Thứ Năm, 20 tháng 7, 2017

Người đã đi rồi…. (Truyện ngắn).


https://youtu.be/FN04pqfTvTQ?si=O7_1IsoERzdteVqb 

r 40

Truyện ngắn.

Người Đã Đi Ri…

Hồ Thụy Mỹ Hạnh


Nàng vừa nói vừa đưa mắt nhìn ra ngoài hiên nơi vừa có một tiếng động nhỏ, khẽ thôi, dường như là tiếng lá rơi xuống mặt đất và mắt nàng vấp phải tia nắng vàng xuyên qua nhánh lá Thông Thiên rọi nghiêng trên thềm cửa. Không nghĩ gì hết nhưng nàng chợt ngừng lời, nhìn có vẻ chăm chú vào chút ánh sáng nhàn nhạt đó một lúc trước khi quay lại nhìn anh vẫn còn đang chờ nghe:

-…Em vừa nói đến đâu rồi nhỉ?

Anh nhắc:

-…Con người có duyên số và em tin như vậy…

Nàng gật nhẹ:

- Đúng là có duyên số, nếu không tại sao có những chuyện không ai phụ ai, lòng cứ đau đáu nghĩ đến nhau vậy mà phải lỡ dở…

- Như chuyện của chúng ta phải không?

Nàng mỉm cười:

- Anh nghĩ chúng ta có trong trường hợp đó ư?

- Đúng vậy em ạ! Nếu không làm sao mình còn có thể ngồi trước nhau như hai người thân thiết sau tất cả những gì đã mất.

Nàng im lặng.

Đã xa lắm thời tình nhân nồng nàn. Cơn đau chia lìa đã êm như cơn lũ đi qua rồi, mặt sông lại phẳng yên, nhưng trong lòng sông vẫn còn sỏi đá ngầm. Nhưng trong lòng nàng bao nhiêu hình ảnh thời gian không thể tước đoạt, bôi xóa đi. Nên khép mi lại nàng vẫn có thể nhìn vào trí nhớ của mình, nơi ấy dĩ nhiên còn giây phút anh nắm tay nàng bùi ngùi:

- Chỉ còn một cách để vượt qua trở lực của gia đình là chúng mình phải cùng nhau đi khỏi đây một thời gian…khi trở về…mọi chuyện sẽ đâu vào đấy…

Nàng khẽ lắc đầu, không tỏ lộ sự mềm yếu nhưng trong lòng nàng là nỗi bi ai khó thể diễn tả. Nàng nói với anh, bằng suy nghĩ bấy lâu và cũng là trở lực của chính nàng:

-…Trong gia đình này em là một người chị, phải gương mẫu cho một bầy em gái nhìn vào, em sẽ làm sao khuyên dạy em mình trong khi chính em lại vi phạm vào những lỗi lầm, đó là lý do em không dám làm theo lời anh nói. Với em cách duy nhất là phải chờ đợi.

- Chờ đợi? Anh nghĩ rằng em chưa thật sự yêu anh, tình yêu có thể sống bằng sự quá tỉnh táo của em sao?

- Nhưng không có nghĩa sự mù quáng mới nói lên một tình yêu đích thực.

Sự bất đồng ấy khiến anh và nàng giận hờn nhau, dù không nói lời chia tay nhưng người này tránh mặt người kia. Đến khi nàng nhận ra sự trống vắng trong tim mình vì thiếu anh thì đã muộn. Anh đã như cánh chim vút bay ra khỏi chiếc lồng tình yêu của hai người, khuất xa chân trời…

Để xua đi dòng ký ức tuôn về, nàng rời chỗ ngồi để lấy ra một tấm ảnh cũ có dòng chữ phía sau “Ngày di hành trong tuần lễ thứ 5. Tặng em”. Trao tấm ảnh cho anh, nàng hỏi:

- Anh còn nhớ tấm ảnh này không?

- Đó là nét chữ của anh, sao không nhớ!

- Em trả lại cho anh đó. Nón sắt, ba lô, giày saut, áo trận. Hình ảnh mà em từng yêu quí! Giờ không còn là của em nữa…

Anh nhìn chăm chú vào tấm ảnh đen trắng, người tân binh ôm súng ngồi bên chiếc lều dã chiến trên đồi Tăng Nhơn Phú:

- 20 tuổi! Một phần ba số tuổi của mình bây giờ. Ngày ấy lên đường vô tư biết bao…

Anh chợt nhớ một giai điệu xưa kia nàng hay hát:

-…Em còn nhớ bài hát “Đời là vạn ngày sầu…”…

Nàng cất giọng khe khẽ tiếp lời anh:

-…biết tìm anh lối nào, ta quen nhau bao lâu nhưng tình đã có gì đâu…

Nàng lấy cây đàn Guitar bấm một hợp âm, rồi hát như vẫn thường một mình trong những đêm quạnh quẽ. Tất cả đều đã muộn, đâu còn lối nào cho nàng quay lại ngày  xưa để chọn một quyết định khác. Anh quẹt nhanh hai mắt mình rồi chớp chớp mi, lảng tránh ánh mắt của nàng.

-…đã có lúc nào em thấy hối tiếc vì đã từ chối anh?…

Nàng gật đầu, thú nhận:

- Có chứ anh, rất nhiều lần mỗi khi hồi tưởng lại. Nhưng chỉ là lúc xưa thôi, còn bây giờ,…thời gian có thể xoa dịu nhiều thứ mà.  

- Ngày ấy anh là một kẻ sa cơ lỡ vận, cứ khư khư ôm mặc cảm. Chỉ biết suy nghĩ cho mình mà không chịu suy nghĩ cho hoàn cảnh của em, bởi thế anh ra đi mà không hề biết em sẽ ra sao trong những ngày ấy. Anh…anh thật đáng trách.

Nàng an ủi anh:

- Chuyện đã qua lâu rồi, mọi thứ chẳng phải đang rất tốt đó sao? Anh đừng bận tâm nữa, em rất hiểu tâm trạng của anh hiện giờ. Nhưng hãy để cuộc tái ngộ này là để bỏ qua những lỗi lầm (Nàng cất tiếng cười nghe nghẹn nghẹn) Và nếu còn sống để còn gặp nhau lần nữa, anh biết lúc đó chúng ta sẽ thế nào không?

Anh hỏi lại:

- Thế nào hả em? 

- Anh hỏi em (Nàng giả giọng run run của người già) Bà có khoẻ không? Em trả lời anh: Cơm đâu mà ăn, tui chưa..nấu!

Anh cười theo nàng:

- Vì nghễnh ngãng quá rồi em nhỉ?

-…thật ra chúng ta chia tay do duyên số một phần, cái chính là do tính tình của em và anh có quá nhiều điểm tương đồng…

Anh ngạc nhiên:

- Sao lại vì quá tương đồng?

-Đúng đó anh ạ. Lúc ấy tính tình của em và anh quá giống nhau ở chỗ “Nông nổi, tự ái, ích kỷ và cố chấp!”

- Em còn có thể pha trò sao?

- Cũng may mà mình còn cơ hội gặp lại để cởi mở lòng mình…

- Anh muốn biết một điều.

- Anh hỏi đi!

-…hiện giờ em nghĩ sao về anh?

- Nghĩ về một người đang có một cuộc sống vật chất đầy đủ, tự do làm cái mình muốn. Nếu đừng mơ mộng những điều viễn vong, bằng lòng với những thứ mình có thì người bạn cũ này của em đang hạnh phúc. Em thật lòng mừng khi anh được như vậy.

- Chỉ vậy thôi sao?

-Còn có thể nào khác? Khi hai chúng ta đang đứng ở hai ngả đường, có chăng là đang cùng nhìn lại một thời quá cũ, đến nỗi nhiều hình ảnh đã nhạt phai. Cuộc đời này quá buồn, đeo mang thêm một nỗi niềm là tự đưa tâm hồn mình vào ngõ cụt. Giờ thì em nghĩ sao về anh ư? Em nghĩ anh đã khôn ngoan trong quyết định của mình, nếu xưa kia anh không rời xa em, thì bây giờ cuộc sống của anh có thể rất bế tắc.

- Dù rất muộn, nhưng anh vẫn muốn nói lời xin lỗi em.

- Em hết giận anh lâu rồi, nên lời xin lỗi không cần đâu anh…

Nàng tiếp tục chăm chú vào những dây đàn “…ôi! Ước mơ nhiều cũng thế thôi, đời chỉ làm bạn cùng sương gió, nghe gió đêm từng cơn ru cô đơn…”.

Buổi trưa này bất chợt, thấy những bóng nắng xuyên qua nhành cây bên hiên nhà, gió thổi nhẹ vài chiếc lá tình cờ rơi xuống tạo nên những thanh âm mơ hồ như không thực. Làm sao biết đó là chiếc lá nào trên những nhánh cây đã khô héo qua bao mùa mưa, nắng. Nàng muốn giữ, không bao giờ muốn lãng quên dù trái tim này đầy chật, ứ tràn. Dù chẳng còn gì ngoài những dòng chữ in hằn trên giấy, ở đó nỗi lòng nàng phơi bày. Tình yêu nào như gió thoảng, như hương tan. Người lại mịt mờ xa ngái chân trời. “Nhưng thôi, tiếc mà chi chim rồi bay, anh rồi đi...”

Nàng nghiêng mặt vào mái tóc, đôi vai rung lên vì cảm xúc đang che giấu. Anh đến như đem thêm nỗi buồn để nén chặt vào khoảng trống trong tâm hồn nàng, nhưng điều ấy chỉ một mình nàng không ai biết, không ai hay.

OoO

Một sáng nào thức dậy, thấy một sợi tóc bạc bơ vơ nằm trên gối. Sợi tóc đã  theo nàng chuyên chở những nỗi buồn, đau đớn của phận làm người. Sợi tóc rơi xuống như chiếc lá vàng úa rơi trong một buổi thu tàn báo hiệu mùa đã vãn. Làm sao mà biết đó là sợi tóc nào trong mái tóc dài rũ trên vai nàng suốt một thời thanh xuân. Vâng! Làm sao mà biết được, như trong vô vàn ảnh hình trong quá khứ, có dấu yêu nào đã phai mờ mà tôi không hay! Tôi phải giữ lại bằng cách nào khi thời gian quá dài có lúc sẽ vô tình tẩy xóa.

 Nàng nằm im úp mặt vào gối, biết một nơi nào đó xôn xao, anh đang chuẩn bị lên đường với những tình thân tay bắt. Anh có dõi mắt tìm kiếm dù biết có một người không đến? Người ấy đang đứng trên dốc cao cuộc đời mình nhìn xuống phía bên kia, ở đó sương mù trùng vây, mịt mờ hư ảo.

(Đầu Thu 20.7.2012)

Hồ Thụy Mỹ Hạnh

*Việt Nam Nhật Báo (San Jose-California) Số 7293 Thứ Bảy 11. 4. 2015   

 


Huế xưa, Huế bây giờ (Nhạc)




Huế xưa, Huế bây giờ
Thơ: Hồ Thụy Mỹ Hạnh
Nhạc: Trần Hữu Bích
Ca sĩ: Vân Khánh


Chiều Không Yên Tĩnh



r322.

 Chiều  Không  Yên  Tĩnh

Anh thấy không mùa Hè đâu cần hẹn

Vẫn ung dung tìm đến dẫu không chờ

Chạnh lòng ai một thoáng nhớ vu vơ

Tiếng ve ngân khiến chiều không yên tĩnh.

 

Những cánh cửa vẫn từ lâu khép kín

Nhốt bên trong một khoảng tối u buồn

Và hoàng hôn thầm lặng thẩn thờ buông

Ngày vội vã vì ngày cô đơn quá.

 

Những con đường vừa quen vừa rất lạ

Một thuở nào vẫn đón chúng ta qua

Mưa rơi rơi, không gian ướt nhạt nhoà

Chiều lặng lẽ, tiếng ve như giận dỗi

 

Bài hát xưa bỗng nhiên buốn quá đỗi

Nơi thẳm sâu hồn em cánh phượng tàn

Mùa Hạ về cao nguyên thiếu nắng vàng

Mưa rã rích, sũng ướt tình đơn lẻ…

(10g30 Chúa Nhật 7.5.2000)

Hồ Thụy Mỹ Hạnh

 

 

Người Ơi Đừng Về - Đơn Phương Thạch Thảo

r321.

Người Ơi Đừng Về

Sắp mưa rồi sao em không ở lại

Vài phút thôi xin em đừng ngần ngại

Để tiếng đàn tôi không lạc lỏng trong mưa

Như mặt trời vắng giữa ban trưa

Em vắng giữa hồn tôi lặng lẽ

Hãy nán lại một chút thôi em nhé

Để cùng nghe mưa sắp nói điều gì…

Và để nghe tiếng gió thầm thì

Hơi lạnh cũng xô nhau tràn vào cửa

Em hãy làm mặt trời, làm ánh lửa

Xua tan giùm hơi lạnh ở chung quanh

Những hạt mưa nấp vào trong lá xanh

Còn tình tôi có nơi nào ẩn nấp

Thơ tôi viết giữa chiều đang xuống thấp

Đừng vội về, hãy nán lại vào giây

Đứng bên tôi và hãy tựa vào vai

Lắng nghe tiếng tim dường như sai nhịp….

(Đơn Dương 13g20 thứ năm 27.4.2000)

Đơn Phương Thạch Thảo

 

Biển cạn

Nhạc: Kim Tuấn

https://youtu.be/fsqTRip8OcY?si=lbzig02tVaEgwmFo

 

Thứ Bảy, 15 tháng 7, 2017

Gió Ơi! Bay Đi… (truyện ngắn)




 R 39.

Truyện ngắn

Gió Ơi! Bay Đi…

Hồ Thụy Mỹ Hạnh


Vừa leo lên giường trùm chăn thì điện thoại báo có tin nhắn, chưa mở ra xem tôi cũng biết là ai gởi tin cho tôi vào giờ này “Em ngu chua?”. Thế mà cũng hỏi, đã ngủ thì sao tôi còn đọc được tin! Tôi bấm máy trả lời “Roi, anh ngu chua?”, rất nhanh tôi nhận lại tin “cung roi ! Dang nam mo thay em”. Xạo quá trời, tôi cũng đáp lại “Em cung vay, dang mo thay anh”, “Thay gi?”, “Thay anh noi tao lao…”

Nhạc chuông báo Nguyên đang gọi, tôi áp máy vào tai hỏi:

- Chán nhắn tin rồi à?

- Ừ! Nói cho nhanh, em đang làm gì đó?

- Trùm mền rồi, chuẩn bị đi ngủ.

- Xít vô cho anh nằm với.

Tôi gắt nhẹ:

- Đừng nói cà rỡn như vậy em giận cho coi, người chi mà kỳ cục.

- Hahaha…ngu gì mà cà rỡn, anh nói thật chớ bộ.

- Hừm! Anh ba trợn hổng chịu nổi.

Tôi tắt máy luôn, Nguyên không phải là người yêu của tôi, chưa bao giờ tôi nghĩ có một ngày nào đó tôi sẽ yêu Nguyên, và có lẽ anh cũng nghĩ giống như tôi vậy. Sự thân thiết giữa tôi và Nguyên có lẽ vượt qua khỏi thứ tình cảm nhùng nhằng giữa hai người khác phái, nó giống một đôi bạn tâm giao cùng giới hơn. Anh hay đùa, nói bất cứ câu gì anh thích một cách “hồn nhiên” mà không sợ bị tôi hiểu nhầm, hoặc tưởng…bở!. Kể cả khi Nguyên “nhào” vào nhà tôi mà miệng thì nói to “ I love you! Do you love me?” và choàng lấy vai tôi tự nhiên như người…Sài Gòn! Còn tôi, cùng lắm là gạt tay anh ra thôi, và chẳng…càm ràm gì về sự tự nhiên quá lố của anh. Mỗi lần gặp nhau thì những chuyện trời trăng mây gió không đầu không cuối cứ liên miên ngỡ không có điểm dừng, mà nếu phải dừng thì cuộc tán gẫu đó cũng bay theo gió không vướng lại gì ngoài một niềm vui.

Tôi có một cô bạn, không thân mà cũng không sơ, hay đến nhà tôi chơi, nàng xinh xắn và lớn hơn tôi vài tuổi, có công việc ổn định, tính tình khôn ngoan, ứng xử khéo léo. Nàng đã có lần gặp Nguyên ở nhà tôi, và có vẻ cảm tình khi thấy anh. Biết như thế nên tôi có sáng kiến là “tán” vào cho hai người “kết” nhau. Mới nghe tôi gợi ý, Nguyên gật gù, nói kiểu không hưởng ứng mà cũng không phản đối:

- Tuỳ em, nhưng anh nói trước, bắn bia không được phải đền đạn.

Tôi nguýt anh, vì không hiểu anh đang nghiêm túc hay lại là trớt trớt:

-…làm như em có lợi lộc gì trong việc ấy, hứ...

oOo

Nàng! Mai Hà đến nhà tôi khi trời đã tối mà ngoài kia đang mưa tầm tả, cơn bão từ đâu đó đang ảnh hưởng thổi qua thành phố, nàng có vẻ buồn chuyện gì đó, và nhiệm vụ của tôi là làm nơi cho nàng trút bầu tâm sự cho vơi nỗi niềm. Tôi mở nhạc cho nàng nghe, tôi pha trà cho nàng uống, tôi vỗ về nàng. Và nếu như nàng không chê, thích tựa vào vai người đồng giới, tôi cũng sẵn sàng luôn.

Mưa cứ rã rích và trời về khuya. Nàng nói nàng sợ lắm không dám về một mình, tôi thì không thể đưa nàng về, hơn nữa để nàng thân gái dặm trường đơn lẻ trong mưa tôi cũng không nỡ. Nàng gợi ý “ Hay là nhờ anh Nguyên?”. Tôi nghe hợp lý bèn gọi điện thoại cho Nguyên:

-…Anh đến nhà em gấp.

- Có điên không? Muốn nước cuốn anh đi luôn à, chuyện gì mai nói.

- Không! Ngay bi giờ cơ …(Tôi phịa ra) em đ.o.. đ.o.i…đói!(Tôi dài giọng thiểu não)

- Nấu ..mì ăn liền mà ăn!

- Không còn cái gì trong nhà, trên đường qua anh ghé mua bánh mì cho em, cám ơn anh trước, em đợi đây.

Tôi tắt máy và yên chí đợi Nguyên. Quả nhiên một lát sau nghe tiếng xe của anh, vừa bước vào nhà là anh không quên “nguyền rủa” tôi:

- Chưa thấy ai đoản như em, không biết tự lo một việc đơn giản như vậy phải báo đời người ta.

- Hihihi…có vậy anh mới “liều thân” tới chứ.

Nàng đối mặt với Nguyên, không gian lạnh khiến tình người ấm hơn, anh hiểu rằng tôi muốn anh giúp tôi đưa nàng về. Cơn mưa nặng hạt giữ chân Nguyên lại trong chốc lát với những câu chuyện tầm phào:   

-…Có một nàng công chúa yêu một người dân thường. Vua không đồng ý nên buộc công chúa lấy một người quyền quý do vua cha lựa chọn, nếu công chúa không ưng thuận người quyền quý kia thì chàng dân thường phải bị…xử trảm…

Tôi la lên:

- Vô lý, hổng cho người ta “ưng” thì thôi mắc gì bắt người ta bị xử trảm?

-…thế nên vua cha mới đưa ra hai điều kiện. Một là, nếu công chúa chấp nhận lấy người quyền quý, chàng trai dân thường sẽ được tha đồng thời được vua “thưởng” cho một người đẹp khác. Hai là nếu công chúa không chấp nhận kết hôn cùng với chàng quyền quý do vua cha “chỉ định” thì chàng trai dân thường kia phải bị hành hình. Túm lại cả hai điều kiện đó đều có một kết thúc là công chúa và chàng người yêu đều phải chia…tai! Nếu là các em, các em chọn cái nào?

Tôi nói ngay:

- Em hổng chọn cái nào hết vì cái nào cũng phải mất người mình yêu.

- Ở đây là việc phải quyết định chọn một trong hai mà…

Tôi nôn nóng nói ngay:

- Em không thể lấy một người không yêu cũng như không thể nhìn người mình yêu lấy người khác hoặc là chết vì mình. Thà em chọn cách hai rồi cùng…chết theo “chàng”, hai đứa…em sẽ cùng về nơi…chín suối!

Nguyên lườm tôi:

- Cái mặt coi vậy mà dại…trai!

Mai Hà điềm đạm hơn:

- Còn em, trước mắt “tạm thời” em để chàng lấy người khác để…cứu chàng, sau đó với quyền hành của một công chúa, em sẽ tìm cách giành lại chàng…

Tôi sửng sốt:

- Giành lại chàng? Còn ông chồng quyền quý mà  “phụ vương” buộc phải lấy, để đâu?

Mai Hà mỉm cười:

-…để làm bức bình phong chứ để đâu!

Tôi rụt cổ:

- Gớm quá! Vậy là… ngoại tình rồi còn gì.

-…thời buổi nào chẳng có chuyện ấy. Chưa nói nếu không vì bị ép “oan ức” như vậy thì “công chúa” đâu phải làm việc trái đạo đó.

Nguyên kết luận:

- Qua cách đối phó của hai em, nói lên tính cách rằng em (Nguyên hướng sang tôi) chân thật nhưng nông nổi, có phần ích kỷ, rồi em sẽ khổ khi yêu một người nào đó. Còn Mai Hà, rất khôn ngoan biết dùng thủ đoạn để đạt lấy mục đích, nhưng hạnh phúc của Mai Hà nếu không thận trọng sẽ dễ gặp sóng gió vì có phần phiêu lưu…

oOo

Trên đường vẫn không ngớt dòng xe nối đuôi nhau tỏa về các ngả. Tôi đứng nép vào trạm xe bus nhưng không quan tâm đến những chuyến xe thỉnh thoảng dừng lại đón vài người lên xe trả lại một khoảng trống quanh tôi. Rồi lại vài người khác đến, họ ngồi xuống băng ghế cạnh tôi. Tôi ngó vu vơ ra đường, mắt không định hướng vào vật gì, vì tôi đang nhìn vào bên trong suy nghĩ tôi, hình ảnh Nguyên cứ vụt nhanh, vụt nhanh xáo trộn trong đầu, mà rõ ràng nhất là mới đây vài mươi phút trước, không biết anh có nhìn thấy tôi không, nhưng tôi thì nhìn thấy anh rất rõ khi anh quay đầu lại nói gì đó với người con gái ngồi phía sau anh trước khi xe nổ máy lướt đi, tôi còn kịp nhìn thấy cô gái quàng tay qua người anh và tựa đầu vào lưng anh với nét mặt đầy hạnh phúc. Đó chính là Mai Hà! Không phải đây là chuyện tôi vẫn thường gợi ý với Nguyên ư? Sao bây giờ chứng kiến hai người với nhau trái tim tôi chợt buốt lên một cảm giác hụt hẫng và mơ hồ thấy như mình vừa để vuột khỏi tay một cái gì. Tôi đứng lặng đi một lúc rồi chợt thấy bối rối với cảm nghĩ của chính mình, may mà những cuốn sách giúp tôi bớt cảm giác thừa thải, trống rỗng của đôi tay, tôi cầm chặt lấy chúng như bám vào một điểm tựa, quay bước về một hướng khác, tôi không biết tôi đang buồn hay vui. Tôi chỉ biết một điều, ngay tức khắc tôi muốn có một chỗ nào đó chỉ có một mình tôi, nhưng đoạn đường dài chưa cho tôi về ngay được nhà, tôi ghé vào trạm xe bus này, ngồi xuống thẩn thờ. Gió vẫn miên man thổi những chiếc lá dồn vào một góc chân ghế. Tôi nhặt lên vài chiếc lá và đưa tay về hướng gió…

Hãy bay đi, gió ơi!...

(Đơn Dương 20.6.2012)

Hồ Thụy Mỹ Hạnh

*Văn Nghệ Biển Khơi (California)Số 56 - Tháng 10 Năm 2012

Khoảng cách ấy (Thơ viết theo yêu cầu...)


Bài viết theo yêu cầu.
***** 
Khoảng cách ấy
Dù cách  xa mình vẫn một bầu trời
Và hơi thở vẫn nồng hương cây cỏ
Lời yêu dấu có khi nhờ cơn gió
Đến với anh, người thanh niên xung phong

Đã qua rồi hơi lạnh những ngày Đông
Mùa Xuân đến hoa rừng nghiêng e ấp
Màu trắng của mây trời không trốn lấp
Như hoa cà phê rộ nông trường em.

Khoảng cách xa và nỗi nhớ êm đềm
Em chép lại trong vần thơ lặng lẽ
Hạnh phúc ngọt đang đến dù rất khẽ
Như mần cây vươn sức sống ngày mai…
(27.2.1988)
Hồ Thụy Mỹ Hạnh


Tình Đất
Nhà em ở cuối vườn dâu
Xanh ngát một màu trên vùng đất mới
Vùng đất hoang vu ngày đầu ta tới
Giọt mồ hôi thấm vào đất từng ngày.

Làm sao quên lúc mới vào đây
Ta giúp nhau dựng nhà
Ta giúp nhau phát rẫy
Mấy mươi năm qua ước mơ giờ đã thấy
Những ngôi nhà khang trang
Bên cạnh những khu vườn.

Nhà anh ở cuối con đường
Có hoa cà phê ngan ngát hương vừa nở
Anh gởi lòng anh vào hương nỗi nhớ
Cho em, cô gái bên nông tằm.

Đất yêu người nên cho hạt nẩy mầm
Cây yêu người nên cây ra quả.
Và chúng ta yêu nhau đâu có chi là lạ
Bởi chúng ta cùng yêu đất, phải không em?
(Đơn Dương 14.4.2000)
Hồ Thụy Mỹ Hạnh

Mưa Đơn Dương
Mưa Đơn Dương sợi ngắn, sợi dài
Sao mà ngọt ngào dễ nhớ
Giọt rơi trên luống cày mới vỡ
Giọt rơi trên tóc em chiều quang gánh đi về

Mưa cho ướt lá cà phê
Hoa nở trắng như mây phủ xuống
Tiếng đàn ai thổn thức trong đêm muộn
Và vầng thơ vội vã gọi trăng về.

Mưa làm ướt con đường quê
Những em bé mải mê làm thuyền giấy
Dòng nước bên hiên nhẹ nhàng gió đẩy
Tuổi hồn nhiên sống lại bởi cơn mưa

Những giọt êm đềm rơi trên cành lá thưa
Níu chân ai một lần ghé lại
Khắc vào lòng và còn âm vang mãi
Mưa Đơn Dương ngọt ngào và khó quên…
(Đơn Dương 15g 10 Thứ Bảy 15.4.2000)
Hồ Thụy Mỹ Hạnh

Thứ Bảy, 1 tháng 7, 2017

Đêm Sài Gòn


 r317

Đêm Sài Gòn

Đêm nay em về

Sài Gòn không ngủ

Trăn trở vì bao điều không ai hiểu được

Em đứng bên đường đợi chuyến xe của ngày hôm trước

Nhưng có bao giờ trong cuộc đời ta còn gặp được

Những gì đã xa

            

Đêm nay em về

Sài Gòn sẽ xa

Hàng cây nghiêng khi bóng chiều đổ xuống

Những tiếng chân vội vã đi về sớm, muộn

Lạc vào đêm

Âm thanh của Sài Gòn

Ồn ào mà lắng im

Buồn mà nô nức

Giữa mơ và thực đan lẫn vào nhau

Những ngọn đèn vàng vọt đêm thâu

Góc phố quán cà phê vắng khách

Tiếng nhạc rền rĩ lời chia cách

Cứ miên man rã rời…

 

Đêm Sài Gòn

Khao khát một góc trời

Có mảnh trăng non nằm đâu đó

Bàng bạc quên, bàng bạc nhớ

Khi em đi rồi…

(Sài Gòn 21.3.2000)

Hồ Thụy Mỹ Hạnh