r322.
Chiều Không Yên Tĩnh
Anh thấy không mùa Hè đâu
cần hẹn
Vẫn ung dung tìm đến dẫu
không chờ
Chạnh lòng ai một thoáng
nhớ vu vơ
Tiếng ve ngân khiến chiều
không yên tĩnh.
Những cánh cửa vẫn từ lâu
khép kín
Nhốt bên trong một khoảng
tối u buồn
Và hoàng hôn thầm lặng thẩn
thờ buông
Ngày vội vã vì ngày cô đơn
quá.
Những con đường vừa quen
vừa rất lạ
Một thuở nào vẫn đón chúng
ta qua
Mưa rơi rơi, không gian ướt
nhạt nhoà
Chiều lặng lẽ, tiếng ve như
giận dỗi
Bài hát xưa bỗng nhiên buốn
quá đỗi
Nơi thẳm sâu hồn em cánh phượng
tàn
Mùa Hạ về cao nguyên thiếu
nắng vàng
Mưa rã rích, sũng ướt tình
đơn lẻ…
(10g30 Chúa Nhật 7.5.2000)
Hồ Thụy Mỹ Hạnh
-
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét