r241.
Chiếc Lá Cuối Cùng
Có chiếc lá mùa Thu
Bơ vơ còn sót lại
Trong chiều Đông ngần ngại
Rơi bay vào thơ tôi.
Mùa Thu đã qua rồi
Dư âm còn đâu đó
Chiều nay qua trước ngõ
Một người như… rất quen!
Những chiều sương mờ hoen
Mùa Đông chừng đến sớm
Chiếc lá vàng thấp thỏm
Tiễn một mùa bâng khuâng.
Chỉ còn những dấu chân
Ngoài thềm đời lặng lẽ
Như lá vàng rất khẽ
Rơi mơ hồ trong tôi.
Vàng rực bên lưng đồi
Muôn đoá Quỳ đã nở
Ra về ai bỡ ngỡ
Đường dài ơi! Đường dài…
(20g Thứ Sáu 14.11.1997)
Hồ Thụy Mỹ Hạnh
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét