R 17.
Truyện ngắn
Dư Âm
Hồ Thụy Mỹ Hạnh
Tôi mở rộng cánh cửa, ánh nắng yếu ớt của một buổi chiều sắp tàn
hắt qua thềm, người thanh niên vừa gõ cửa đứng trước tôi. Tôi biết đó là người
hàng xóm trọ ở căn nhà đối diện nhà tôi. Dù con hẻm cách chừng chục mét nhưng
tôi chưa bao giờ trò chuyện, thậm chí là chưa chào hỏi xã giao.
Trong tay anh ta cầm một thứ gì đó như tấm bìa cứng hoặc một tấm
hình, tôi gật đầu chào vừa đưa mắt dò hỏi. Anh ta ngập ngừng:
- Đây là một việc có thể làm cô không hài lòng nhưng tôi đã trót
thực hiện, chỉ có điều tôi nên giao nó cho cô hơn là tôi giữ, nếu cô vui lòng
thì xin hãy xem đây là một quà tặng…
Anh ta vừa nói vừa chìa ra một bức tranh, tôi liếc nhanh, một
khung cửa sổ với một người con gái có mái tóc dài buông xõa trên vai và hoa, và
lá…
Tranh vẽ bằng bút chì, tôi nghĩ thế và hiểu ngay đó là tôi dù
chỉ giống nhất mái tóc và cặp kính cận. Hơi bất ngờ, tôi tròn mắt hỏi:
- Anh đã vẽ tôi ư? Lúc nào vậy?
Anh ta mỉm cười:
- Những buổi chiều, khi tôi tình cờ trông thấy…
Một cảm giác thú vị len vào tôi. Tuy nhiên tôi thấy bối rối chưa
biết xử trí ra sao? Nếu là một thứ tặng vật nào khác từ một người mà cả cái tên
tôi còn chưa biết thì chắc chắn rằng tôi không nhận, nhưng đây lại là chân dung
của tôi, nếu không nhận có nghĩa là muốn anh ta phải giữ. Tôi còn đang phân vân
thì bức tranh đã được đặt vào tay, tôi chưa kịp nói lời cám ơn cho phải phép,
anh ta đã quay bước, một người ít lời, tôi nghĩ thế.
Từ hôm đó cánh cửa nhà tôi luôn khép lại và tôi cũng ngại
đứng bên cửa sổ ngóng nhìn trời đất như thói quen. Anh ta ít nhiều đã gây
cho tôi sự chú ý. Giờ thì tôi biết anh ta làm việc gì, làm ở đâu, đi, về khoảng
mấy giờ và cả cái tên Thụy dịu dàng như tên con gái.
Sau lần mang tranh tặng tôi, anh ta không hề có biểu hiện gì tỏ
ra muốn tìm cách làm quen với tôi. Căn phòng “bên ấy” cũng thường xuyên
khép cửa. Tôi và anh ta lại không tình cờ gặp nhau ở đâu cả, nên sự xa lạ vẫn
như lúc ban đầu. Còn bức tranh anh ta vẽ cùng với những suy đoán trước đây của
tôi, được tôi cất vào một góc suy nghĩ chờ lãng quên.
Và khi tôi không còn quan tâm đến người hàng xóm ấy nữa thì có
một đêm tôi thức giấc vào giữa khuya. Trong không gian yên tĩnh, tiếng
guitar từ đâu văng vẳng vọng đến bên tôi, tiếng đàn quyện vào tiếng hát trầm
ấm, cô đơn và lời ca buồn đến se lòng.
Tôi bật dậy lắng nghe, chuổi âm thanh mơ hồ như không thực kéo
tôi đi về phía cửa sổ, tôi mở hé cửa nhìn ra ngoài, dưới hiên nhà đối diện có
một người đang ngồi đàn trong bóng tối, tôi không biết đó là ai vì trong căn
nhà ấy có mấy người cùng trọ. Tiếng đàn và giọng hát trầm ấm kia như có ma lực
cuốn hút tôi.
“…Thôi xin ơn đời trong cơn mê này gọi mùa thu tới, tôi đưa em
về chân em bước nhẹ trời buồn gió cao, đời xin có nhau dài cho mãi sau...”
Tiếng đàn và sự cô quạnh của đêm khuya dễ gây cho người ta nỗi
buồn và cảm giác đó truyền vào tôi rất nhanh. Ai đàn vậy nhỉ? Tôi mở tung cánh
cửa ra, ánh sáng trong phòng hắt ra thềm. Tiếng đàn lẫn tiếng hát chợt im bặt.
Tôi như tỉnh trước hành động vô thức của mình, nên lại vội vàng đóng sập cửa.
Trở lại giường nằm, tôi rủa mình vô duyên.
Mặt trời hừng lên bên kia đồi, bầy chim sẻ ríu rít, rộn
ràng trên mái ngói. Buổi sáng mùa thu trời đầy mây trắng, một ngày sẽ lạnh hơn
mọi ngày. Những chiếc lá rụng bay đầy trước sân hôm nay được tôi quan tâm hơn
bằng những nhát chổi chậm chạp, thật khó giải thích tại sao tôi chờ đợi, tiếng
đàn lúc khuya vẫn như văng vẳng bên tai, tôi cảm thấy hồi hộp trước cái giờ mà
tôi biết căn nhà đối diện sẽ mở cửa, và…
- Uyên!
Tiếng gọi khẽ như sợ người được gọi nghe thấy, dù có ý chờ đợi
cuộc gặp gỡ này song tôi không khỏi giật mình.
Thụy đang tiến về phía tôi, dáng đi của anh trầm tỉnh, lẳng
lặng. Tôi hơi ngẩn ra, nghĩ mãi để tìm một câu nói mở đầu sao cho thật tự
nhiên, nhưng Thụy đã lên tiếng trước:
- Có phải hồi đêm tiếng đàn của tôi đã
phá giấc ngủ của Uyên?
Tôi ngạc nhiên hỏi lại:
- Là anh đàn ư?
- Vâng! Và tôi đang tự hỏi tại sao cửa sổ nhà Uyên hồi đêm chợt
mở ra rồi đóng sập lại đầy vẻ bực dọc?
Tôi nở nụ cười thân thiện:
- Anh đã hiểu nhầm, thật ra người hát hay quá, chỉ tiếc rằng tôi
không được nghe hết…
Thụy thở phào:
- Vậy mà tôi cứ tưởng…
- Anh tưởng tôi là một người không biết thưởng thức một giai
điệu hay như thế ư?
- Tôi không nghĩ như vậy, nhưng được biết Uyên không khó chịu vì
điều ấy thì tôi yên tâm rồi.
Tôi biện minh:
- Tôi đã vụng về trong hành động, cử chỉ của mình, thật ra tôi
mở cửa vì muốn tiếng đàn kia vọng sang rõ hơn và cũng muốn biết ai đàn…bên ấy!
Anh biết không tôi rất “mê’’ bài Hạ trắng.
Lần đầu tiên tôi nhìn thấy nụ cười của Thụy, anh lộ vẻ vui,
dường như ở con người này mọi nỗi niềm biểu lộ nhiều qua ánh mắt hơn là
lời nói.
O0O
Thụy mang đến tặng tôi bài Hạ trắng chép tay, những dòng nhạc kẽ
cẩn thận và nét chữ nắn nót bằng mực tím, có minh họa một cô gái tóc dài đứng
trên đồi thông, tà áo bay hứng đầy hoa nắng và ở mặt ngoài có trích ghi dòng
chữ “Áo em bây giờ mờ xa nẻo mây, gọi tên em mãi suốt cơn mê này…”
Từ đó những khi nghe tiếng đàn của Thụy ngân lên, tôi bèn mở hờ
cửa sổ tỏ một tín hiệu lặng lẽ rằng tôi đang lắng nghe. Ở “bên kia” bài
Hạ Trắng được dạo lên nhiều lần, tiếng đàn trầm và luôn luôn tôi có cảm giác
Thụy đang buồn.
Về mối quan hệ của Thụy và tôi, tôi thật sự khó hiểu, không biết
Thụy nghĩ sao về tôi, vì có lúc anh tỏ ra quan tâm, thân thiện với
tôi, lại có lúc anh như muốn lánh tôi và thật lạnh lùng. Phần tôi cũng tự chất
vấn mình, đó chỉ là một sự ngưỡng mộ trước một người có nhiều biệt tài, hoặc có
hơn thế thì đó là một thứ tình cảm chưa thể đặt tên bây giờ, vì xét cho cùng
tiếng đàn của Thụy gần gũi với tôi hơn là anh.
Nhưng bỗng nhiên tiếng Guitar không còn cất
lên trong nhiều đêm, tôi chợt thấy trống vắng. Bản tính e dè không cho tôi sang
“bên ấy” xem Thụy ra sao. Căn nhà đối diện vẫn còn những người ở cùng Thụy ra
vào, chỉ vắng anh. Một tuần, rồi một tháng vẫn biền biệt. Như vậy là Thụy đã đi
khỏi đây, vậy mà anh không hề nói với tôi một lời từ biệt. Tôi tự nhủ “Một
người vô tâm, nên quên đi là hơn!”.
Tôi sẽ không còn bận tâm và nhớ về Thụy như một ám ảnh nếu tôi
đừng biết thêm một điều gì nữa về anh. Một thời gian không lâu sau đó, tôi tình
cờ gặp người bạn trọ chung nhà với Thụy, tôi không nén được lời trách cứ
về việc Thụy chuyển đi mà tôi không hay biết. Người bạn ấy mới tiết lộ câu
chuyện mà tôi cho rằng họ đã cố tình giấu kín. Trước khi đến đây Thụy đã lập
gia đình, nhưng đó là một cuộc hôn nhân không hoàn hảo, cô gái ấy không có lỗi
gì nhưng hoàn toàn không phù hợp với tính cách của anh, không hạnh phúc. Với
đời quân nhân nay đây mai đó Thụy luôn xa nhà. Rồi do yêu cầu của công tác Thụy
đã đến đây, không ngờ nơi dừng chân này trái tim anh đã rung động trước một
người con gái nhưng anh ý thức việc đã có gia đình, Thụy phải giấu kín tình cảm
của mình.
Tình yêu là một thứ không thể hỏi tại sao khi nó đến với người
này thì lại dịu dàng, êm ả mà với người khác lại nghiệt ngã, trắc trở. Thụy đã
trải qua những ngày mà tâm tư luôn nặng nề, u uẩn. Và trong một đợt tăng cường
cho một đơn vị tác chiến Thụy đã hăng hái lên đường, cũng để không vướng vào
một lầm lỗi mà anh chắc mình sẽ không tránh được, đó là khi tình yêu của anh sẽ
không còn là mối tình đơn phương. Thụy ra đi khi trái tim anh đã hằn sâu một
một ánh mắt, một dáng hình và hơn cả là người con gái ấy có một sự đồng cảm với
tâm hồn anh. Nhưng Thụy đã không bao giờ trở về được nữa, anh mãi mãi nằm lại
nơi chiến trường…
Tôi lặng đi, bàng hoàng trước một cảm giác như có một cái gì đó
quí giá vừa rơi khỏi tay mình và đã tan, đã vỡ…
Đã nhiều năm trôi qua, khuôn mặt Thụy không còn rõ nét trong trí
nhớ của tôi, nhưng mỗi khi bất chợt nghe đâu đó vang lên giai điệu của bài Hạ
Trắng thì trong tâm hồn tôi lại gợi lên một sự tiếc nhớ rưng rưng. Mãi mãi tôi
không quên được một hình ảnh đẹp mà Trịnh Công Sơn đã vẽ lên bằng lời nhạc, và
Thụy là người tô điểm, đặt nó vào trái tim tôi.
Hồ Thụy Mỹ Hạnh
*
*Chương
trình "Theo dấu chinh nhân"
Đài Việt
Radio 1560 AM.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét