312.
Mẹ!...
Mẹ ơi!
Tình mẹ bao la
Con khôn
lớn bao nhiêu là tháng năm
Ngày xưa
chỗ ướt mẹ nằm
Mẹ như một
kiếp con tằm nhả tơ
Mẹ là bến,
mẹ là bờ
Để con êm
ấm tuổi thơ của mình
Cả đời mẹ
đã hy sinh
Để con nên
vóc, nên hình mẹ ơi!...
Tuổi già
của mẹ đến rồi
Gánh lo
toan cũng đã vơi đi nhiều
Khi nhìn
tia nắng cuối chiều
Lòng con
chợt thấy bao điều vương mang
Làm sao
giữ được thời gian
Mẹ giờ như
chiếc lá vàng trên cây
Sợ gió vô
tình lung lay
Làm sao
đừng có cái ngày lá rơi!...
Khi còn có
mẹ trên đời
Là còn có
một khoảng trời bình yên.
(3g sáng Chúa Nhật 5.3.2000)
Hồ Thụy Mỹ
Hạnh
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét