Thứ Sáu, 24 tháng 6, 2016
VĨNH BIỆT…Lã Anh Dũng
Thứ Ba, 14 tháng 6, 2016
Tự Khúc
Bâng Khuâng Ngày Mưa -Tuỳ bút
Mùa Xuân Trên Cao Nguyên
Thứ Hai, 6 tháng 6, 2016
Nhạc phẩm LỐI CŨ
Nhạc phẩm LỐI CŨ
Thơ Hồ Thụy Mỹ Hạnh. Nhạc Trần Hữu Bích. Ca sĩ Đức Tuấn
https://www.youtube.com/watch?v=_N5wf3bT0kM
Thứ Bảy, 4 tháng 6, 2016
Thứ Tư, 1 tháng 6, 2016
Chiều Tàn Thu
Người Đáng Yêu Thế Mà (Truyện ngắn)
Buồn Thương Áo Tím
r277.
Buồn Thương Áo Tím
*Viết cho những cuộc tình bất hạnh phải
dang dở vì đâu?!
Tình yêu em anh mang về cõi khác
Nghĩa trang buồn se sắc lạnh hồn côi
Ngủ đi anh, mùa Thu đã qua rồi
Mà mưa vẫn từng chiều về thung lũng.
Em vào đây nhặt những tàn lá rụng
Cỏ cây buồn thương áo tím xót xa
Lạnh không anh? Mùa mưa đã đi qua
Thu đã hết và mùa Đông sắp đến.
Màu Mũ - Đỏ một đời em yêu mến
Xa mất rồi, vĩnh viễn khỏi đời nhau
Nụ cười nào che giấu được niềm đau
Từng đêm vẫn nguyện cầu cho giấc mộng.
Anh sẽ về với Cánh- Dù gió lộng
Vẫn nụ cười vẫn ánh mắt mông lung
Em sẽ vui trong nỗi khổ vô cùng
Và cay đắng với những lần tỉnh giấc.
Ngày xưa đã đâu còn, thôi đã mất
Chiều lạnh rồi hiu hắt gió mùa Đông
Buồn vô vàn, người ơi ! Có biết không?
Rồi tự trách sao mang hồn ủy mị.
Em không hứa sẽ trọn đời chung thủy
Mà hỏi quên? Không biết đến bao giờ…
Buồn, thôi buồn, lại buồn đến ngẩn ngơ
Không nghĩ nữa, em…giả vờ quên nhé!
Thôi em về, mưa lại rơi nhè nhẹ
Đừng trách chi hồn em ở lại rồi.
(1974)
Hồ
Thụy Mỹ Hạnh
Đôi Khi. . .
r276.
Đôi Khi. . .
Đôi khi quá buồn ta đã khóc
Mà sao nước mắt không tràn trên bờ mi
Lại chảy ngược vào tim, trái tim thầm thì…
Tại sao?
Tại sao?
Tại
sao?...
Đôi khi quá buồn ta muốn với lên trời cao
Để kéo vầng trăng rụng xuống
Ta biết với ta tất cả đều đã muộn
Nên nào biết bắt đầu từ đâu!
Đôi khi người ta đánh mất nhau
Vì một sự vô tình không nhận thấy
Cuộc đời có bao điều vô lý vậy
Hạnh phúc bên ta
Ta lại mỏi mắt tìm…
Bây giờ đêm quá lặng im
Trong ta còn một trái tim rã rời!
(23g5’ Thứ Ba 22.9.1998)
Hồ Thụy Mỹ Hạnh
Chờ Ai
r275.
Chờ Ai
Em đứng đợi chờ ai
cuối đường Hồ Tùng Mậu
con đường quen yêu dấu
đêm nay mưa nhạt nhòa.
Tay ngắt từng cánh hoa
“…Không chờ…chờ…không
chờ…”
biết rằng có bao giờ
người chạnh lòng nghĩ đến.
Con đường quen yêu mến
vẫn nằm nghe bước chân
tiếng ngập ngừng bâng
khuâng…
tiếng hồn nhiên, rộn rã.
Đêm vẫn trôi êm ả
Mà có bao nỗi niềm
thời gian như đứng im
nghe tim em thổn thức.
Mơ hồ như không thực
Chút tình riêng ngỡ ngàng
Hiu hắt ngọn đèn vàng
Bóng em nghiêng đường
vắng…
(Đà Lạt 0g55 Thứ năm
20.8.1998)
Hồ Thụy Mỹ Hạnh