r27
Em Biết
Thế…
Bởi
trời sinh em dưới ngôi sao xấu
Nên
có buồn cũng chỉ thế thôi anh
Đừng
khuyên em quên những chuyện không thành
Em
sẽ nhớ vì đời em trót khổ.
Chiều
cuối tuần cùng bạn bè ra phố
Áo
tím em bên muôn vạn áo màu
Môi
em cười mà hồn xót xa đau
Em
không khóc vì biết rằng cũng thế.
Chuyện
mùa Thu lá vàng đang kể lể
Sợ
chiều đi và đêm xuống âm thầm
Em
trở về bằng bước mỏi xa xăm
Buồn
quay quắt, buồn len từng cọng tóc…
Hãy
để em với tháng ngày cô độc
Vì
tình yêu rồi cũng sẽ chia lìa
Thân
phận nào đã gây những ngăn chia
Em
biết thế nên em nào mơ mộng.
Là
tất cả nỗi niềm trong kiếp sống
Ngôn
từ nào kể hết được nỗi đau
Có
những đêm không ngủ lắng nghe sầu
Trăng
lạnh lẽo xót xa tình hai đứa.
Anh
bảo em đừng làm thơ buồn nữa
Làm
cho đời thêm vạn nỗi mong manh
Đừng
khuyên em quên những chuyện không thành
Em
sẽ nhớ vì đời em trót khổ!
(Đơn Dương 1. 4. 1978)
Hồ
Thụy Mỹ Hạnh
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét