r234.
Tâm Khúc
Đà Lạt ơi! Nhớ lắm những buổi chiều
Mặt hồ êm, suốt con đường lặng gió
Có lúc nào anh tình cờ qua đó
Nhặt giùm em chút nắng của mùa Thu.
Và mây ơi! Sao dừng bước phiêu du
Để quyện cả vào hồn em nỗi nhớ?...
Chiều khắc khoải cho hoàng hôn tím vỡ
Đêm âm thầm buông xuống một vầng trăng.
Rồi những ngày trời Đà Lạt mưa giăng
Có nơi nào cho Thu về trú ẩn
Những chiếc lá có điều gì vương vấn?
Mà úa vàng suốt cả một mùa Thu!
Đường ai đi chiều có trắng sương mù
Chút lành lạnh sắc se trời Đà Lạt
Có đoá hoa nào bên đường ngơ ngác
Nở muộn màng trên những lối ai qua…
Hồ Thụy Mỹ Hạnh
Nỗi đau từ đây
Ngô Thụy Miên
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét