Thứ Tư, 1 tháng 6, 2016

Đôi Khi. . .



r276.

Đôi Khi. . .

Đôi khi quá buồn ta đã khóc

Mà sao nước mắt không tràn trên bờ mi

Lại chảy ngược vào tim, trái tim thầm thì…

Tại sao?

                         Tại sao?

                                         Tại sao?...

Đôi khi quá buồn ta muốn với lên trời cao

Để kéo vầng trăng rụng xuống

Ta biết với ta tất cả đều đã muộn

Nên nào biết bắt đầu từ đâu!

Đôi khi người ta đánh mất nhau

Vì một sự vô tình không nhận thấy

Cuộc đời có bao điều vô lý vậy

Hạnh phúc bên ta

Ta lại mỏi mắt tìm…

 Bây giờ đêm quá lặng im

Trong ta còn một trái tim rã rời!

(23g5’ Thứ Ba 22.9.1998)

Hồ Thụy Mỹ Hạnh

 

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét