Viết tặng tuổi mình
Tuổi con gà nên lận đận,lao đao
Người xưa bảo dễ gì nhàn hạ
Chuyện của người, chuyện của mình
gánh cả
Vui hay buồn cũng khó chia cùng
ai.
Tháng 7 mưa ngâu hiu hắt ngày dài
Mây che khuất vầng trăng 16
Ta ngoảnh lại ngày xưa mất dấu
Tương lai thì muôn ngả biết về
đâu.
Đối diện cùng chiếc bóng giữa đêm
thâu
Tiếng đàn ngân cung bậc trầm lạc
lỏng
Ta như lạc vào trong kiếp sống
Ước mơ không tròn, niềm tin đánh
rơi…
Tìm trong niềm vui hiếm hói nụ
cười
Năm tháng cứ đi về theo với tuổi
Trong đôi tay nỗi niềm không kết
cuối
Giấu trong tim những xót xa tràn
dâng.
Còn tuổi nào khiến mình hay bâng
khuâng
Gom hết cả nỗi cô đơn làm bạn
Trăng đã muộn thắp cho hồn ta
sáng
Đêm hãy dài cho ta kết sao khuya
Còn tuổi nào lặng lẽ đi, về…
(18h45’ Thứ Ba
17.10.2000)
Hồ Thụy Mỹ Hạnh
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét