r277.
Buồn Thương Áo Tím
*Viết cho những cuộc tình bất hạnh phải
dang dở vì đâu?!
Tình yêu em anh mang về cõi khác
Nghĩa trang buồn se sắc lạnh hồn côi
Ngủ đi anh, mùa Thu đã qua rồi
Mà mưa vẫn từng chiều về thung lũng.
Em vào đây nhặt những tàn lá rụng
Cỏ cây buồn thương áo tím xót xa
Lạnh không anh? Mùa mưa đã đi qua
Thu đã hết và mùa Đông sắp đến.
Màu Mũ - Đỏ một đời em yêu mến
Xa mất rồi, vĩnh viễn khỏi đời nhau
Nụ cười nào che giấu được niềm đau
Từng đêm vẫn nguyện cầu cho giấc mộng.
Anh sẽ về với Cánh- Dù gió lộng
Vẫn nụ cười vẫn ánh mắt mông lung
Em sẽ vui trong nỗi khổ vô cùng
Và cay đắng với những lần tỉnh giấc.
Ngày xưa đã đâu còn, thôi đã mất
Chiều lạnh rồi hiu hắt gió mùa Đông
Buồn vô vàn, người ơi ! Có biết không?
Rồi tự trách sao mang hồn ủy mị.
Em không hứa sẽ trọn đời chung thủy
Mà hỏi quên? Không biết đến bao giờ…
Buồn, thôi buồn, lại buồn đến ngẩn ngơ
Không nghĩ nữa, em…giả vờ quên nhé!
Thôi em về, mưa lại rơi nhè nhẹ
Đừng trách chi hồn em ở lại rồi.
(1974)
Hồ
Thụy Mỹ Hạnh
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét