin trả lại tiền…

- Tôi muốn chị chấm dứt lừa người cả tin bằng cái việc đồng nghĩa với vi phạm pháp luật này hơn là đòi lại tiền của mình.

   Tôi cũng có một mối tình dở dở ương ương, nên chợt thấy lòng từ bi bất ngờ, không muốn lên án người đàn bà tội nghiệp kia hơn nữa. Bởi vì tôi hiểu tình yêu là một thứ khiến tâm hồn tỏa sáng, cũng có thể u tối như rơi vào đường hầm bị bít lối ra! Có người đang đi đến cuối đường hầm? Có thể quay ngược lại, thoát ra nếu thích, nhưng họ không quay lại mà tiếp tục để bị va vào ngõ cụt! Nếu ai cũng sáng suốt thì đời có đâu có người nhảy sông khi bị tình phụ. Khi đã yêu thì nam phụ lão ấu gì cũng “đắm đuối” như nhau, nên sự mù quáng không chừa ai.

- Cố giữ một thứ gì đó không phải của mình, khó thuộc về mình chẳng khác nào muốn giữ gió trong tay. Buông ổng đi chị ơi…

Tôi ra về sau khi nhắc thêm với bà thầy bói nếu còn dính líu với ông chú kia thì hãy tập luôn bài hát “Đời ta là chuổi dại, nối tiếp theo nhau bao lần lỡ dại…”

Quái lạ! Sao chuyện của người ta tôi lại tỏ ra hiểu biết thế mà chuyện của tôi, tôi lại rối mù? Chàng của tôi đâu phải là người như ông chú của bà thầy bói. Chàng hiểu chuyện nhưng mọi lỗi tại vì tôi ích kỷ…

ooo            

Những ánh nắng tinh nghịnh nhảy múa trên đường, bầu trời đẹp làm cho tinh thần tôi tốt hơn. Tôi cũng nghĩ ra, chẳng có bùa ngãi gì cả, để nắm giữ được người mình yêu chính là sự hiểu biết, thông cảm lẫn nhau. Không có chuyện “Theo tình tình phớt, phớt tình tình theo”. Trong tình yêu đừng cố chấp, đừng mãi làm theo ý mình, đừng tự cho mình cái quyền hơn “đối phương”, đừng bó buộc đôi chân tình yêu chỉ khiến nó tù túng và đặc biệt phải biết sửa sai. Tình yêu không phải đồ miễn phí nên phải biết trân trọng nó. Tôi và Khanh hay xảy ra bất đồng vì tôi cứ hạch sách anh, đòi hỏi những điều vô lý. Khi đang đầm ấm thì giành phần để nói, còn khi giận lại im tiếng thì làm sao “đối phương” hiểu được lòng mình! Niềm đau chôn giấu thì có trời mới biết để chia sẻ.  Nếu còn muốn giữ người ấy thì phải chủ động lên tiếng trước, chứ không thể để tình trạng  “Nhớ ai ra ngẩn vào ngơ…” hoài. “Ân oán giang hồ” phải được giải quyết và kết thúc hôm nay. Thà “đoành” cho tình yêu trong tôi một phát để chấm dứt tình trạng thấp thỏm. Tình ơi!...

 Suy nghĩ thật thấu đáo như thế nên tôi mở Viber gởi tin nhắn cho Khanh “Anh còn nợ em lời chia tay, khi anh chưa nói điều đó thì em vẫn xem anh là người  yêu của em” kèm theo là hình một trái tim có mũi tên xuyên qua và icon một đôi mắt đẫm lệ. Điện thoại reo báo tin nhắn, tôi mở ra xem “Anh cũng thế, khi em chưa nói lời chia tay thì anh vẫn xem em là người yêu của anh!” và icon kiss.

Có thế chứ. Tôi nhắn lại “ Không có anh đời em sẽ buồn hơn mùa Thu chết. Anh biết không?”. Chuông lại reo tin nhắn “Anh cũng vậy, em biết không?”

Tôi mỉm cười. Sự rạn nứt trong tình cảm phần lớn do sự im lặng vì tự ái, may là tôi đã kịp thời bày tỏ lòng mình, nếu không “Vườn tình nhân” có thể sẽ mãi còn một mình tôi đến đó.

Hồ Thụy Mỹ Hạnh



NGƯỜI SỐNG MỘT MÌNH (Hồ Thụy Mỹ Hạnh)


   NGƯỜI SỐNG MỘT MÌNH 

Hồ Thụy Mỹ Hạnh

      Người sống một mình nhưng sẽ không bao giờ thấy cô đơn, trống trải hoặc buồn bã khi không dành thời gian để suy nghĩ về điều đó.

    Người sống một mình khi gặp khó khăn phải tự mình vượt qua vì chỗ dựa duy nhất là chính bản thân mình nên không thể ỷ lại, chờ đợi gì ngoài cách phải cố mạnh mẽ, nếu không vượt qua được trở ngại thì cũng là chuyện bình thường đừng chán nãn, hãy lấy đó làm kinh nghiệm cho những việc sắp tới.

   Người sống một mình dù không bị ai bắt buộc vẫn phải tự biết kiểm soát cuộc sống của mình. Phải biết cân bằng và sắp xếp mọi thứ nếu không muốn có ngày bị rơi vào bế tắc vì những sai lầm của chính mình.

   Người sống một mình phải biết tự thương mình, đừng làm mình đau khổ vì những điều không thể đạt tới. Thân xác dù có bệnh thì đó cũng là quy luật của tuổi tác không thể tránh khỏi, nhưng tâm hồn thì không - thể - bệnh!

Nhớ nhé tôi, người sống một mình!

Hồ Thụy Mỹ Hạnh

Một người đi

Nhạc: Mai Châu

https://youtu.be/Tkepjheb0tU?si=l9x5voCO81a82BFl


Thứ Hai, 2 tháng 5, 2022

Đò Chiều (Trúc Phương)

 Đò Chiều

Nhạc: Trúc Phương

Hồ Thụy Mỹ Hạnh is singing

 

 


Giã từ Sài Gòn

 


478

Giã t Sài Gòn

Giã từ nhé con hẻm sâu hun hút, xóm trọ buồn!

Ta đi mà lòng cảm thấy xót thương

Nhớ những người Sài Gòn chia sẻ cho ta từng phần cơm nóng

Nhớ những ngày tưởng chừng vô vọng

Nhìn khắp nơi hàng rào, dây giăng phong tỏa lối đi, về…

Giã từ nhé! Ta đi mà như kẻ bội thề

Bỏ lại Sài Gòn chưa hồi phục hẳn sau cơn bệnh nặng

Những người cùng hoàn cảnh giống ta rời xóm trọ vắng

Quê nhà còn xa, mà đôi chân đã rã rời

Nhớ những ngày hoang phí nụ cười

Giờ nước mắt trên bờ môi đắng

Sài Gòn đã cho ta những ngày bình lặng

Tình cảm nồng nàn, ngọt ngào mà ta đành bỏ lại sau lưng.

Về thôi, quê nhà có gọi mừng?!

Đàn con tha phương trở về nương náu

Ngày đi trắng tay, ngày về không thể giấu

Thân phận nghèo tay trắng vẫn trắng tay…

Hôm trước bạn ta về ưu tư nặng vai gầy

Cứ liều mà đi không đồng xu dính túi

Cơm, áo, gạo, tiền luôn sau lưng rượt đuổi

Bạn hụt hơi, giờ đến lượt ta

Giã từ nhé Sài Gòn phồn hoa!

Đã cưu mang bao mảnh đời khốn khó

Giờ phải xa rồi, lòng ta tiếc nhớ

Mong có ngày quay về họp mặt tứ phương!

Sài Gòn lại dang rộng vòng tay che chở yêu thương

Nghiêng vai cho ai cần nương tựa

Như đã từng là vùng đất hứa

Như đất lành cho muôn vạn loài chim

Giã từ nhé Sài Gòn! Ta đi mà nghe buốt trong tim…

Dran 1.10.2021

Hồ Thụy Mỹ Hạnh

(Cảm xúc  khi nhìn đoàn người rời Sài Gòn đi bộ về quê)

 

Nơi bình yên Ba đến

 

476.

Nơi bình yên Ba đến

*Ba Hồ Văn Khế. Sinh năm 1928 Canh Ngọ.

 Mất 3 giờ rạng sáng ngày 14.8.2001 (Nhằm ngày 25 tháng 6 (Tháng Ất Mùi) năm Tân Tỵ.)

 

Ngày rời xa cõi đời

Ba đi trong giấc ngủ

Nhẹ nhàng Ba trút rủ

Những hệ lụy trần gian.

 

Trời Đà Lạt nắng vàng

Tiễn Ba về đất Phật

Trong tim con như mất

Một khung trời bình yên.

 

Một nỗi đau vô biên

Không đủ lời diễn tả

Ba ơi! Trời cao quá

Gọi không thấu nỗi niềm.

 

Nơi Ba đến bình yên

Sầu lo xin bỏ lại

Từ nay xa cách mãi

Chúng con mất Ba rồi...

(Là mất cả bầu trời!)

Hồ Thụy Mỹ Hạnh