Thứ Sáu, 24 tháng 6, 2016

VĨNH BIỆT…Lã Anh Dũng



VĨNH BIỆT…
Anh Lã Anh Dũng cựu SVSQ VBQGVN Khoá 29 *

Đời người như cát bụi
Đến để rồi phải đi
Trần gian là cõi tạm
Sao lệ ta ướt mi!

Những bất công, gian truân…
Mất một người tranh đấu
(Anh bỏ lại cuộc đời
Vợ hiền, con yêu dấu.)

Trời Cao Nguyên vẫn khóc
Mấy mươi năm không nguôi
Ngày anh về trường cũ
Dấu xưa giờ ngậm ngùi.

Hãy ra đi bình yên
Cõi trời thênh thang gió
Hãy tung Cánh Dù thiêng
Hỡi người Alfa Đỏ.

Thay cho lời tiễn biệt
Ngày anh về hư vô
Những tình thân bỏ lại
Giữa cõi trần sóng xô…
(Dran 22.6.2016)
Hồ Thụy Mỹ Hạnh
* Lã Anh Dũng từ trần ngày 5:15 (Giờ Úc Châu)Thứ Tư 22.6.2016)

Thứ Ba, 14 tháng 6, 2016

Tự Khúc



TỰ  KHÚC
Có một chiều như thế
Mong manh vệt nắng tàn
Vầng trăng non lạnh lẽo
Đến sớm treo trên ngàn

Có một người như thế
Vô tình như gió hoang
Ra đi không hề biết
Lá rơi đầy lối mòn

Có một mùa như thế
Mang mưa giăng đầy trời
Những hàng cây lặng lẽ
Buông lá vàng chơi vơi

Có mình tôi như thế
Ươm mộng đầy trang thơ
Nghe bâng khuâng nỗi nhớ
Một người trong giấc mơ…

Tất cả là như thế
Chiều ơi! Đừng vội vàng
Người ơi! Đừng hờ hững
Tôi ơi! Đừng đa đoan…
(14g Thứ Bảy 5.12.1998)
Hồ Thụy  Mỹ  Hạnh

Bâng Khuâng Ngày Mưa -Tuỳ bút





Bâng Khuâng Ngày Mưa ­­_ Hồ Thụy Mỹ Hạnh
Trẻ Dallas số 796 Thứ năm 6.9.2012


Bâng  Khuâng Ngày Mưa

Tuỳ bút.
Những ngày chập chững đi vào thu, khung trời mù sương chợt nghe buồn lê thê. Em lang thang trên những con đường rợp bóng thông ngàn, bước chân nào đưa em đến con đường về Thái Phiên hun hút. Những kỷ niệm ngọt ngào vương vương trên những tàng cây, ngọn cỏ, với màu xanh biên biếc chạy dài đến chân trời.
Ôi! Đà Lạt mộng mơ, ôi! Thành phố liêu trai. Thương quá là thương những con đường loang loáng nước mưa, con đường đưa người về với cổng Nam Quan, với Đồi Bắc chập chùng gió lạnh và con đường có ai đưa em về với giàn Tigon trắng ở hiên nhà, với tiếng sỏi âm thầm đẩy đưa bước chân và ngoài kia là sương mù bủa vây hiu hắt. Kỷ niệm bây giờ thành huyền thoại trong đời em mất rồi. Xin trời đừng mưa, để em còn trông thấy mặt trời e ấp ửng hồng bên kia đồi, để bước chân  đơn không ngại ngùng bởi những hạt mưa bay.
Thương làm sao và nhớ làm sao, tiếng hát người ray rứt trong chiều nào của hội quán. Buồn muốn khóc khi nhìn những đoá Mimosa vàng bay, hoa của nhung nhớ ngày xưa.
Người bỏ màu đỏ kiêu kỳ trên vai lại cho phố thị buồn tênh, bỏ lại cao nguyên những sớm mai sương mù hư ảo, bỏ lại tiếng đàn đơn lẻ nơi em và mãi mãi quên đi những cơn mưa phùn làm ướt tóc em từng chiều. Đó là mùa thu của em, mùa thu thi ca và một mối tình thoáng chốc mưa bay.
     2.
Ngỡ đã xa xăm, võ vàng trong quên lãng từ lâu, bỗng hiện về trong trí nhớ một kỷ niệm mù khơi, trong một sớm sương giăng choáng ngợp tình yêu dấu. Với nụ cười dịu dàng, với ánh mắt mông lung đượm nồng tha thiết và khuôn mặt trầm ngâm bất chợt. Nỗi nhớ ơi! Sao nỗi nhớ không tan, không biến trong lòng em? Em vẫn mơ đến một mùa thu mang đến điểm cho trời những làn mây trắng phiêu bồng, cho em gởi nỗi niềm vào trong gió, hãy mang đi…
Em nhắm mắt và mơ ước gởi tâm hồn bay đi xa, một nơi nào đó không biết nữa, nhưng cách biệt mọi điều chung quanh, không còn buồn lo thắc mắc. Một nơi chỉ có màu tím của hoa dại mọc bâng khuâng. Màu tím của nỗi thất vọng dịu dàng và màu tím buồn như gió thoảng, như tình yêu em đã trao gởi về người. Trong lặng lẽ em vừa cảm thấy có nhau và mất nhau cùng lúc, bỗng nhiên em muốn khóc…
Và một lúc nào đó em chợt nhìn thấy em, đã qua đi hun hút mù khơi, những tháng năm tuổi nhỏ hồn nhiên yêu dấu, cơn bão nào đã tới cuốn bay đi mịt mờ. Bây giờ là của nuối tiếc quắt quay, của chuổi dài mộng ảo. Tâm hồn rộng thênh thang ôm nỗi buồn tủi nào thật cao và thật sâu, khi ấy em chợt hiểu rằng em vẫn yêu người, lạ lùng và cay đắng. Chao ôi !…
Mùa thu nào đã đến chưa? Xin mang em đi xa khỏi vùng tối u trầm, hạnh phúc phù phiếm như gió heo may, em thèm đi thật xa, nhẹ nhàng, ung dung và vĩnh viễn. Em muốn hỏi người có buồn không? Im lặng của không gian không một văng vẳng trả lời, buồn đến vô cùng khiến em bật khóc. Nhung nhớ gọi em về với những ngày qua, tình cờ nào anh về, mắt nào ta nhìn nhau nồng thắm vừa xót xa ngăn trở đó, hỡi người…
Đường nào sẽ đưa em về với kỷ niệm có những chiều buồn không tên tuổi, có những đêm ngẩng nhìn sao trời lấp lánh cảm thông, nghe gió thu về kể chuyện hắt hiu nỗi nhớ và lặng im đếm bước chân ai khe khẽ ngoài hiên, hồn mềm đi trong nước mắt. Người ơi! Sao người về? Để em nghe bâng khuâng một nỗi niềm mới, tâm sự nào bật thành tiếng  hát trên môi cho em kể chuyện mình.
Phiến lá đã bay đi rồi trong một chiều thu có ai đâu còn nhớ nên suốt đời nằm trăn trối cô đơn. Vâng! Có còn ai nhớ, có còn ai biết ngoài cơn gió lạnh đầu mùa đông. Trong tận cùng của một xa xót em nghe thật bình yên để lời cay đắng ngày nào có còn chăng là một kỷ niệm dễ thương mời rủ em tìm đến một góc thiên đường của riêng em thật bé nhỏ, ở đó chỉ có những nỗi muộn phiền và những giọt nước mắt vỡ trong bàn tay. Một mình thôi, lắng nghe hồn mình lên tiếng…
Hồ Thụy Mỹ Hạnh
 

Mùa Xuân Trên Cao Nguyên



Mùa Xuân Trên Cao Nguyên
Anh thấy không mùa xuân đã đến rồi
những nụ hoa trên cành đang e ấp
trời nhiều mây hững hờ buông xuống thấp
nắng lung linh vũ điệu ở trên đường

Và mặt hồ êm phẳng lặng như giương
những ánh mắt với niềm vui rạng rỡ
những tiếng cười trong như pha lê vỡ
tất cả là âm vang của mùa xuân

Để cho ai ngồi gom nắng bâng khuâng
chiều rất đẹp chút gì như cổ tích
nào ai biết mỗi ngày trên trang lịch
một lần vơi là một đổi thay dài

Thời gian đi sẽ tặng lại cho ai
những sợi tóc xưa không còn xanh nữa
nhưng câu thơ vẫn trẻ hoài muôn thuở
như mùa xuân xanh mãi giữa đất trời.
(14g50 Thứ Năm 19.11.1998)
Hồ Thụy Mỹ Hạnh

Thứ Hai, 6 tháng 6, 2016

Nhạc phẩm LỐI CŨ


Nhạc phẩm  LỐI CŨ
 Thơ Hồ Thụy Mỹ Hạnh. Nhạc Trần Hữu Bích. Ca sĩ Đức Tuấn      
         https://www.youtube.com/watch?v=_N5wf3bT0kM


Thứ Tư, 1 tháng 6, 2016

Chiều Tàn Thu



Chiều Tàn Thu
Buổi chiều còn chút nắng hanh
Mùa thu vướng lại trên cành cây khô
Lá rơi nghe thật mơ hồ
Mây như mặt biển nhấp nhô sóng tràn
Như lòng ta ngập lá vàng
Khi mùa thu thật vội vàng ra đi
Ngàn xưa những cuộc từ ly
Chút gì để lại trên mi giọt sầu
Buổi chiều đưa nắng về đâu
Để hoàng hôn đến bắt cầu vào đêm
Thu ơi! Khắc khoải nỗi niềm
Trong câu thơ cũ ta tìm thấy ta
Một ngày nào đó sẽ xa
Những yêu thương cũng nhạt nhòa lãng quên
Trời thu vẫn rất mông mênh
Êm đềm bên những gập ghềnh đời ta…
(14g10 Thứ Ba 28.10.1998)
Hồ Thụy Mỹ Hạnh

Người Đáng Yêu Thế Mà (Truyện ngắn)



Người Đáng Yêu Thế Mà 
(Truyện ngắn) Hồ Thụy Mỹ Hạnh
Trẻ Dallas (Texas) Số 802 Thứ Năm 18.10.2012
               http://baotreonline.com/nguoi-dang-yeu-the-ma/

Buồn Thương Áo Tím



r277.

 Buồn Thương Áo Tím

*Viết cho những cuộc tình bất hạnh phải dang dở vì đâu?!

Tình yêu em anh mang về cõi khác

Nghĩa trang buồn se sắc lạnh hồn côi

Ngủ đi anh, mùa Thu đã qua rồi

Mà mưa vẫn từng chiều về thung lũng.

 

Em vào đây nhặt những tàn lá rụng

Cỏ cây buồn thương áo tím xót xa

Lạnh không anh? Mùa mưa đã đi qua

Thu đã hết và mùa Đông sắp đến.

 

Màu Mũ - Đỏ một đời em yêu mến

Xa mất rồi, vĩnh viễn khỏi đời nhau

Nụ cười nào che giấu được niềm đau

Từng đêm vẫn nguyện cầu cho giấc mộng.

 

Anh sẽ về với Cánh- Dù gió lộng

Vẫn nụ cười vẫn ánh mắt mông lung

Em sẽ vui trong nỗi khổ vô cùng

Và cay đắng với những lần tỉnh giấc.

 

Ngày xưa đã đâu còn, thôi đã mất

Chiều lạnh rồi hiu hắt gió mùa Đông

Buồn vô vàn, người ơi ! Có biết không?

Rồi tự trách sao mang hồn ủy mị.

 

Em không hứa sẽ trọn đời chung thủy

Mà hỏi quên? Không biết đến bao giờ…

Buồn, thôi buồn, lại buồn đến ngẩn ngơ

Không nghĩ nữa, em…giả vờ quên nhé!

 

Thôi em về, mưa lại rơi nhè nhẹ

Đừng trách chi hồn em ở lại rồi.

(1974)

Hồ Thụy Mỹ Hạnh

Đôi Khi. . .



r276.

Đôi Khi. . .

Đôi khi quá buồn ta đã khóc

Mà sao nước mắt không tràn trên bờ mi

Lại chảy ngược vào tim, trái tim thầm thì…

Tại sao?

                         Tại sao?

                                         Tại sao?...

Đôi khi quá buồn ta muốn với lên trời cao

Để kéo vầng trăng rụng xuống

Ta biết với ta tất cả đều đã muộn

Nên nào biết bắt đầu từ đâu!

Đôi khi người ta đánh mất nhau

Vì một sự vô tình không nhận thấy

Cuộc đời có bao điều vô lý vậy

Hạnh phúc bên ta

Ta lại mỏi mắt tìm…

 Bây giờ đêm quá lặng im

Trong ta còn một trái tim rã rời!

(23g5’ Thứ Ba 22.9.1998)

Hồ Thụy Mỹ Hạnh

 

Chờ Ai



r275.

Ch Ai

Em đứng đợi chờ ai

cuối đường Hồ Tùng Mậu

con đường quen yêu dấu

đêm nay mưa nhạt nhòa.

 

Tay ngắt từng cánh hoa

“…Không chờ…chờ…không chờ…”

biết rằng có bao giờ

người chạnh lòng nghĩ đến.

 

Con đường quen yêu mến

vẫn nằm nghe bước chân

tiếng ngập ngừng bâng khuâng…

tiếng hồn nhiên, rộn rã.

 

Đêm vẫn trôi êm ả

Mà có bao nỗi niềm

thời gian như đứng im

nghe tim em thổn thức.

 

Mơ hồ như không thực

Chút tình riêng ngỡ ngàng

Hiu hắt ngọn đèn vàng

Bóng em nghiêng đường vắng…

(Đà Lạt 0g55 Thứ năm 20.8.1998)

Hồ Thụy Mỹ Hạnh