r219.
Độc Thoại
- Tặng chính tôi
Căn phòng lặng im không có
một tiếng người
Trong ngày tôi ngã bệnh
Đêm không ánh nến
Ngày bếp lạnh tàn tro nhớ
lửa
Nằm trong căn phòng khép
cửa
Bỏ mặc những xôn xao ngoài
kia
Ngỡ cái chết đến gần và
những chia lìa,không tránh khỏi
Nước mắt cả một đời thay
lời nói
Cơn sốt hầm hập đến từ trái
tim
Chìm trong vắng im
Thèm biết mấy một lời thăm
hỏi
Những ân cần dù là giả dối
Nhưng nào ai ban cho
Muốn vứt đi gánh nặng âu lo
Ai đặt lên vai tôi phải
chịu
Một lần bệnh là thêm một
lần tôi hiểu
Đời mình thật cút côi
Mai này ai viếng mộ tôi
Ai là người tưởng nhớ
Nếu trái tim này ngưng nhịp
thở
Chỉ còn nỗi đau gởi lại
cuộc đời
Trong những dòng thơ rơi…
(24g . 20.2.1997)
Hồ Thụy Mỹ Hạnh
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét