r427-
Như
Bóng Mây Tan
Em
yêu anh bằng tình yêu không phải của một người từng trải.
Một
tình yêu phô bày quá nhiều vụng dại
Với
anh, em đã trao hết lòng mình
Em
không biết trong tình yêu đôi lúc quá chân tình
Cũng
không nên như những điều giả dối!
Em
đơn giản nghĩ suy, hay tại ta yêu nhau quá vội…
Để
tình yêu như trò đùa và thật mong manh
Bây
giờ ta chia tay nhau như những chuyện không thành
Những
chuyện trên đời này không thiếu
Những
nỗi niềm em vẫn ngỡ rằng anh thấu hiểu
Bây
giờ em giữ lại cho riêng em
Khi
em yêu anh bằng tình yêu phát xuất từ trái tim
Không
tính toán thiệt hơn
Không
đòi anh trao lại ân tình cho cân xứng
Nhưng
em chợt nhận ra, trong tim anh, em không còn chỗ đứng
Mọi
cảm xúc ban đầu đều đã nhạt phai
Anh
trả em về với những đêm dài
Nụ
cười tắt trên bờ môi khô héo
Em
tìm sự bình yên ở đâu trong cô đơn, lạnh lẽo…
Tình
yêu đã qua rồi như bóng mây tan
Như
cuộc vui nào cũng đến lúc phải tàn
Vậy
mà em vẫn yêu anh với một tình yêu trẻ dại!
***
Trong
khi anh đến với em bằng tình cảm của một người từng trải
Anh
cũng yêu nhưng bằng một nửa lòng mình!
Một
nửa đam mê, một nửa hờ hững, vô tình…
Nên
khi quay lưng, với anh kỷ niệm dường như chưa hề có.
Em
vẫn mong anh thật bình yên nơi phương trời đó
Còn em nơi này, một khoảng trống chênh vênh!
Hồ Thụy Mỹ Hạnh
Bài
không tên số 4
Vũ
Thành An
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét