Thứ Tư, 6 tháng 1, 2016

Dư Âm (Truyện ngắn) Hồ Thụy Mỹ Hạnh



Dư Âm (Truyện ngắn) Hồ Thụy Mỹ Hạnh

http://www.bienkhoi.com/so-44/du-am.htmhttp://www.bienkhoi.com/so-44/du-am.htm  

 

Khi Em Về Mùa Xuân



r248.

Khi Em V Mùa Xuân

Khi em về với mùa Xuân

Nắng thêu vàng, nắng ngập ngừng bên hiên

Tìm đâu một chút nắng riêng

Để hong từng sợi tóc nghiêng vai gầy.

 

Để chiều trốn ở vòm cây

Để Xuân còn mãi, để ngày dài hơn

Để con đường chẳng cô đơn

Vì muôn hoa thắm đang vờn gió lay.

 

Khi em nhặt mộng lên tay

Tơ vương một thoáng nhẹ bay vào hồn

Vần thơ xin chớ buồn hơn

Để đôi mắt ướt thôi hờn giữa khuya.

 

Đường xưa lối cũ ai về

Nắng chiều vương mái tóc thề bâng khuâng

Khi em về với mùa Xuân

Hoa Pensée tím nở bừng lối đi.

(14g27 Thứ Tư 4.2.1998)

Hồ Thụy Mỹ Hạnh

 



https://youtu.be/Pc6l2KTNXKU?si=vjUZfTkvUih1PJqM


Nỗi Đợi Chờ Khắc Khoải

r247.

Ni Đi Ch Khc Khoi

Anh hẹn rồi anh không đến thăm

Ngày chợt dài hơn trong âm thầm

Em nghe lá rụng ngoài hiên vắng

Mơ hồ như thể thật xa xăm.

 

Em viết cho anh những lời này

Vẫn biết tình ta như lá bay

Vẫn biết đôi bờ ngăn cách lắm

Hạnh phúc đi kèm với đắng cay.

 

Tất cả sẽ là một giấc mơ

Trái tim có bao nỗi mong chờ

Trái tim khắc khoải niềm thương nhớ

Dệt mộng tình yêu đến bao giờ…

 

Anh hẹn mà anh không đến em

Để nắng Xuân tàn rơi bên thềm

Bâng khuâng một thoáng buồn trong mắt

Một thoáng đầy dâng những nỗi niềm.

(12g30 Thứ Ba 3.2.1998)

Hồ Thụy Mỹ Hạnh


 

Biệt kinh kỳ

Nhạc: Minh Kỳ - Hoài Linh

https://youtu.be/ZB6T55DToEI?si=GWScjBiFLAZ758x3


Lời trần tình



r246.

Li trn tình

Đã bao lần con đã tự trách mình

Sao con không viết một bài thơ nào về mẹ?

Rồi cứ hẹn với lòng rằng cũng sẽ

Bằng  yêu thương viết cho mẹ như bất cứ đứa con nào.

Nhưng mẹ ơi! Con không hiểu vì sao

Cứ đặt bút lại nghẹn ngào không thể viết

Dù thẳm sâu trong tâm hồn con vẫn biết

Nên quên đi những kỷ niệm buồn

Lẽ nào con lại viết về một đứa con thiếu tình thương

Bị hắt hủi trong  tận cùng hắt hủi !

Bằng  đắng cay sầu tủi

Của một đứa trẻ không hề có tuổi thơ

Lẽ nào khi viết về những giấc mơ

Cũng vương đầy nước mắt

Trong lúc con đang cần một cánh tay dìu dắt

Thì mẹ lại quay lưng

Vết thương trong tâm hồn con vẫn đau đớn không ngừng

Con có lỗi? Hay không có lỗi

Con vô tội hoặc không biết mình có tội?

Chỉ vì con là một cánh chim thương tích

Bị gãy cánh khỏi đường bay…

Một cánh chim không thể theo bầy

Con nằm lại giữa trời giông bão

Biết trách ai? Khi mộng ước trong con đã biến thành hư ảo

Mẹ cùng những đứa con nguyên lành quên mất một tình thâm!

Lặng lẽ, cô đơn và rất âm thầm

Con chỉ biết gởi nỗi đau của mình lên trang viết

Đã bao lần con muốn gào lên thống thiết

Mẹ ơi! Đừng khắc nghiệt với con…

Người ta, ai cũng viết về một hạnh phúc vàng son

Thật yêu dấu trong vòng tay mẹ ấm

Con cũng thế, cũng muốn viết như thế lắm

Nhưng mẹ ơi! Con không thể hình dung ra

Và cứ từng ngày con để trôi qua

Những trang viết với trăm dòng dang dở

Những bài thơ chỉ toàn là mảnh vỡ

Con ghép lại bây giờ lời tạ lỗi với mẹ đây

Tạ lỗi vì đã bao tháng, bao ngày

Con vẫn chưa viết được một bài thơ nào về mẹ…

(Dran  16g Thứ Tư 21. 1. 1998 )

Hồ Thụy Mỹ Hạnh

* Khi viết những dòng chữ trong bài thơ này, tâm trạng tôi đã rơi xuống tận cùng của sự tuyệt vọng, và cũng từ đáy sâu của niềm đau đớn tôi đã biết buông bỏ, tẩy xóa khỏi tâm hồn điều khiến tôi không yên. Hiểu ra tất cả là số phận, mà đã là số phận thì phải chấp nhận, đừng than oán. Nghĩ như thế nên bây giờ ít ra là tâm trạng của tôi đã tốt lên

....Và tôi yêu Mẹ lắm!  Nếu Mẹ không dành bầu trời của mẹ cho con, thì con sẽ dành bầu trời của con cho Mẹ. 

Mẹ hiền yêu dấu.

(Nhạc ngoại lời Việt)

https://youtu.be/4gZBsVLIK30?si=KLQZZmgS3kaJXk0e 

 

Cứ Để Ngày Tháng Trôi



Cứ Để Ngày Tháng Trôi
Anh cứ hãy quên em
Như quên một giọt mưa
Như quên một vệt nắng
Như ngày xưa xa vắng
Đã đâu còn bên ta.

Vâng! Ngày ấy đã xa
Tiếc nuối làm chi nữa
Dường như có ngọn lửa
Đốt dần niềm tin yêu

Chỉ còn những buổi chiều
Kỷ niệm buồn khép lại
Thà ta xa nhau mãi
Chia tay một lần thôi

Cứ để ngày tháng trôi
Êm đềm trong lặng lẽ
Yêu thương nhiều cũng thế
Cũng đành thôi chia tay…
(16g Thứ Hai 1.12.1997)
Hồ Thụy Mỹ Hạnh