507
Thả vào hư không
Đời ta đã trải bao mùa
Như trăng rồi khuyết, như
hoa rồi tàn
Trong đời có những dỡ dang
Có hạnh phúc, có vẹn toàn
ước mơ.
Trải qua ngày nắng, ngày
mưa
Bão giông, gió lặng đong
đưa phận người
Giữ cho môi mãi nụ cười
Dù trong tâm chẳng niềm vui
cho mình.
Tặng mùa Hạ nắng bình minh
Thắp vào tim một chút tình
thế nhân
Tặng mùa Thu nỗi bâng
khuâng
Để thương chiếc lá ngoài
sân lạc loài.
Tặng mùa Đông lạnh đơn côi
Một vòng tay ấm rạng ngời
tin yêu
Mùa Xuân mang đến thật
nhiều
Những tia hy vọng, những
điều đợi mong.
Nỗi niềm thả vào hư không
Tâm hồn sẽ mới, cho lòng nở
hoa
Thời gian cứ lạnh lùng qua
Hành trang là chuổi ngày ta
mỏi mòn.
Nhọc nhằn chai gót chân son
Ngỡ ngàng ngày tháng biết
còn bao nhiêu!
Hồ Thụy Mỹ Hạnh
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét