478
Giã từ Sài Gòn
Giã từ nhé con hẻm sâu hun hút, xóm trọ buồn!
Ta đi mà lòng cảm thấy xót thương
Nhớ những người Sài Gòn chia sẻ cho ta từng phần cơm nóng
Nhớ những ngày tưởng chừng vô vọng
Nhìn khắp nơi hàng rào, dây giăng phong tỏa lối đi, về…
Giã từ nhé! Ta đi mà như kẻ bội thề
Bỏ lại Sài Gòn chưa hồi phục hẳn sau cơn bệnh nặng
Những người cùng hoàn cảnh giống ta rời xóm trọ vắng
Quê nhà còn xa, mà đôi chân đã rã rời
Nhớ những ngày hoang phí nụ cười
Giờ nước mắt trên bờ môi đắng
Sài Gòn đã cho ta những ngày bình lặng
Tình cảm nồng nàn, ngọt ngào mà ta đành bỏ lại sau lưng.
Về thôi, quê nhà có gọi mừng?!
Đàn con tha phương trở về nương náu
Ngày đi trắng tay, ngày về không thể giấu
Thân phận nghèo tay trắng vẫn trắng tay…
Hôm trước bạn ta về ưu tư nặng vai gầy
Cứ liều mà đi không đồng xu dính túi
Cơm, áo, gạo, tiền luôn sau lưng rượt đuổi
Bạn hụt hơi, giờ đến lượt ta
Giã từ nhé Sài Gòn phồn hoa!
Đã cưu mang bao mảnh đời khốn khó
Giờ phải xa rồi, lòng ta tiếc nhớ
Mong có ngày quay về họp mặt tứ phương!
Sài Gòn lại dang rộng vòng tay che chở yêu thương
Nghiêng vai cho ai cần nương tựa
Như đã từng là vùng đất hứa
Như đất lành cho muôn vạn loài chim
Giã từ nhé Sài Gòn! Ta đi mà nghe buốt trong tim…
Dran 1.10.2021
Hồ Thụy Mỹ Hạnh
(Cảm xúc khi nhìn đoàn người rời Sài Gòn đi bộ về quê)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét