Thứ Sáu, 5 tháng 1, 2024

Lạc lối (Truyện ngắn)

        


  R 94.

Truyện ngắn                                           

Lc li

Đơn Phương Thạch Thảo

Cuộc đời của Nghi Bình chưa biết đến sự cơ cực vì cô được sinh ra trong một gia đình giàu có, cô có điều kiện để hưởng thụ mọi thứ về vật chất. Những đêm vũ trường với cuộc vui đông người bên nhóm bạn “cùng tầng số”. Nghi Bình không có gì để phàn nàn về cuộc sống của mình nhưng cô buồn vì cuộc đời của cô quá cô độc dù bên cạnh có nhiều bạn bè sát cánh trong tất cả các cuộc hội hè. Nghi Bình cần một người yêu thương chấp nhận cùng cô bước vào một cuộc hôn nhân, nhưng đã nhiều người đàn ông đến với cô, được hưởng tất cả những sự nồng nhiệt và sự dễ dãi mà cô có thể cho họ, để rồi chỉ một thời gian ngắn họ quay lưng để lại cho cô sự tổn thương từ tâm hồn đến thể xác. Tuy vậy Nghi Bình vẫn không thôi tìm kiếm một người để lấp vào khoảng trống trong lòng, đôi khi cô còn đổ lỗi cho sự giàu có của cha mẹ đã khiến cho những chàng trai không dám đến với cô vì họ mặc cảm thua kém. Cô trở nên bất cần đời khi tham gia vào các trò chơi thâu đêm suốt sáng với đám bạn chỉ giỏi xài tiền của cha mẹ. Ngoài hai mươi tuổi nhưng Nghi Bình dạn dày với các thú vui của mình. Cha mẹ có phiền phức cô cũng không quan tâm, cô chỉ cần được đáp ứng khi thông báo “Mẹ ơi! Bố ơi! Thẻ của con hết tiền rồi…” thì lập tức được chuyển tiền vào.

ooo

Lần đầu tiên Nghi Bình biết Thắng, cũng như nhiều đêm khác Nghi Bình lại rã rời trong cơn say, nhưng lần đó tỉnh lại cô thấy mình nằm trong một căn phòng nhỏ xa lạ. Người ngồi bên cạnh giường không phải một trong số những người từng chung cuộc chơi với cô, mà là một người cô không quen:

- Tôi đang ở đâu đây?

Người thanh niên trả lời:

- Ở nhà của tôi! Vũ trường quá giờ đóng cửa mà cô say khướt, không biết nhà cô ở đâu nên tôi đưa cô về đây…

- Còn các bạn của tôi?

- Có lẽ họ “bận việc” của họ, ai cũng ra về có đôi cả.

Nghi Bình mím môi tự hỏi: “Còn Chánh, bạn trai của ta nữa…?”. Im lặng một lúc vì không thể thắc mắc về điều đó, cô hỏi:

- Anh là ai?

Người thanh niên không ngần ngại đáp:

- Tôi là nhân viên phục vụ ở đó, cô không biết tôi nhưng tôi thường xuyên thấy cô…

Nghi Bình nhìn người đối diện có khuôn mặt khá điển trai, dáng cao gầy. Rồi cô nhìn quanh căn phòng nhỏ, toàn những thứ đơn giản của một người độc thân. Nghi Bình nhìn xuống thân thể mình, cô chợt mỉm cười bâng quơ vì thoáng ý nghĩ nhanh trong đầu “Lần đầu tiên không có dấu vết bị xâm phạm như những lần trước đây tỉnh lại sau cơn say bên cạnh đám bạn…”.

Nghi Bình không phải là người biết suy nghĩ để hổ thẹn cho sự hư hỏng của mình. Cô chỉ thấy tức giận vì bị “người yêu” bỏ lại vũ trường khi tàn cuộc vui chơi, rồi cô sẽ tìm hiểu nguyên do sau. Đối diện với người thanh niên này, Nghi Bình muốn lấy lại sĩ diện mà cô nghĩ anh ta sẽ tin điều mình nói:

- Tôi có quá nhiều chuyện buồn từ gia đình, lại bị lũ bạn rủ rê nên tôi mới đến vũ trường, thật ra tôi cũng chả ham hố gì…

- Đến vũ trường đâu có gì xấu. Sau những lúc làm việc căng thẳng cũng cần xả hơi chứ! Nhờ những người như cô mà chúng tôi có việc làm…

Nghi Bình bỗng ngại ngùng không muốn tỏ ra mình là người trong giới giàu có, trái với thông thường cô luôn thể hiện mình “sành điệu” qua việc đốt tiền cho những chai rượu ngoại, để dân chơi phân biệt cô với đám trốn cha mẹ tập tễnh vào vũ trường nhưng chỉ đủ tiền uống vài chai bia, Nghi Bình với trái tim trống rỗng luôn khát khao được lấp đầy, nhanh chóng thấy rằng người cô cần tìm đang đứng trước mặt:

  - Anh không thể tìm một việc làm khác ư?

Người thanh niên nhún vai:

- Tôi đã học xong đại học nhưng may mắn không đến với tôi khi đi xin việc, mà tôi cũng không có tiền để “chạy việc”, nên làm gì không phạm pháp thì tôi không chê vì có lựa chọn nào dành cho mình đâu.

Nghi Bình có vẻ trầm ngâm.Vũ trường, quán bar là tụ điểm có đủ thành phần trong xã hội, người lớn, thanh niên, dân buôn bán, công chức, viên chức, có người nhờ thắng cá độ đá banh, nhờ vận may trúng số đề, cờ bạc, cũng không loại trừ những người làm việc phạm pháp mà có tiền, nhưng họ có chung một sở thích lắc lư cùng tiếng nhạc, thể hiện đẳng cấp qua việc chi tiền, Nghi Bình từng giao du với số người đó, làm bạn với cả đám vô công rỗi nghề xài tiền cha mẹ như cô. Nghi Bình chưa biết dừng lại ở đâu trên đoạn đường thác loạn mà ở đó cô thấy mọi ưu tư được giải quyết! Nghi Bình chưa bao giờ suy nghĩ về cuộc sống khó khăn của ai đó như cô vừa nghe người thanh niên này. Cô chợt hỏi nhanh:

- Nếu muốn gặp lại anh thì ở đâu?                                  

- Tôi vẫn làm việc ở chỗ cô hay tới!

- Tôi sẽ không đến đó nữa.

- Tôi bắt đầu làm việc ở đó từ năm giờ chiều. Buổi sáng tôi ở nhà.

- Anh tên gì?

- Thắng!

ooo

Nghi Bình trở lại phòng trọ của Thắng vài lần nhưng không gặp được anh, với cô không có chuyện ngượng ngùng khi chủ động làm quen với ai đó. Ở vũ trường hay quán bar, chỉ cần mời nhau ly rượu là sau đó có thể kết thân thành bạn nhảy. Thắng không phải thành phần cậu ấm, cô chiêu nhưng anh có gì đó khiến Nghi Bình nghĩ tới, anh hơn hẳn đám bạn của cô từ dáng dấp đến học vấn. Chỉ cần Thắng được nâng lên hàng phong lưu như cô thì anh sẽ là mẫu lý tưởng cho các cô gái mơ ước.

Vì không gặp được Thắng ở nhà trọ, Nghi Bình phải một mình trở lại nơi làm việc của Thắng, lần này cô không đi với đám bạn, cô ngồi ở một góc lặng lẽ quan sát chung quanh rồi mới nhờ một nhân viên gọi Thắng. Tỏ ra ngạc nhiên vì Nghi Bình tìm mình, anh nói “Tôi không nghĩ là cô sẽ tìm tôi. Để đáp lại việc đó, ngày mai dù bận tôi cũng sẽ ở nhà tiếp cô”. Dĩ nhiên Nghi Bình đến đúng hẹn, cô cảm thấy hạnh phúc, đó là những gì cô cảm thấy khi gặp Thắng. Nghi Bình không ngại nán lại nhà Thắng, đến trưa Thắng chủ động mời cô dùng bữa tại nhà, một mình ra ngoài mua thức ăn nhưng anh rời nhà hơi lâu. Nghi Bình ngồi đợi, trong lúc vắng mặt Thắng thì cô tò mò giở mấy cuốn sách Thắng để trên bàn. Mở trang đầu tiên là thấy ngay những dòng chữ đập vào mắt cô: “Dù anh có trái tim biết yêu thương chân thành, và đã tìm thấy người để yêu thương. Nhưng khoảng cách giữa chúng ta quá lớn, em là một tiểu thư còn anh chỉ như một kẻ hầu. Anh có gì chứ? Một người lận đận trên đường công danh, một người tay trắng làm sao dám thổ lộ cho em biết điều anh nghĩ. Dù ngôn ngữ của tình yêu anh không thiếu, nhưng anh đành chôn giấu và cố giết chết tình cảm bằng cách tránh gặp em. Nép sau cánh cửa khép nhìn thấy em đến rồi ra về lòng anh tan nát, em có biết không Nghi Bình?”.

Lồng ngực Nghi Bình rộn lên nhịp đập nhanh khiến cô như muốn ngộp thở. Cô nhắm mắt cảm nhận niềm vui lấn áp cả suy nghĩ, điều mơ ước không còn là ý nghĩ của riêng cô nữa, nó đến bất ngờ ngoài sự mong đợi của cô. Nghi Bình mong Thắng về, cô sẽ cho anh biết cô đã đọc thấy những dòng thầm kín của anh, nên khi Thắng vừa bước chân vào cửa Nghi Bình đã bước tới dang hai tay ôm choàng lấy anh:

- Em biết hết rồi, anh xấu lắm. Có phải nếu em không tìm thì anh sẽ tránh mặt em luôn phải không?

Thắng còn xách giỏ đựng thức ăn ở tay nên đứng yên không đáp lại cử chỉ thân mật của Nghi Bình, mặc kệ cô dụi đầu vào ngực anh nũng nịu:

- Tại sao không nói thẳng với em mà lại viết ra giấy rồi cất giấu?…

Thắng không ngạc nhiên với những diễn biến đang xảy ra. Có vẻ anh biết nó phải đến, chỉ là hơi sớm:

- Anh…anh làm sao dám…

Nghi Bình đặt một ngón tay lên môi Thắng:

- Em sẽ phạt anh sau, còn bây giờ em tuyên bố rằng “Chúng ta sẽ là của nhau”…

Từ hôm đó Nghi Bình không còn ngần ngại, cô đến nhà Thắng bất cứ lúc nào cô muốn. Cô kể cho Thắng nghe cô chán ngôi nhà vắng vẻ, mắt nhìn đâu cũng chạm phải những thứ đắc tiền nhưng vô tri. Và nếu đối mặt với mẹ khi bà ở nhà vì không có hợp đồng làm ăn nào đó, thì Nghi Bình cũng sợ nghe giọng nói của mẹ mà âm thanh giống như mụ đàn bà chửi mất gà làm cô mệt mỏi thần kinh. Chán những đêm khuya bố cô về nhà nếu không cãi nhau vài câu với mẹ, thì ông cũng đi ngay vào phòng chẳng quan tâm đến các thành viên nào trong nhà. Tuy rằng bố vẫn dành cho Nghi Bình sự dịu dàng dù cô thấy đầy gượng gạo. Những đêm ông về khuya muộn Nghi Bình biết không hẳn ông đi gặp đối tác, Nghi Bình đã tình cờ bắt gặp bố đi  vào một biệt thự có người đàn bà trẻ xinh cùng với đứa con trai nhỏ mà cô chắc chắn nó có liên hệ máu mủ với cha mình. Có được thông tin đó như có chiếc chìa khóa mở tủ tiền của bố nên cô không dại gì tiết lộ với mẹ cô, thậm chí cô còn bào chữa giúp bố nếu mẹ cô nghi ngờ chất vấn ông điều gì. Nghi Bình biết rõ chẳng phải ông yêu thương đứa con gái duy nhất nhưng ông phải nhượng bộ do cô nắm bí mật của ông.  Nghi Bình chán cả những người họ hàng của bố mẹ lặn lội hơn ngàn cây số từ quê vào thăm mà cô tin chắc chỉ để nhờ vả.

 Giờ đây Nghi Bình có một nơi để cô tận hưởng sự thoải mái mà không phải dùng đến nhiều tiền để có, một nơi cô không muốn rời khỏi đó là nhà của Thắng. Cô quá nồng nhiệt bên người yêu, cô  đòi Thắng đưa cô về ra mắt gia đình anh, cô đòi anh công khai tình cảm giữa hai người nhưng đổi lại Thắng luôn trầm tư với cái anh gọi là mặc cảm còn trắng tay. Nhiều lần Nghi Bình đến còn phải chờ anh về vì buổi trưa anh đến một quán ăn để nhận giao thức ăn cho vài nơi. Thắng giải thích rằng anh cần làm việc nhiều hơn để có nhà, có tiền lo cho tương lai, khi đó anh mới dám tính chuyện trăm năm với Nghi Bình.  Cô gái si tình tin mọi lời Thắng nói, Nghi Bình nghĩ đời mình sẽ về một hướng mới tốt đẹp khi có Thắng:

- Em sẽ về xin bố mẹ giúp vốn, quá đơn giản khi em muốn có một số tiền lớn để làm ăn. Chỉ cần nghe em hết đàn đúm chơi bời mà chịu làm việc thì muốn gì bố mẹ chả chìu! Lấy được tiền em sẽ đưa anh mua nhà…

- Ồ! Anh không muốn mang tiếng dựa nhà vợ, hơn nữa nếu gia đình em biết anh chẳng có tài sản gì  mà em còn đưa tiền cho anh thì cũng khó lòng anh được chấp nhận. Vì vậy hãy đợi anh…

Nghe tiếng “vợ” thốt ra từ miệng Thắng, Nghi Bình cười tít mắt:

- Chồng khờ quá đi. Nếu ngại thì mua nhà đứng tên anh, tạo cơ sở làm ăn cũng tên anh. Như vậy trước khi kết hôn anh đã có tài sản, em không nói ra thì ai biết. Tất cả cứ để em lo. Làm sao em có thể chờ anh có đủ tiền nhờ ship hàng để kiếm những đồng tiền lẻ và tiền lương ít ỏi ở vũ trường…

Thắng lộ vẻ trầm tư:

- Anh rất muốn chúng mình chính thức sớm, nhưng cũng cần lo cho ba má anh có một cơ ngơi đàng hoàng ở quê trước để không quá chênh lệch khi kết thông gia với nhà em, điều này quan trọng hơn hết...

Nghi Bình lại gật đầu tỏ vẻ hiểu:

- Anh nói đúng, mình sẽ từng bước hoàn thành mục đích. Em cũng không muốn mang tiếng lấy ông chồng khố rách áo ôm đâu!

Thắng giấu sự khó chịu qua câu nói của Nghi Bình, rồi tỏ vẻ cảm động ôm chầm lấy Nghi Bình. Cô đắm đuối trong vòng tay của Thắng và thấy rất hạnh phúc như đã tìm lại được chính mình sau những lần buông thả theo sự đam mê. Với người hiểu biết như Thắng cô không sợ lại phải lén lút một mình đi giải quyết hậu quả như trước kia.

 

Phần 2:

     Nghi Bình chỉ sành sỏi trong việc ăn chơi, đua đòi nhưng về những lãnh vực khác thì cô chẳng biết vì con đường cô đi đã được ông bố có uy quyền lót đường sẵn. Mật ngọt chết ruồi, người khéo miệng dễ tạo được lòng tin, ngày nào cũng nghe những lời ngọt ngào của Thắng khiến Nghi Bình càng mong muốn tiến nhanh trong mối quan hệ với anh. Khi cô về trình bày kế hoạch “làm ăn” với bố mẹ, ông bà không nghi ngờ vì tin rằng tình yêu đã làm thay đổi đứa con hư hỏng. Thắng không phải là người có điều kiện tương xứng với gia đình họ, nhưng có ai tốt hơn mà lại chịu kết hôn với đứa kém về nhan sắc lại thiếu đức hạnh như con gái của họ, họa chăng là duyên nợ đen đủi xui khiến. Một phần ông bố bị Nghi Bình yêu sách do nắm bí mật của ông, một phần bố mẹ Nghi Bình muốn cô có chồng để ông bà đỡ lo lắng vì sự phá phách của cô, thà chi cho nó một lần để nó làm lại cuộc đời hơn là “gánh” nó cả đời như gánh nợ, nhờ đó Nghi Bình giúp Thắng lần lượt đạt được điều mong muốn, anh đem tiền về quê xây nhà cho cha mẹ, rồi mua nhà cho mình và với kinh nghiệm sau những năm làm việc ở vũ trường, Thắng mở một nhà hàng. Nghi Bình đồng ý cho Thắng đứng tên tất cả và điều khiển, Nghi Bình có mặt chỉ để chứng kiến Thắng làm việc chứ cô không hiểu gì, bố mẹ cô không biết điều đó nên rất hài lòng tưởng rằng con gái của họ đã chịu yên thân. Nghi Bình nói dối với bố mẹ phải quản lý nhà hàng nhưng thật ra cô ở tại nhà Thắng, chơi game, nghe nhạc chán thì đi ra đi vào và chờ Thắng đi làm về để ca điệp khúc “Mình cưới nhau đi…”. Tình yêu không phải là phép mầu, tuy nhiên nó có thể biến một con người trở nên tốt hơn khi họ yêu. Vì quá tin tưởng Thắng yêu mình nên Nghi Bình không cần che giấu quá khứ, cô kể luôn cho Thắng nghe có lần cô đã sinh con, cô không biết cha nó là ai đó trong đám bạn hàng đêm sát cánh cùng cô, bố mẹ cô đã đem nó cho người khác nuôi. Thắng nghe mà như không, ôi! Anh cao thượng làm sao…

 Nghi Bình đoạn tuyệt với quá khứ có đám bạn với trò chơi chẳng ra gì bằng một đám cưới rình rang, họ hàng ở tận biên giới phía Bắc cũng bay vào mừng, đồng tiền giúp họ che đậy mọi tai tiếng của gia đình. Cuối cùng thì bố mẹ Nghi Bình cũng thở phào nhẹ nhõm, khép lại quá khứ cùng những lời đàm tiếu không tốt về con gái.

Chỉ một thời gian ngắn, Thắng thuê thêm địa điểm mở mấy nhà hàng nữa, Thắng còn mong muốn trong tương lai mở được khách sạn. Quán bar, sàn nhảy là thứ không hề hiếm trong giai đoạn xã hội đang ngày một phát triển hiện đại, Thắng còn nhiều tham vọng trong sự nghiệp. Anh đi sớm về khuya vì công việc quá nhiều, Nghi Bình chẳng biết làm gì trong ngôi nhà vắng, cô nhớ những lúc họp mặt với bạn bè, nhớ những đêm quay cuồng trong tiếng nhạc, nhớ những gã đàn ông đến rồi đi trong đời mình. Thật sự không ai bằng Thắng nhưng nỗi cô đơn khiến cô thấy chán nãn. Tâm hồn cô gái từng sống thác loạn lại không yên với cuộc sống mới lặng lẽ, vì cứ ăn rồi ngủ. Khi Thắng về cũng ít dành thời gian cho cô, anh cắm cúi vào máy tính xem một channel trên youtube mà anh đã bấm theo dõi, có lần cô liếc mắt thấy đó là chương trình dạy nấu ăn, hướng dẫn là một cô gái. Nghi Bình hỏi:

- Anh đâu phải là đầu bếp mà xem mấy thứ đó?

Thắng vẫn chăm chú xem vừa đáp:

- Xem để biết những món mới có thể áp dụng cho nhà hàng của mình chứ.

Nghi Bình không biết Thắng chỉ muốn nhìn cô gái hướng dẫn. Nghi Bình không biết đó là cô gái cùng một thời nghèo khó của anh.

ooo

Uyên không ngạc nhiên khi thấy người đàn ông sang trọng bước xuống xe có tài xế mở cửa, đến tìm mình. Nàng đưa mắt nhìn một cách thờ ơ, rồi gật đầu chào:

- Lâu quá mới gặp anh, anh vẫn khỏe chứ anh Thắng?

Đó là Thắng, một người thân thiết từ thời còn đi học của Uyên:

- Cám ơn em, anh khỏe. Anh vẫn theo dõi em thường xuyên, rất mừng vì em đã đạt được thành công trong công việc.

Uyên mời Thắng ngồi, tự tay rót nước đặt trước mặt anh:

- Anh vẫn theo dõi em ư? Tưởng thời gian đó anh nên dành cho nhiều việc cần thiết hơn chứ…

- Quan tâm và theo dõi em cũng là một trong vài điều cần thiết với anh. Anh chưa bao giờ thôi nhớ đến em…

Uyên không tỏ lộ xúc cảm khi nghe Thắng nói, nàng hỏi:

-  Hôm nay anh đến đây có việc gì vậy?

- Thăm em thôi, sau đó để nói với em một chuyện có thể quá sớm hoặc là quá muộn…

Uyên nhếch môi cười:

- Nếu đó là chuyện của anh thì có liên quan gì đến em?

Thắng ngập ngừng:

- Anh sợ câu này của em lắm! Lẽ ra phải bàn với em từ lâu trước khi anh thực hiện kế hoạch của mình…

- Kế hoạch?

- Trước khi nói rõ ngọn ngành, anh xin em tha thứ cho anh đã!

- Anh nói nhầm rồi, em không có cái quyền tha thứ cho một người không liên quan gì đến đời sống của em, cũng không làm tổn thương gì đến em.

Thắng cười gượng:

- Nếu đây là câu mĩa móc của em thì anh rất mừng, anh xứng đáng bị em mắng thật nặng vì tội anh đã làm…

Uyên tỏ vẻ sốt ruột:

- Em nghĩ cả hai chúng ta giờ đây rất ít thời gian cho những việc vô ích. Anh đừng vòng vo, cứ đi thẳng vào vấn đề đi.

- Từ bao giờ em trở nên lạnh lùng như thế?

-…Từ khi anh biến thành một người khác với điều em tưởng…

Thắng bối rối:

- Ngày đó học xong, cả em và anh đều không xin được việc làm như mong muốn. Anh phải làm phục vụ ở vũ trường, nơi anh nhìn thấy đám người hoang phí đồng tiền có thể không do họ làm ra, hoặc đồng tiền không làm ra từ mồ hôi nước mắt…

- Hoàn cảnh của mình và họ khác nhau, mình biết gì mà phê phán. Em cũng nhớ em phải cực nhọc nấu những món ăn mà thậm chí không có một chỗ ổn định để bày bán cho thực khách, phải rao bán online. Em cũng nhớ anh phải đến giúp em đi giao cho người đặt hàng, nhưng giờ thì hãy để hai con người khó khăn ấy yên trong quá khứ.

- Chính vì thế mà anh chỉ muốn lấy lại những gì xã hội thiếu công bằng đối với những người trong giai cấp nghèo như anh và em thôi. Cơ hội đã cho anh gặp Nghi Bình…

Uyên nhíu mày:

- Và anh đã lấy từ họ những thứ không phải của anh?

- Cho anh nói hết đã, họ không lấy của anh nhưng lấy của người khác một cách bất chính, có thể vì vậy mà nghiệp báo khiến gia đình đó có một đứa con gái dính vào tệ nạn…

- Anh đang nói về gia đình nhà vợ của anh đó!

- Khi cuộc sống dồn ta vào bước đường cùng, không muốn đứng mãi ở điểm xuất phát, thì phải tìm cách vượt qua chướng ngại vật, phải bám vào một thứ dù không tốt để kéo mình lên đã, sau đó nếu không buông tay để đi theo hướng của mình chẳng khác nào tránh đường cùng này để níu cái bế tắc khác.

- Em không nghĩ đồng tiền quá quan trọng làm anh bất chấp lý lẽ như vậy.

-…Đến lúc anh cần phải buông tay khỏi những thứ anh đã xác định ngay từ đầu chỉ là cứu cánh?

Thắng vắn tắc kể lại từ đầu việc chinh phục Nghi Bình vì biết được thân thế của cô. Anh đã thành công nhờ sự dễ dãi, thiếu thốn tình cảm của Nghi Bình, và đã đến lúc anh muốn dừng lại cuộc hôn nhân đầy mưu toan kia.

Uyên thở dài:

- Dù cô ấy xấu xa, nhưng luôn tin tưởng anh, anh đừng biến thành kẻ lường gạt người đã hết lòng vì mình…

-…em có thể nghĩ nhiều chữ tệ hơn về anh cũng được. Cũng như trong công việc, chúng ta cần một chiến dịch Marketing hiệu quả mà các nhãn hàng áp dụng, miễn sao làm đối tác tin, còn thực tế tốt hay xấu chưa bàn tới, hôn nhân của anh và Nghi Bình cũng vậy. Một mình ta lương thiện không xóa hết những sự gian trá đầy ngoài xã hội. Chưa nói lương thiện không đúng lúc và đúng cách có khi còn hại.

- Anh nên hiểu, ai đưa con diều lên cao, thì chính người đó có thể làm cho con diều rơi xuống. Em thà làm một mảnh giấy hơn là con diều mà phải chịu sự điều khiển của người khác. Bố mẹ của Nghi Bình sẽ lấy lại tất cả nếu anh phản bội con của họ!

Thắng tự tin:

- Cám ơn em đã nhắc, nhưng anh không lệ thuộc ai hết, vì anh đã chuẩn bị ngay từ khi chưa bắt đầu, những thứ có trước hôn nhân là của anh, những thứ có sau hôn nhân trên giấy tờ đều của người khác, anh chỉ làm thuê. Nghi Bình là người cố chấp và tự ái, đó là thứ giúp anh dễ dàng đạt mục đích sắp tới.

- Ồ! Không ngờ anh nhiều thủ đoạn như vậy. Em và anh rất khác về quan điểm. Em thấy sợ…

Thắng nói nhanh:

- Anh muốn những thứ anh có hôm nay sẽ dành cho em, em xứng đáng có một cuộc sống an nhàn và hạnh phúc.

Uyên lắc đều:

- Em xin từ chối! Em chịu đựng sự khó khăn quen rồi, nên dễ đối đầu với hoàn cảnh nghiệt ngã, rất mừng em đã đạt được thành tựu từ bán ở vỉa hè, nay em đã có được một quán ăn, vẫn tin rồi em sẽ phát triển tiếp từ sự cố gắng. Em không muốn mắc lỗi lầm…

- Em thấy anh là người mắc lỗi lầm sao?

- Em sống và giữ mình đừng sai lầm chứ không phải để nhìn lỗi lầm của anh. Chúng ta có chung một quá khứ, nhưng hiện tại và tương lai quá khác biệt . Chúng ta đã rời điểm xuất phát quá xa rồi, mà đáng tiếc lại đi về hai hướng nên khó quay lại để bắt đầu đi cùng một đường…

  Thắng tỏ vẻ đau khổ:

 - Lời nói của em khiến anh đau lòng quá!

 - Hãy là chính mình đi anh, tính cách ngày xưa của anh em vẫn nhớ, không ngờ vì đồng tiền mà anh thay đổi như vậy. Dù sao Nghi Bình cũng từng giúp anh, nếu anh phụ cô ấy, anh là người vong ân. Cô ấy từng thật lòng thật dạ yêu anh, đừng để cô ấy nhận ra anh không xứng đáng.

- Nghi Bình nghĩ anh sao cũng được, anh chỉ cần em hiểu thôi…

Uyên chăm chú nhìn vào chiếc ly rồi lắc cho những viên đá kêu lên lanh canh, nàng chậm rãi nói:

- Em hiểu anh, nhưng hiểu theo cách của em. Anh đã lạc lối rồi, khó lòng quay lại lắm, anh biết không?...

 

Phần 3:

Thắng thường về nhà với cơn say vật vờ, có lúc tài xế phải dìu anh vào nhà. Nghi Bình không đợi nhưng thấy Thắng là cô liền gây sự, không việc này thì việc khác. Cô hạnh họe tại sao Thắng không cho mang bữa ăn về cho cô. Thắng đáp lại:

- Tôi cố ý đó, cho em nhịn đói đến độ thấy mọi món đều ngon và thèm những món ăn hàng ngày em chê, để phải biết vào bếp như mọi phụ nữ khác…

- Anh không được kẻ cả với tôi kiểu đó! Tôi chỉ xài tiền của tôi.

- Cả ngày không đụng tay làm việc gì, thì có thể tạo ra tiền sao?

- Tiền của bố mẹ, tôi đã giao cho anh…

Thắng cười to:

- Bằng chứng đâu?

Cuộc đời không khác mấy với sân khấu đối với những người giỏi đóng kịch. Khi xong vai rồi thì lớp mặt nạ cần tẩy sạch. Mọi tính toán của Thắng đã đến thời điểm thích hợp, anh  không  cần kiên nhẫn nữa, hôn nhân của hai người dù không phải hợp đồng nhưng không bên nào thiệt thòi nếu chấm dứt. Thắng nghĩ đã kéo Nghi Bình ra khỏi vũng bùn và cho cô “danh dự” là được cưới hỏi đàng hoàng. Tài sản anh có được hôm nay phần lớn do anh làm nên. Còn những thứ anh có trước khi kết hôn là do Nghi Bình tự nguyện dâng cho, có trách là trách Nghi Bình quá dại dột, và trách bố mẹ cô đã yêu chìu con quá mức để nó lớn lên không thể thành người!

Nghi Bình điên cuồng đập phá đồ đạc vừa gào:

- Không ngờ anh mưu mô đến như vậy!

Thắng thản nhiên khiêu khích:             

- Em biết vẫn chưa muộn nhưng đừng tức giận, mà hãy cám ơn vì tôi giúp em sớm tỉnh ngộ để từ nay không sống thừa trên đống tiền của cha mẹ em, để biết rằng cuộc đời này tuy vậy mà rất công bằng, nếu không có tôi liệu giờ này em sa chân tới đâu? Nhiều bạn bè của em đã “cắn” thuốc, cả tên tình nhân cũ của em cũng bị bắt đi cai nghiện rồi…ha…ha…

Địa ngục! Không có chữ nào thích hợp hơn với gia đình của họ. Ngôi nhà hạnh phúc ngày nào giờ đây nhiều ngày đêm vắng lặng vì Thắng đi sớm về khuya, còn Nghi Bình quay lại những nơi đã từng vui chơi thâu đêm suốt sáng. Rất khó để thay đổi bản chất một con người, lần này Nghi Bình càng sa đọa hơn vì có thêm nỗi hận trong lòng, cô càng muốn phá hủy bản thân trong men rượu. Cuối cùng những lời Nghi Bình không muốn nghe đã được Thắng nói ra:

- Tôi không quan tâm việc em sinh con trước khi kết hôn, tôi chỉ không chấp nhận khi em bỏ rơi nó. Đó là đứa con do em sinh ra, mà một người làm mẹ không nên phân biệt nó là con của người cha nào thì mới được nuôi dưỡng.

- Chẳng phải tôi đã thú thật với anh từ trước rồi, tại sao ngày đó anh không phản ứng gì mà vẫn chấp nhận?

- Tôi tưởng rằng tôi có thể bỏ qua những việc trong quá khứ của em, nhưng sự thật đó nó vẫn đeo bám trong con người em, cứ bắt tôi thấy…

- Anh quá đểu cáng!

Thắng nhún vai:

- Đủ xài thôi! Em đã hiểu về tôi thì hãy làm điều nên làm, chúng ta ly dị trong êm đẹp.

- Không thể êm đẹp! Phải trả lại hết những gì tôi đã đưa cho anh.

- Ra tòa làm cho rõ đi. Thế nào nhỉ? Thì ra cô gái khao khát tình yêu này đã bỏ tiền ra mua một người không yêu mình. Thì ra bố cô ta có lắm tiền ngoài lương của mình. Thì ra…

- Anh không được xúc phạm bố tôi…

-…không được nói đến ông bố có nhân tình trẻ và có con riêng của em đó à?

 - Tôi không bao giờ làm đơn ly dị! Xem anh bỏ tôi được không?

- Tôi có đủ bằng chứng rằng em phản bội tôi, hình ảnh em nằm trong vòng tay những gã đàn ông và cả quá khứ của em đã từng sinh con mà em giấu tôi! Nêu ra chừng đó tôi đủ lý do chưa? Gia đình em chịu nhục nổi không?

Nghi Bình cô nhìn Thắng căm phẫn.

- Anh muốn chiếm tài sản của tôi nên mới lấy tôi? Nhưng nhà tôi không thiếu tiền nhé, có bị anh lừa từng đó cũng chỉ là một cái bún tay của bố tôi thôi…

Thắng gật gù:

- Tôi biết, em đã từng khoe mà. Nhưng từ nay em hãy thận trọng khi nói ra như thế. Rất nhiều người còn muốn sánh bước cùng em vì  cái gia tài của cha mẹ em đó. Còn bây giờ tôi nhường cho em làm đơn ly dị với lý do tôi thiếu trách nhiệm, tôi vũ phu hoặc không hợp, sao cũng được…

Nghi bình run rẩy, lấp bấp :

- Mày…mày…là thằng lưu manh!

Thắng thản nhiên:

-Đừng hỗn! Hãy tỏ ra mình là người còn chút giáo dục đi. Tôi và bố em khác nhau lý do khi nhận tiền của người khác về cho mình. Còn sự lưu manh thì giống nhau đó.

Nghi Bình ứa nước mắt, chưa bao giờ cô phẫn uất đến như thế. Cô biết mình đã thua trong cuộc hôn nhân này bởi một lẽ Thắng chưa bao giờ yêu cô. Nghi Bình đã lạc lối trong cuộc sống và đang trơ vơ như một người cô độc nhất trên đời, đồng tiền của bố cô liệu có tiếp tục lấp được vực sâu để cô tiếp tục bước lên đó mà đi.

Ooo

Uyên giật mình thức giấc vì chuông điện thoại, nàng chồm dậy nghe tiếng Dũng bên kia đầu dây, đó là người bạn học cũ làm bác sĩ gọi đến từ bệnh viện:

- Uyên! Tao nghĩ báo tin cho mày là tốt nhất, Thắng đang bị cấp cứu ở bệnh viện này. Bị thương, nhưng không nguy hiểm, mày có thể đến giúp nó được không?

Uyên nhìn đồng hồ đã khuya. Nàng ngập ngừng:

- Sao lại là tao nhỉ?

- Thì tình xưa nghĩa cũ mà. Không lẽ gọi cho vợ cũ nó. Trong khi chờ thân nhân ở quê lên thì còn ai thích hợp hơn mày…hahaha…

Uyên cau mày:

- Đừng đùa, tại sao Thắng bị thương?

- Bị đánh nhưng chắc bọn đó không phải giang hồ chuyên nghiệp, tụi nó bị bắt liền. Thắng nhận ra một đứa là bạn của vợ cũ.

- Vậy là có phim hay rồi. Nhưng tao không đến đâu, tao không muốn…

- Rộng lượng tí đi, coi như mày giúp tao trông coi nó. Tao đang rất bận với ca trực của tao.

Uyên khoác thêm áo rồi dắt xe ra cửa. Phố xá sáng rực đèn và người vẫn còn trên đường khuya. Bệnh viện đông người đang hấp tấp với việc của họ. Uyên gặp ngay Thắng còn ở phòng cấp cứu, trên mặt dán bông băng vài chỗ, không có vẻ nghiêm trọng. Uyên nói ngay:

- Dũng gọi em đến! Anh thấy trong người thế nào?

- Không sao, có lẽ anh về ngay cũng được.

- Nghe Dũng gọi em cứ tưởng anh bị gì ghê lắm. Mà anh gây thù chuốt oán với ai để bị đánh vậy?

Thắng cười miệng méo xệch:

- Gieo nhân nào thì gặt quả ấy, coi như anh đã làm việc không phải nên...

Uyên lảng tránh câu chuyện:

- Anh nên nằm lại đến sáng để theo dõi thêm.

- Dũng cho biết chỉ xây xát bên ngoài, anh muốn về. Hôm nay tài xế xin nghỉ, em gọi giúp anh Taxi…

Uyên do dự nhưng rồi chìu ý Thắng, nàng không muốn nói thêm những điều không cần thiết. Nếu biết tình trạng của Thắng không đáng lo lắng thì nàng đã không tới. Uyên biết Dũng có ý tạo điều kiện để nàng và Thắng tái hợp nên lấy cớ gọi nàng, nhưng nàng sẽ đi trên con đường đã chọn mà không có Thắng từ lâu. Đưa Thắng lên taxi , xe chuyển bánh thì Uyên mới quay hướng khác về nhà mình. Uyên sẽ quên tình yêu kia với những hình ảnh trong quá khứ đã bị nhiều nét hoen ố.

 Uyên hôm nay với những thứ có trong tầm tay đều thấm đẫm mồ hôi suốt bao năm nhưng tâm hồn nàng lại rất bình yên. Uyên không muốn bơi cùng dòng sông với Thắng, anh đã ra biển và có thể đối đầu với cơn sóng lớn, còn nàng thì dừng lại bên bờ với những bước chậm rãi, thận trọng dù đang mùa gió lặng.

  Đơn Phương Thạch Thảo

 



Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét