r418
Hạnh Phúc
Chông Chênh
Bây giờ nơi em đã cuối Đông
rồi
Nơi anh sống lại đang là
cuối Hạ
Hai đất nước, hai khung
trời xa lạ
Tình yêu không vượt qua nổi
bến bờ.
Có phải là em đã quá mộng mơ
Khi muốn giữ một áng mây
phiêu lãng
Tâm hồn em như đang mùa khô
hạn
Trái tim thì đau đớn một
tình yêu.
Xuân đang về trời đất vẫn
hắt hiu
Ngoài khung cửa buồn ai mà
trăng khuyết
Những trang thơ với ngàn
câu tha thiết
Có điều gì em chưa thể nói
ra…
Một tên người, một nhân
dáng đã xa
Quá khứ đẹp hơn những gì em
có
Một thời yêu rồi quay lưng
chối bỏ
Hạnh phúc nào không lẫn một
lần đau.
Đôi mắt buồn cất giấu những
đêm thâu
Chiếc bóng lẻ vẫn từng đêm
trên vách
Khoảng trời nào chia đôi bờ
ngăn cách!
Ta với người, một hạnh phúc chông chênh…
Hồ Thụy Mỹ Hạnh
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét