343.
Đơn Dương
Đêm
Đơn Dương trầm lắng tiếng đàn ai
Trăng
dậy thì e ấp trên đồi vắng
Những
con đường thưa người yên lặng
Ngạt
ngào hương Dạ Lý bay về.
Ai
còn bên cửa sổ ngắm trăng khuya
Bâng
khuâng gởi tâm tình lên trang giấy
Nghe
bước chân của thời gian vẫn vậy
Hồn
nhiên bên sự khắc khoải mong chờ.
Đơn
Dương lạnh nên Đơn Dương rất thơ
Sương
mù giăng như làn lụa mỏng
Đêm
chùng xuống nhoà vào chiếc bóng
Em
chìm vào lặng lẽ nơi này.
Trăng
nồng nàn nép sau làn mây
Đêm
nồng nàn gởi hương cho gió
Thơ
nồng nàn gởi cho ai đó
Tình
nồng nàn biết gởi về đâu?...
(17g20
Chúa nhật 4.3.2001)
Hồ
Thụy Mỹ Hạnh
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét