107.
“Trong con mắt của thi sĩ và kẻ thất tình, mọi vẻ đẹp của vạn vật sẽ được nâng lên!”.
Truyện ngắn
Yêu như thời mới lớn
Hồ Thụy Mỹ Hạnh
Tình yêu có thể giúp người
ta thay đổi quan niệm và cả cách sống! Điều này xảy ra với người bạn cùng lớp
của tôi, mười tám tuổi thôi nhưng nhìn Diệu rất “sành đời” từ con mắt liếc, từ phong
thái đến cách ăn nói đều rất chững chạc không láu táu như đám tụi tôi. Diệu đẹp! Ai cũng tưởng nó hồn nhiên vì chẳng
thấy quan tâm đến những anh chàng tự nguyện “Em tan trường về anh theo…”. Ai
tiếp xúc với Diệu cũng có cảm tình vì nó nói năng khôn khéo, chỉ có chúng tôi
biết nó không để mắt đến anh chàng nào vì nó từng tuyên bố “Trong đám theo đuổi
tao, thấy chả có ai tương xứng với tao cả, tao đẹp như vầy thì tụi mày nghĩ
người như thế nào mới xứng với tao?”, nói rồi nó hất mớ tóc như dòng suối trên
vai tung ra bay bay, chớp mắt một cái đẹp đến hớp hồn cả đám…con gái tụi tôi,
bảo sao cây si không trồng dài cả đoạn đường nó đi, ta nói cái câu “Em đẹp, em
có quyền…” hợp với Diệu gì đâu. Tụi tôi cũng nghĩ phải là một hoàng tử cưỡi
bạch mã đến may ra mới làm trái tim nó nhúc nhích.
Bỗng một ngày bầy con gái chúng tôi, những đứa
lừng danh về phá phách từ trong nhà ra ngoài phố nhận thấy điều khác lạ ở Diệu:
- Dạo này mày hay trầm tư
mặc tưởng, đôi khi cười một mình ra vẻ tâm đắc chuyện gì đó!?
Diệu hỏi lại:
- Là sao?
Thanh rướn giọng hát:
- Yêu rồi sao? Em ơi…em đã yêu
rồi sao…
Diệu lườm Thanh:
- Tào lao! Yêu…yêu cái gì. Tao
đã nói ở đây toàn tụi con trai nhà quê, còn lâu mới…
Thanh cắt ngang:
- Ê! Không được nói kiểu xúc
phạm đó nghe, tao “tự ái dồn dập” giùm tụi con trai bị mày chê đó đa.
Thúy chen vào:
- Ghét của nào trời trao của
ấy! Coi chừng có ngày mày “phải lòng” một anh nhà quê cho đáng đời.
- Chọc tức tao là sở thích
của tụi mày à?
- Chỉ nói sự thật thôi, đó
không gọi là chọc tức!
Con mắt to đen láy của Diệu
lườm tụi tôi, hàng mi dài chớp chớp. Trời ơi! Đôi mắt của nó lại hớp hồn tụi
tôi.
Nói thì nói vậy, nhưng dạo
này Diệu hay “xé lẻ” đi chơi một mình không rủ đứa nào, thế là chúng tôi thay
phiên nhau theo dõi khi nó tách nhóm đi đâu đó mà không có lý do chánh đáng! Vì
Diệu cứ chối quanh nên tụi tôi quyết làm cho ra lẽ. Và những gì chúng tôi muốn biết, đã biết.
Thúy kể:
- Hai đứa nó vô quán cà phê,
ngồi chung trên chiếc ghế có yên dựa hơi cao che gần khuất, nhưng tao vẫn thấy
hai cái đầu à…hai cái mặt áp sát vào nhau. Hình như…hình như tụi nó mi nhau!
Quá thật…
Tôi lườm nó:
- Tưởng gì ghê gớm lắm,...
mày âm lịch quá!
- Là sao? (Thúy nhướng mắt
ngạc nhiên)
- Là cổ hủ, là xưa! Thời
buổi bây giờ người ta còn…tới cái gì đó chứ!
Thúy dỗi:
- Vậy mày có giỏi thì đi
rình đi, tao không đi nữa. Tưởng nhiêu đó là đủ biết hai đứa nó cặp bồ với nhau
rồi.
Tôi gật gù:
- Được! Cứ kết liễu như mày
thấy vậy đi…
- …kết luận chứ!
Khi bị tụi tôi bắt bí, trưng
bày bằng chứng không thể ngoại phạm, nên Diệu phải công nhận rằng nó và một anh
chàng tên là Khải đã thật sự “kết mô đen” (Là cách gọi thời bây giờ khi ai đó
thành một đôi) Diệu nói “Ảnh rất đẹp trai, ảnh là Việt kiều Mỹ mới về, nghe nói
ảnh là con nhà rất giàu … ” những điều “nghe nói…” đó là lý do Diệu chịu mở cửa
trái tim vàng của nó để cho Khải vào ngự trị.
Từ khi chuyện tình của nó bị
tụi tôi khám phá, thì Diệu cũng công khai suy nghĩ của nó:
- Chẳng dại yêu một anh
chàng trẻ bằng tuổi mình! Bởi con gái thường trưởng thành, suy nghĩ chính chắn
sớm hơn con trai cùng tuổi. Vậy nên phải nhắm đến những anh chàng lớn tuổi hơn,
mới là người biết lo cho gia đình, là chỗ dựa vững chắc.
Diệu nói như vậy vì Khải lớn
nó gần chục tuổi. Thanh tròn mắt:
- Ai khiến mày nghĩ ra như
vậy, chưa gì mày đã nghĩ đến chuyện “lo cho gia đình”, vậy là mày định tiến
nhanh dữ vậy sao?
- À…ờ! Thì cũng phải có kế
hoạch trước để sau này khỏi lúng túng!
Tôi hỏi Diệu:
- Sao trước đây mày nói
thích người cùng tuổi để dễ hòa hợp?
Thúy chen vào:
- Tình yêu có thể thay đổi
cả thế giới chứ nhằm gì vụ nay thích thế này, mai thích thế kia!
Diệu gật gù:
- Đúng
thế! Chủ yếu là gặp người phù hợp, ảnh hay hát
“Ai bảo em là giai nhân cho đời anh đau buồn…”
Nói rồi Diệu mỉm cười hạnh
phúc!
Ooo
Nhưng vẻ hí hửng khi Diệu
gặp được người tình trong mộng không bao lâu thì nó rơi vào trạng thái mất cân
bằng như đang rơi giữa tầng không chẳng biết bám víu vào đâu. Khi tụi tôi biết
được nó nhiều ngày qua mất liên lạc với Khải thì đứa nào cũng chưng hửng vì
không bao giờ tin một người đẹp như nó lại bị tình phụ, chắc vì một lý do gì đó
mà tụi tôi…đoán mò mãi không ra! Điều đáng nói là Diệu chỉ biết về Khải qua
những gì anh ta nói chứ thực tế nó còn chưa biết nhà Khải ở đâu?
Chắc Diệu khóc thầm dữ lắm
nên mí mắt của nó cứ mọng lên. Tụi tôi không bao giờ bỏ bạn trong cảnh tang gia
bối rối như thế nên tan học là kè kè đi bên cạnh nó. Một hôm đang cùng nhau
sánh bước về nhà thì tụi tôi bị chận lại bởi một người có vẻ đã đứng chờ sẵn, đó
là một chị thoạt nhìn mà so với Diệu thì cũng “Mỗi người một vẻ mười phân vẹn
mười”. Chị cười khoe chiếc răng khểnh có duyên quá chừng:
- Chào các em! Chúng ta có
thể nói chuyện một lúc được không?
Cùng là thân gái có gì mà
ngại nên tôi gật liền:
- Dạ được!
Nhưng Diệu lắc đầu:
- Tao muốn về nhà liền, tụi
mày muốn thì ở lại với chị ấy đi…
Thanh như phường háo sắc gặp
giai nhân nên quên bạn:
- Ờ! Thì mày về trước đi,
chiều gặp lại.
Chị người đẹp nói:
- Không! Chị cần gặp Diệu.
Ồ! Chị ấy biết cả tên Diệu? Tụi
tôi theo vào một quán nước gần đó khi chị mời, vì tò mò muốn biết chị sẽ nói gì.
Chị tự giới thiệu tên là Huệ. Khi cả bọn vừa vén áo dài ngồi xuống ghế là chị
nói ngay:
- Chị là bạn của anh Khải,
nói chính xác là fiancée của anh ấy!
Khỏi phải nói là cả bốn đứa
tôi đều bất ngờ đến độ tròn mắt lên hết cỡ nhìn chị Huệ. Thanh lấp bấp:
- Chị là vợ…vợ sắp cưới của
ông Khải ư?
Thúy hồ nghi:
- Chị nói thiệt hả?
Tôi hỏi lại cho chắc:
- Vậy ông Khải là chồng chưa
cưới của chị? Ổng về lại Mỹ chưa chị?
