379
THỜI GIAN . . .
Ngày xưa tôi cứ thường tự hỏi
“ Đến năm ba mươi tuổi hẳn là
mình già lắm?”
rồi thời gian vụt qua không
kịp đếm
nhẩm lại đã thấy vượt xa tuổi
ấy lâu rồi
hơn bốn mươi năm vắt qua đời
tôi
những sợi tóc đã bắt đầu điểm
bạc
quá khứ và tương lai nhìn
nhau ngơ ngác
một quá khứ chẳng yên lành
và tương lai cũng là khoảng
trống thôi
hơn bốn mươi năm lặng lẽ qua
rồi
đời người như chớp mắt
chớp mắt niềm vui
chớp mắt nụ cười
gian nan thì đằng đẳng
và ta trôi lẵng lặng
trong dòng sông cuộc đời…
(2005)
Hồ Thụy Mỹ Hạnh
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét