R 79.
Truyện
ngắn
Tuổi nào cho
em
Hồ Thụy Mỹ Hạnh
Từ đó con đường tình của
nàng bị trắc trở, bị chận ngõ. Nàng cho rằng tại người mở hàng quá nặng vía nên
nàng bị cái “huông”, hay số phận đã an bài như vậy thì đều là nguyên nhân khiến
nàng chiếc bóng canh thâu! Nàng mang thân phận…tuổi Dần! Trên đời này không
phải chỉ có nàng tuổi Dần nên trắc trở tình duyên, mà cũng không phải cô gái
nào tình duyên trắc trở cũng vì tuổi Dần. Cao số là sao? Nàng không tin chuyện
đó nhưng người sinh ra anh con trai mà nàng yêu thì tin điều đó, thế là đủ giết
người trong trong mộng. Hai kẻ yêu nhau phải chia lìa từ cái ngày nàng bị đưa
về ra mắt nhà đàng trai.
Lỡ yêu người khắc tuổi, mà
lại có bà mẹ kiêng kỵ điều đó. Cũng không phải không có lý do, khi hiểu ra thì nàng
thấy bà mẹ chồng hụt của nàng đáng được thông cảm hơn là đáng trách. Bởi người
con dâu trưởng của bà tuổi Dần, lại xuất tướng tinh con cọp nên con trai trưởng
của bà bị vồ, gia đình bà cũng bị đảo lộn trật tự, gia môn xào xáo vì chị dâu
này nên bà sợ, bà né luôn ai tuổi Dần thì có gì đâu là lạ. Chỉ tiếc là bà không
tìm hiểu hơn một chút về nàng, rằng nàng không thiếu một đức tính nào mà người
ta hay nói về một người phụ nữ, nếu cho điểm về công dung ngôn hạnh thì nàng
phải đoạt giải thủ khoa, nhưng nàng đã trượt ngay từ vòng đầu ra mắt. Và cuối
cùng nàng và anh xa nhau vì một lý do không kém phần lãng…ơi là lãng! Rồi sau
đó không thiếu người theo đuổi nhưng nàng không đến với ai nữa. Nàng như hết
hơi, mệt lữ không muốn chen chân vào khung trời tình ái mà nàng cho là quá chật
chội không có chỗ cho mình. Nhưng có lẽ vì nàng chưa quên người ấy, anh ta có
gì đáng nhớ khiến nàng phải cắt đứt dây chuông… à không, cắt đứt dây yêu chứ?
Vì anh ta là mối tình đầu!
Là người đầu tiên khiến cho trái tim nàng rung động, một người có thể nói là
may mắn trong số những người vây quanh nàng. Nàng chọn anh vì anh quá hiền
lành, không biết dùng lời bóng bẩy, anh chân thật đến độ bề trái, bề phải ở con
người anh lộ ra hết cho nàng thấy, với nàng đó là ưu điểm. Nhưng cũng chính sự
hiền lành của anh mà tình yêu của hai người không được tranh đấu khi bị cản
trở. Nhưng hỡi ơi! Ai hiểu được giùm, nàng là người biết đặt mình vào người
khác để thông cảm, để tha thứ nên nàng không hề trách hận bà mẹ chồng hụt, cũng
như chẳng trách anh:
- “Má anh không chê em gì
cả, chỉ vì em…tuổi Dần!”
Anh hùng
hão hán cũng đành bó tay trước lý do này, huống chi là nàng. Cái gì thì nàng có
thể vì yêu mà thay đổi được, chứ tuổi thì nàng chịu thua! Nàng nhắc mình: Đừng
nghĩ đến một tình yêu không còn. Đừng đau khổ vì những thứ không thuộc về mình
nữa. Đừng tiếc vì xa người. “Thôi chia tay từ đây nghe nước mắt hoen mi…”. Nàng
mạnh mẽ đứng vững trước cuộc chia ly đầy ắp sự bất công dành cho mình.
Người ta nói tình yêu là
một thứ khó hiểu và không thể giải thích! Giải thích được hết chẳng có gì khó
hiểu, chỉ tại người ta cố chấp buộc trái tim họ đứng yên với một bóng hình mà
không chịu chuyển sang ngả khác thôi. Trái tim không có tình yêu là trái tim
chết, vậy nên nàng chuyển sang yêu cùng một lúc nhiều người…khốn khó! Tâm hồn
nàng thăm thẳm nỗi ưu tư thế sự. Đã nhiều năm trôi qua trong cuộc đời, nàng
sống vì người khác. Có thời gian là nàng đi theo nhóm thiện nguyện để giúp đỡ những
mảnh đời bất hạnh. Nàng gứt bai nỗi buồn tình duyên vì không còn thời gian để
suy nghĩ về nó. Nàng đã chọn con đường
mình đi với tâm thế háo hức, cứ mong tình thương là một thứ có thể xoa dịu được
mọi đau khổ trên đời.
Ooo
Thế giới chợt một ngày
không còn bình yên vì dịch bệnh! Nước nào cũng không tránh khỏi. Bệnh viện dã
chiến được dựng cấp tốc để đón bệnh nhân hàng ngày tăng theo cấp số nhân. Nhóm
người tình nguyện của Huyền bắt đầu dấn thân vào khu cách ly người nhiễm bệnh để
chăm sóc họ, giúp họ ổn định tinh thần
để vượt qua dịch bệnh. Ở đây Huyền gặp nhiều hoàn cảnh khác nhau, có người được
người thân liên lạc điện đàm quan tâm hết mực, có người rất cô đơn. Cô chú ý
một người đàn bà lớn tuổi với vẻ buồn bã, mà ngày mới vào đây cô luôn dành cho
bà sự quan tâm hơn cả.
Huyền đến giường bà nằm, nhẹ nhàng ngồi xuống:
- Bác có vẻ khỏe? Chắc sắp
được về, rồi tiếp tục cách ly tại nhà…
- Tôi bị nhiễm nhưng triệu
chứng nhẹ, bác sĩ cho phép điều trị tại nhà, nhưng con dâu tôi không muốn, với
lý do sợ lây cho cả nhà, nên tôi phải vào đây.
Huyền nhíu
mày thầm nghĩ “Sao có thể đối xử với mẹ mình như vậy chứ?”. Nhưng cô không nói
gì, chỉ im lặng nghe bà kể tiếp:
- Tôi có ba
thằng con trai, không có con gái. Hai thằng đã lập gia đình, đứa con dâu đầu
của tôi tuổi Dần. Nó là một đứa có tính cách ngang tàng không chịu nhún nhường
ai, ngay cả với tôi, tôi rầu lắm phải cho nó ra riêng. Đứa thứ hai khi lấy vợ
tôi chỉ có một yêu cầu là không được lấy đứa tuổi Dần, nên khi nó đưa về đứa
tuổi Mẹo thì tôi chấp nhận ngay. Ai ngờ đâu, con Mèo là cô con Cọp! Nên đứa dâu
thứ hai này còn quá quắc hơn đứa dâu cả. Tôi là mẹ chồng còn sợ nó, nhưng để
cửa nhà êm ấm tôi đành…nhịn mọi thứ!
Có vẻ bà
chỉ chờ gặp Huyền tới là để trút bầu tâm sự nên kể chẳng e dè gì cả. Huyền nắm
bàn tay bà bóp nhẹ:
- Tội
nghiệp bác quá. Mong các con dâu của bác suy nghĩ thấu đáo mà sửa đổi tâm tính.
Thế còn người con trai thứ ba của bác thì sao?
- Thằng thứ
ba của tôi là đứa hiền lành, giỏi giang, hiếu thảo, đàng hoàng, đẹp trai, biết
nghe lời mẹ…
Bà ngừng
nói, không biết có phải để tìm thêm những
tính từ tốt đẹp nào đó để “tả” về con trai mình? Huyền mỉm cười hỏi:
- Rồi sao
nữa hả bác?
Lúc này thì
nước mắt của bà chảy ra:
-… Nó yêu
một đứa con gái xinh đẹp, dễ thương, dịu dàng, hiểu biết, tao nhã, có học, nhìn
là mến ngay…
Bà lại
ngừng nói, có lẽ lần này cũng muốn tìm thêm chữ nào tốt đẹp để “tả” về con gái
kia. Huyền nhắc:
- Rồi sao
nữa hả bác?
Miệng méo xệch, bà nói với
giọng đẫm nước mắt:
-…Chỉ vì
quá sợ đứa con dâu đầu tuổi Dần, nên tôi không chấp nhận cô gái ấy vì nó
cũng…tuổi Dần! Con trai tôi từ ngày đó không chịu quen ai nữa, có lẽ do nó
không quên được cô gái. Tôi cũng đau khổ chẳng kém con tôi vì chuyện đó. Giờ
thì tôi đã ngộ ra tuổi gì không quan trọng, cái chính là con người có nhận thức
tốt thì sẽ tạo ra cách cư xử tốt, khi hiểu được như thế thì…đã muộn! Tội của
tôi lớn lắm!
Huyền từ ngạc nhiên này đến
ngạc nhiên khác khi nghe được khúc tâm tình của bà. Nỗi lòng của người mẹ đáng
thương này khiến cô chảy nước mắt:
- Chuyện của bác xúc động
quá (Giọng cô nghèn nghẹn) bây giờ anh con trai của bác ở đâu?
- Nó đi làm ở xa, bị mắc
kẹt không về được từ hôm bùng dịch vì lệnh “Ai ở đâu yên đó”.
Bà lại im lặng, thừ ra nghĩ
ngợi một lúc rồi nói:
- Mai mốt làm sao gặp lại
cháu nhỉ? Tôi còn đang sợ khi về nhà, nhỡ…có gì “nó” lại đổ thừa cho tôi…
Huyền vẫn nắm bàn tay bà,
dịu dàng nói:
- Nhà cháu có nhiều phòng,
nếu bác không ngại cháu sẽ mời bác đến ở tạm, đủ thời gian cách ly theo dõi thì
bác về lại nhà bác, được không?
Người đàn bà tỏ vẻ ngạc
nhiên tột độ “Sao có người tốt như thế?”:
- Trời! Có thể vậy sao? Từ
hôm gặp cháu, thậm chí tôi còn chưa biết tên…
- Nhóm tình nguyện của cháu
có mười người. Cháu là tình nguyện viên thứ năm, bác cứ gọi cháu là Năm, ai cũng
gọi như vậy…
Cô kê chiếc gối đỡ bà nằm
xuống rồi quay đi. Bà nhìn theo, không thể hình dung ra khuôn mặt của cô gái
sau khẩu trang, sau kính che chắn. Bà chỉ thấy một dáng người mảnh khảnh trong
bộ đồ bảo hộ kín từ đầu đến chân và giọng nói dịu dàng. Rồi đây bà làm sao liên
lạc được với cô khi mà cái tên của cô bà còn không biết. A! Phải rồi, dù bà có
nhà để về, nhưng bà sẽ “nhắm mắt đưa chân” xin được đến nhà cô ở tạm, nhất định
bà phải “nắm giữ” cô gái này dù không biết để làm gì nữa…
Huyền bước nhanh, hình bóng
người cũ hiện ra trong lòng với những gì về anh mà cô mới nghe từ bà mẹ. Thật
ra ngay hôm vào đây cô đã nhận ra bà. Những kỷ niệm đã ngủ yên chợt choàng thức
khi có một sự chạm khẽ vô tình. Người đàn bà kia đã từng làm cho trái tim cô
đau, nhưng đã sinh ra người cô yêu. Bây giờ bà nằm đó dù chưa đến lằn ranh sinh
tử nhưng bà cần sự giúp đỡ, và cô đã dành cho bà sự quan tâm đặc biệt nhất với
lòng vị tha luôn có trong cô. Huyền cũng kể cho nhóm bạn tình nguyện nghe tâm
sự của cô và người đàn bà được Huyền chăm sóc là ai. Huyền cho rằng: Gieo hạt
gì sẽ hái trái đó. Tình thương cho đi sẽ nhận lại tình thương. Các bạn ghẹo cô:
- Đừng nói cho đi cái gì sẽ
nhận lại được cái đó, cho đi là mất luôn nghe thực tế hơn…hahaha…
Ooo
Mùa
Xuân đến với niềm vui và không gian đầy màu sắc. Những gì mà nhân loại phải
gánh chịu sau trận đại dịch đã được khống chế. Mùa Đông dù dài bao nhiêu đến
lúc cũng phải chấm dứt để mùa Xuân đến. Nhờ có mùa Đông lạnh lẽo người ta mới
biết quý sự ấm áp của mùa Xuân. Tất cả đang bắt tay vào xây dựng lại những tổn
thất của năm cũ. Năm mới đã đến, người ta hy vọng những điều tốt đẹp sẽ được
Chúa-Sơn-Lâm mang lại để vạn vật hồi sinh.
Còn chuyện về nàng? Sau khi người khách được nàng trân trọng mời về nhà,
thì bà mới nhận ra đó chính là cô gái mà bà đã từng cấm con trai mình gá nghĩa
năm xưa. Có phải số phận
luôn luẩn quẩn, kè kè sau lưng mối tình của chúng nó nên có cơ hội là liền nhảy
xổ ra khiến xui như vậy? Bà biết chính bà là thủ phạm đã chia lìa hai đứa, nên
bà phải bằng mọi cách hàn gắn lại để chuộc sai lầm của mình. Bà đã hiểu không
phải ai tuổi Dần cũng dữ như cọp, đó là quan niệm cổ hủ, lệch lạc. Nay bà gặp
lại nàng sau gần mười năm bà chia uyên rẽ thúy, nó vẫn một thân một mình thì
hẳn là trong tim nó chỉ chứa một hình bóng con trai bà. Không biết thằng Út
hiện giờ nghĩ sao về cố nhân của nó? Chứ bà thì yêu cô ấy quá chừng…
Hồ Thụy Mỹ
Hạnh
Trẻ Dallas (Texas) Số Xuân Nhâm Dần - 2022
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét