r472.
Vách
Khuya
Ngọn
đèn đêm thao thức
Giấc
ngủ giờ đi hoang
Ta
lạc về lối mòn
Tận
sâu trong ký ức.
Trang
thơ cũng thao thức
Vách
khuya còn bóng tôi
Thời
gian thì vẫn trôi
Mà tôi
hoài đứng lại.
Ngoài
thềm gió bay mãi
Hồn
tôi đầy ánh trăng
Và
tơ rối giăng giăng
Khiến
đời tôi quanh quẫn.
Khiến
hồn tôi vướng bận
Những
điều không thể quên
Đêm
ơi! Thật êm đềm
Bóng ai còn trên vách!
Hồ Thụy Mỹ Hạnh
Mười năm yêu em
Trầm Tử Thiêng
https://youtu.be/s6VYBtwrglk?si=5rx-t6BwvbOI8pLy
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét