Tình khúc cho Alfa
Đỏ (1)
Người yêu hỡi! Chiều nay em giã biệt
Phố thị buồn với những chuyến mưa bay
Không giận hờn mà mắt ướt, mi cay
Em đâu biết sẽ có ngày tháng đó.
Anh biết không nỗi lòng em gái nhỏ
Mãi yêu hoài cầu vai đỏ thân quen
Như đời buồn khi em thích màu đen
Để có lúc buồn len từng cọng tóc.
Em đứng lặng mà nghe tâm hồn khóc
Anh tươi cười đi phố với…người ta!
Thương anh nhiều nên thấy thật xót xa
Thực tế đó, thôi thế là dang dở.
Trường lớp học không màng cùng sách vở
Lười viết bài, chỉ thích viết tên anh
Mẹ thở dài, khi biết thế cũng đành
Cũng xa xót cho duyên tình con gái.
Người ta quên, còn mình sao nhớ mãi
Kỷ niệm buồn xin gởi lại cao nguyên
Mong mù sương che khuất những ưu phiền
Tình thơ dại với duyên buồn một thuở!
(1.8.1973)
Hồ Thụy Mỹ Hạnh
Tình Khúc Cho ALFA Đỏ (2)
Chuyến
xe ấy mang người xa phố thị
Một
lần đầu cũng lần cuối này thôi
Thuở
chờ mong giờ toàn những xa xôi
Gom
hết mộng về tôi là thế đó.
Người
giã từ cuộc đời Alfa đỏ
Xa
quân trường, quên những tháng ngày qua
Quên
cao nguyên, quên từng gốc thông già
Quên
kỷ niệm thiết tha còn ở lại.
Tiễn
người đi hồn tôi buồn tê tái
Còn
tìm đâu những dấu vết thân yêu
Đường
Chi Lăng màu áo ấy vẫn nhiều
Nhưng
xa lạ mỗi chiều về trên phố.
Con
đường này, con đường nhiều lá đổ
Vùi
lấp rồi tất cả dấu chân đi
Tình
ngủ yên sau lần ấy chia ly
Dựng
bia đá khắc ghi từng kỷ niệm.
Tình
thuở trước xin một lần khâm liệm
Yêu
nhau rồi chỉ để khổ nhau thôi
Trời
cao nguyên làm giá lạnh đôi môi
Gom
hết mộng về tôi là thế đó.
(18 . 2 . 1974)
Hồ Thụy Mỹ Hạnh
*Văn Nghệ Tiền Phong số 790 ngày 10.2.1974

Tình khúc cho Alfa Đỏ (3)
Chiều có lạnh? Mà hồn nghe rét mướt
Thu về chưa sao lá úa âm thầm
Đường em đi ngỡ hun hút, xa xăm
Ôm kỷ niệm vào tháng năm lặng lẽ.
Trời cao nguyên với từng cơn mưa nhẹ
Áo tím buồn đi bên những hàng thông
Anh đâu rồi để được nhớ, được mong
Còn chăng đó mùa Đông hồn em nhỏ.
Thành phố vẫn ngập màu Alfa Đỏ
Em kiếm tìm mà hình bóng anh đâu
Nghe cô đơn nước mắt đẫm mi sầu
Trời cũng khóc khi niềm đau chợt đến.
Gởi lại anh một khoảng trời yêu mến
Cổng Nam Quan với kỷ niệm xa mờ
Màu đỏ nào khiến em viết nên thơ
Vẫn dệt mãi những ước mơ xưa cũ.
Chiều phố thị mưa lại về giăng phủ
Có giọt nào làm ướt mắt em anh
Buồn ở đâu lớp lớp đến xây thành
Mộng mị đó giờ trả anh tất cả.
(26.2.1974)
Hồ Thụy Mỹ Hạnh
Tình khúc cho Alfa Đỏ (4)
Em trở lại lối mòn hai năm trước
Nắng trải vàng ôi đẹp biết bao nhiêu
Trời vẫn còn một sắc vẫn cô liêu
Cầu vai đỏ vẫn chiều ngang qua đó.
Người quên rồi bóng hình người em nhỏ
Khi giã từ đồi Bắc, phố sương cao
Rừng thông xưa phai khúc nhạc năm nào
Thung lũng vắng vẫn xanh xao màu cỏ.
Mười tám tuổi em xa dần tuổi nhỏ
Môi quên cười thầm gọi mãi tên ai
Buồn trắng đêm nghe rõ tiếng thở dài
Hồn lạc lõng, tương lai xa mù lối.
Tình thứ nhất dành cho anh tuyệt đối
Em đâu ngờ phút chóc lại ly tan
Đường em đi còn vương phấn thông vàng
Nghe nhung nhớ nồng nàn hơi thuốc ấm.
Người ngày xưa bây giờ ngăn cách lắm
Xa quân trường, từ biệt cổng Nam Quan
Mimosa tháng năm lạnh úa tàn
Người xưa hỡi! Riêng mang niềm thương nhớ…
(19.9.1974)
Hồ Thụy Mỹ Hạnh

Tình khúc cho Alfa Đỏ (5)
Khi em đến phố thị buồn hiu hắt
Nắng se vàng trên những ngọn thông cao
Chung quanh đây toàn tiếng lá lao xao
Người không đến em nghẹn ngào câm nín.
Thôi từ đó tâm tình em giấu kín
Trời lạnh lùng và hồn cũng chơ vơ
Lòng bảo quên nhưng cứ mãi mong chờ
Cầu-vai-đỏ hững hờ ngăn cách lắm.
Buồn rất nhiều, tâm tư càng sâu đậm
Đà Lạt ơi! Sương mù phủ mênh mông
Xóa giùm em niềm riêng ở trong lòng
Và kỷ niệm của một thời tươi đẹp.
Chiều nghiêng xuống, vầng mây kín khép
Giấu mặt trời bên kia đỉnh Lâm Viên
Gởi cho anh những ngày thật bình yên
Đừng nhớ nhé, một chuyện tình dang dở.
Làm sao xóa những giọt buồn nhung nhớ
Mùa Alfa sắc đỏ đẹp phố phường
Em sẽ tìm một bóng dáng thân thương
Trong trí nhớ, trong những chiều lặng lẽ…
(Đà Lạt 20.6.1974)
Hồ Thụy Mỹ Hạnh
Tình khúc cho Alfa Đỏ (6)
Sáng hôm ấy tiễn người ra
đơn vị
Trời mưa phùn ướt lạnh cả
đôi vai
Giọt mưa rơi như giọt lệ
trang đài
Ướt mi mắt của người con
gái nhỏ.
Xa mất rồi, ơi người Alfa
Đỏ
Áo quân trường người bỏ
lại vùng cao
Trời vào Xuân ngập sắc
thắm Anh-Đào
Lần đưa tiễn, lần đi vào
kỷ niệm.
Vì xa nhau nên áo em màu
tím
Hàng thông buồn ca khúc
nhạc ly tan
Nhớ người xưa và nhớ cổng
Nam Quan
Nhớ Hội Quán cùng những
ngày hai đứa.
Em biết rằng như thế không
còn nữa
Cớ sao buồn, buồn nhiều
lắm người ơi!
Xuân sẽ tàn Anh Đào thắm
tả tơi
Thương yêu cũ có bao giờ
trở lại!
Xuân người vui, Xuân em
buồn tê tái
Yêu một lần, vỡ mộng ước
mai sau…
(10.1.1975)
Hồ Thụy Mỹ Hạnh
*****
bài thơ thật hay - cảm ơn em nhiều lắm ...
Trả lờiXóaCám ơn anh đã đọc và cho nhận xét. chúc an vui.
Xóa