Chỉ có Diệu sau phút bàng
hoàng, nó cúi mặt xuống không nói gì. Chị Huệ từ tốn nói:
- Tụi chị đính hôn lâu rồi,
chuẩn bị cưới. À! Mà anh Khải sống ở đây chứ có đi Mỹ bao giờ đâu. Tụi chị cùng
làm việc chung một công ty…
Thì ra có một gã nào đó do
theo đuổi Diệu không thành công nên…hận, bèn nhờ Khải tán tỉnh Diệu, qua đó cho
nó một bài học vì sự kiêu căng! Khải rất tự tin về bản thân nên muốn chứng minh
mình có thể dùng vẻ hào hoa hạ gục…à lộn… chinh phục một cô gái đẹp như Diệu. Sau
phút háo thắng, bốc đồng, Khải biết mình đang đùa với lửa nên phải thú thật với
hôn thê của mình và đó cũng là lý do anh ta biến khỏi sự kiếm tìm của Diệu! Chị
Huệ nói “Người đẹp là may mắn, nhưng đó không phải là tất cả, ai nghĩ mình
thành công trong lãnh vực nào đó nhờ nhan sắc sẽ không bền, vì sắc đẹp chỉ có
một thời. Nhan sắc phải đi kèm với trí tuệ và tài năng mới thật sự có ý nghĩa. Không
riêng Diệu, mà ai cũng dễ mắc sai lầm và nông nổi khi còn quá trẻ, nên đừng vội
thất vọng, phải biết mình sai ở đâu để sửa chữa, để không lập lại điều đó…”.
Tụi tôi buồn lây với Diệu, may mà nó không khóc khi “Bỗng nghe như sét đánh vào.
Mối tình trong mộng ngày nào gứt bai!”. Nếu nó đừng quá tự hào về bản thân để thấy
ai cũng không tương xứng, rồi chọn trúng một anh “hàng nội” mà tưởng là “hàng
ngoại” mới ra nông nỗi! Khải bỏ đi nhanh như nắng chiều không kịp nhường bóng
tối lại cho hoàng hôn! Mối tình đầu của Diệu được Khải ướp bằng mật ong giả đã
kết thúc như thế. Chị Huệ nắm tay Diệu, vẻ cảm thông như một người chị nói với
em:
- Giờ thì em biết tại sao ảnh
không nghe điện thoại khi em gọi tới, hãy quên gã trai dối trá, đùa cợt với sự
chân thật của em đi. Nếu trái tim em có một nút xóa, thì em hãy nhấn vào hình
ảnh của anh Khải. Cái gọi là tình yêu của thời mới lớn cũng như thoáng mây, rồi
em sẽ quên ngay thôi mà…
Chị Huệ “giảng” đủ nên tạm
biệt, chị còn hẹn ngày tái ngộ!? Điều hết sức đơn giản là trái đất này đang
nóng dần lên, ảnh hưởng của biến đổi khí hậu làm thời tiết khó chịu quá chừng,
tụi tôi còn cảm thấy khó thở huống chi là Diệu, nó không nói gì, dáng vẻ mệt
mỏi, bước đi như vô hồn. Tôi nói nhỏ:
- Tao thành kính phân ưu
cùng mày.
- Cái gì mà phân ưu?! (Thúy
trợn mắt)
- Thì tình chết phải phân ưu
chứ hổng lẽ chia vui!
Thanh nói với Diệu:
- Nhờ chị ấy cho mày uống vi
ta min A mới sáng mắt, để biết thận trọng. Từ nay có bước thì nhìn xuống chứ đừng
ngước lên trời mà lại sụp lỗ nghe chưa! Ham vẻ bề ngoài thì dễ mắc lừa vậy đó.
(Rồi nó trề môi nhái lại giọng của Diệu) “Ảnh rất đẹp trai, ảnh là Việt kiều Mỹ
mới về, nghe nói ảnh là con nhà rất giàu … ”
Thúy cắt ngang lời Thanh:
- Mày thôi đi, đừng ngoáy
vào nỗi đau của nó nó nữa!
Diệu lừ mắt nhìn một lượt qua
mấy đứa tôi nhưng không thèm “phát biểu” hăng như thường ngày, nét buồn càng
làm cho nó đẹp. Từ nay con đường ngập đầy lá vàng dưới chân, tôi nghĩ Diệu sẽ
thấy đẹp hơn! Vì có câu “Trong con mắt của thi sĩ và kẻ thất tình, mọi vẻ đẹp của
vạn vật sẽ được nâng lên!”. Lá ơi! Hãy rơi nhiều để phủ lên nỗi buồn của cô ấy…
Hồ Thụy Mỹ Hạnh
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét