x60.
Truyện ngắn
Khi
Người Đàn Ông
Khóc
Đơn
Phương Thạch Thảo
Như những cô gái khác khi
mới lớn tôi cũng mơ mộng có một tình yêu với hình ảnh đôi phần… khó có trong
thực tế, có lẽ vì vậy mà tôi dễ vỡ mộng khi tiếp xúc với một người nào đó khi
họ đến với tôi. Thế nên tôi cứ một thân một mình cho đến khi gặp Bách và yêu
anh từ bao giờ không biết. Cũng vì vậy mà tôi càng tin rằng tình yêu đến vì có
duyên phận. Bách biết mình thiếu những ưu điểm của mẫu người lý tưởng nên anh
cứ hay thắc mắc:
- Anh là một người sa cơ, lỡ
vận. Đã lập gia đình, và có con riêng. Một người mà hiện tại chỉ còn hai bàn
tay trắng và một tương lai mờ tối. Sao em lại yêu anh?
Tôi tựa đầu vào vai Bách,
không vội trả lời. Tôi nhớ lại hôm tình cờ thấy anh trên triền đồi ngồi nghỉ
chân với một bó củi khô đặt bên cạnh. Dáng ngồi thể hiện sự ủ rũ, đầu gục
xuống, đôi tay buông thõng khiến đôi vai nhô lên, và có vẻ như anh đang…khóc! Tôi
vội rảo nhanh chân ngang qua vì không muốn anh biết có người nhìn thấy sự thảm
hại của anh. Để rồi từ đó kéo sự chú ý của tôi về phía anh khi tình cờ gặp anh
ở đâu đó, và lạ lùng thay, luôn là hình ảnh khiến trái tim đa cảm của tôi se
lại, khi thì thấy anh đạp cọc cạch chiếc xe đạp với túi rau lủng lẳng trên ghi
đong, khi thì đón đứa con gái nhỏ đi học về ngồi sau ôm chặt lưng cha, đó là lúc
anh đi làm về với dáng dấp lam lũ của người làm thuê, cuốc mướn. Sống cùng một
thị trấn dù không quen cũng biết hoàn cảnh của nhau. Anh là người lính của chế độ
cũ mới được thả về từ trại “cải tạo” sau hơn năm năm biệt xứ. Đứa con gái nhỏ
của anh phải sống với ông bà ngoại khi
mẹ nó có người đàn ông khác vì không hy vọng anh có ngày về, nay nó đã đi học.
Anh làm thân gà trống nuôi con, cuộc mưu sinh của anh không dễ dàng. Tôi không
khỏi bùi ngùi khi nghĩ đến thân phận của những người Lính đã từng cầm súng bảo
vệ phần đất của mình, nhưng thời thế lại biến họ thành người… “có tội”.
Nếu không phải là duyên số
sao xui khiến tôi lại gặp anh trong hoàn cảnh con gái anh bị bệnh phải nằm điều
trị ở bệnh viện, còn tôi cũng đưa mẹ vào nằm điều trị cùng phòng? Anh một mình
chăm sóc con với sự lúng túng, lúc thì phải về nhà giặt giũ, nấu cháo rồi hộc
tốc mang vào cho con. Bất cứ ai nhìn cảnh ấy đều không thể làm ngơ nếu giúp
được anh, tôi cũng không ngoại lệ nên ngỏ ý trông chừng bé khi anh cần về nhà,
để rồi từ đó tôi trở thành “bạn” của Họa Mi con gái của anh. Đó là một đứa trẻ
ngoan, thông minh và xinh xắn. Cô bé còn “chinh phục” tôi khi khoe ra một bức
hình vẽ chân dung bằng bút chì màu tô môi đỏ, má hồng…không hề giống tôi, với
dòng chữ “Cháu yêu cô Yến”. Lời “tỏ tình” của Họa Mi đã khiến tim tôi rung
động, từ đó cô bé có cơ hội thường xuyên đến nhà tôi chơi với sự đưa đón của
Bách, đó là đầu dây mối nhợ sinh ra mối tình mà tôi nhận không ít sự can ngăn
từ nhiều người thân thiết vì cho rằng tôi sẽ khổ nếu xây dựng gia đình với
Bách…
- Em nghĩ gì mà lâu thế, trả
lời anh đi chứ.
Tôi ra khỏi hồi tưởng:
- À! Vì em tìm thấy ở anh
điều phù hợp với em. Vì “Làm sao cắt nghĩa được tình yêu”…
- Trong hoàn cảnh của anh
hiện giờ, anh không làm được gì cho em để em không thiệt thòi so với bạn bè của
em...
- Hãy nghĩ đến những việc
đơn giản nhất anh ạ, chỉ cần anh luôn bên cạnh em như một động lực giúp em hoàn
thành điều gì đó là đủ. Em cũng bắt đầu bằng những việc nhỏ như nấu cho anh một
bữa cơm đàng hoàng khi anh đi làm về. Giúp anh đưa, đón Họa Mi để anh không bận
tâm khi đi làm và…(Tôi chỉ tay vào bâu áo anh đang mặc bị mất một cái nút) kết
lại nút áo bị đứt chẳng hạn. Mình đừng nghĩ đến những điều quá lớn…
Anh lộ vẻ cảm động:
-…sinh cho anh một đứa con
có lòng nhân hậu giống em nữa chứ!
- Đó là việc sẽ đến sau khi
cuộc sống của mình tạm ổn anh à.
- Anh không nghĩ mình có thể
yêu một lần nữa…em đã làm trái tim anh sống lại, em biết không?
- Em biết!(Tôi đan tay mình
vào tay Bách) Nên em sẽ nắm chặt tay anh như thế này không bao giờ buông ra để
anh cảm nhận sự ấm áp từ em.
Khi có tình yêu người ta có
thể quên đi nỗi bất hạnh để thấy mình là người hạnh phúc.
Bách muốn cho tôi một lễ
cưới đàng hoàng trước khi anh làm hồ sơ để xuất cảnh. Nhưng thật không dễ dàng
vì đối với pháp luật anh là người đã có vợ, tôi hiểu và nói với anh rằng tôi sẽ
chờ đợi anh giải quyết xong những trở ngại, và tôi không là của anh thì không
là của ai cả…
OoO
Một thời gian sau đó.
… tình cờ tôi đến và dừng
lại trước cánh cửa khép kín, nghe cuộc đối thoại bên trong…
- Cuộc đời tôi đã bế tắc vì
anh, anh phải có trách nhiệm đem lại cho tôi những gì tôi đáng nhận.
- Tôi tưởng giữa chúng ta đã
chấm dứt. Tôi có quyền làm bất cứ việc gì tôi muốn và em không có quyền can
thiệp.
- Chấm dứt thế nào khi tôi
và anh chưa ly dị và còn mối ràng buộc là bé Họa Mi. Tôi phải ở cạnh con tôi dù
bất cứ ở đâu.
- Em đã bỏ nó bao lâu rồi,
bây giờ còn đủ tư cách để đòi những gì mà chính em đã từ bỏ?
Giọng người đàn bà chợt
chùng xuống, nhỏ nhẹ:
-… Em cũng vì hoàn cảnh mà
phải rời xa con và anh. Có thể em chưa là người vợ, người mẹ tốt, nhưng em chưa
bao giờ thôi nghĩ đến con và…anh! Hãy cho em một cơ hội để em sửa chữa sai lầm
của mình. Em sẽ đi cùng anh sang bên ấy, chúng ta quên hết chuyện ở đây để làm
lại từ đầu. Có được không anh?
- Muộn rồi em ạ, xin hãy buông tha cho tôi. Em
hãy quay lại với người đàn ông mà em đã chung sống.
- Em đã dứt khoát với ông
ấy, đừng nhắc nữa. Em biết anh đã có người khác, nhưng cô ta có gì hơn em chứ?
Anh không thể thay thế vai trò làm mẹ của em đốí với Họa Mi bằng một người
không sinh ra nó. Nếu không vì mục đích để đi Mỹ với anh, cô ta chịu đến anh
sao?
- Chính cô ấy đã hàn gắn lại
niềm tin đã rạn vỡ trong lòng tôi. Em chỉ cần biết tôi rất yêu cô ấy là đủ.
- Tôi sẽ không đồng ý ly hôn
để xem anh làm gì! Và một việc nữa, Họa Mi phải sống với tôi...
Tôi quay ra đường. Biết đó
là Duyên, vợ của Bách đã trở về!
OoO
Tôi ngạc nhiên khi nhìn tấm
hình Họa Mi vẽ tôi bị gạch ngang dòng chữ mà trước đó nó đã viết: “Cháu yêu cô
Yến”, để thay vào câu “Không thích bà dì ghẻ”. Tình yêu nếu có người thứ ba sẽ
thành thừa, tôi là người thứ mấy trong hoàn cảnh này thì cũng vấp phải trở lực
rồi. Bách có vẻ bối rối vì trò của con gái, tôi âu sầu nói với anh “Em hiểu hết
mà, anh đừng bận tâm…”. Cố gắng bình thản trước cảm giác vừa bị một gáo nước
tạt vào mặt, tôi gượng cười kéo Họa Mi lại gần, nhưng nó gạt tay tôi ra, vẩu
môi nói to “Con không thích bà dì ghẻ!”. Bách trố mắt nhìn con gái một lúc như
không tin cái miệng xinh xắn hàng ngày vẫn nũng nịu với tôi giờ lại bật ra
những lời khó nghe như vậy, anh gắt giọng:
- Ai dạy con ăn nói như vậy?
Con nói như vậy là hỗn với cô Yến biết chưa?
Nó nói dõng dạc, suôn sẻ:
-…Nếu có cô, mẹ con sẽ không
về với con nữa, mẹ nói như vậy. Con muốn có mẹ thôi…cô đừng đến đây nữa, con
không muốn có bà mẹ ghẻ!
Tôi không còn non nớt để òa
khóc, nhưng tôi thấy mình bị tổn thương, nên tôi bỏ chạy ra khỏi nhà Bách, bỏ
mặc tiếng gọi thảng thốt của anh phía sau.
OoO
Nước mắt ứa ra khóe mắt của
người đàn ông tôi yêu, tôi nắm lấy bàn tay Bách rồi úp mặt vào đó, có lẽ anh
cũng cảm giác được dòng lệ nóng của tôi rơi trong ấy. Im lặng hồi lâu, tôi cố
ngăn cảm xúc của mình để nói:
- Nỗi đau của anh, em không
thấy, không sờ được, nhưng em cảm nhận rất rõ, vì em cũng đau y như thế.
- Đừng buông tay anh! Em đã
hứa rồi mà…
- Nhưng bây giờ hoàn cảnh đã
khác, vợ anh đã trở về. Anh chỉ có thể làm hồ sơ xuất cảnh cùng với chị ấy chứ
không phải em. Anh cứ khóc với em một lần này rồi thôi. Con đường trước mắt còn
dài và anh phải đối đầu bằng sự mạnh mẽ nhé anh.
Bách khóc thật! Tôi hiểu
không phải vì yếu đuối mà vì bất lực khi đứng trước cánh cửa hạnh phúc đã bị
khóa kín, mà cả anh và tôi không có khả năng mở được.
Tôi nhớ hôm Duyên tìm gặp
tôi và sự quả quyết của chị “Cô chưa biết tôi là người không bao giờ chịu thua
hoàn cảnh. Cái gì là sở hữu của tôi thì đừng hòng ai chiếm được, trừ khi tôi
vứt bỏ nó. Cô đừng hòng phá vỡ gia đình tôi, nếu cô không tự rút lui thì cô thử
nghĩ xem tôi sẽ làm gì?…”. Tôi hiểu rằng đâu phải tình yêu nào cũng đi đến kết
thúc tốt đẹp, nó có trăm ngàn lý do để dừng lại, không loại trừ lý do một trong
hai người phải hy sinh cho tương lai của người kia. Tôi luôn mong muốn cho cha
con anh có một cuộc sống đầy đủ, sung sướng, giờ cơ hội ấy đến lẽ nào chính tôi
là người cản trở? Thì thôi! Em đành buông tay anh…
OoO
Ngày Bách lên đường cùng…gia
đình của anh, dù đã thầm dặn lòng đừng đau tủi, vậy mà cảm giác như đang rơi
giữa tầng không vẫn làm tôi chới với. Dù có làm mọi cách tôi vẫn thấy lòng
trống rỗng. Trong một số trường hợp tình yêu là chất độc, nó có thể hủy hoại
con người. Tôi đã nhấp phải chất độc ấy và bây giờ tim tôi đang thẩm thấu một
cơn đau. Chia tay không có nghĩa là tình yêu đã dứt. Mà xét cho cùng, Bách có
lỗi gì đâu nên anh xứng đáng được nhận lại những ân sũng mà thượng đế ban tặng…
Chỉ có một điều tôi tránh
gặp anh sau khi quyết định chia tay. Bách không thể gặp tôi nên đã gởi cho tôi
những dòng ngắn ngủi trước khi ra đi “…Với em là một hạnh phúc tròn vẹn. Với em
là nơi anh mong muốn dừng chân đứng lại. Nhưng…”
Nước mắt tôi đã xóa hết
những dòng chữ ấy trong những đêm tịch liêu…một mình!
Đơn Phương Thạch Thảo
-Nam Úc Tuần Báo (Adelaide-Australia)Số 1058
Thứ Sáu 12.8.2016
Anh còn nợ em
Nhạc: Anh Bằng
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét