r447.
Phải thế không?
Dường như chúng mình không còn gì để nói
với nhau
Cả những lời yêu thương cũng không cần
thiết nữa
Em không ngạc nhiên đâu vì tình yêu muôn
thuở
Không ít chuyện chia lìa, hoặc chóng nhạt
phai.
Dù trên đường đời anh không bước cùng ai
Thì cũng không là em, anh biết đó
Tình yêu của ta là sương, là mây gió
Không thể nắm trong tay dù thời gian thật
dài.
Đã ngàn buổi chiều, cả những sớm mai
Anh đơn lẻ phương trời như mây phiêu lãng
Và em cũng một mình theo năm tháng
Không có nhịp cầu nào cho ta nối đôi bờ.
Dường như chúng mình không hẹn bao giờ
Mặc cho bốn mùa trôi qua lặng lẽ
Em chỉ có môt chút tình nhỏ bé
Không sánh được những gì anh ấp ủ trong
tim.
Như anh là ngày, như em là đêm
Như đất trời đã phân chia ranh giới
Như hai bề trái đất ngược đường đi tới
Như hai bờ đại dương rã rời cánh chim.
Rồi đến một ngày sau những kiếm tìm
Ta sẽ nhận ra những gì đã mất
Ta mới biết lạc nhau từ ngày mới gặp
Thì đợi chờ còn có nghĩa gì đâu.
Dường như chúng mình không còn gì để nói
với nhau
Chuyện mưa nắng, chuyện buồn vui cũng cạn
Cuộc đời còn có bao nhiêu năm tháng
Khi điều kiếm tìm đã lạc hướng ta đi…
(Dran 21g Thứ Năm 16.3.2017)
Hồ Thụy Mỹ Hạnh
Để trả lời một câu hỏi
Nhạc: Trúc Phương
https://youtu.be/f6W8Ipl2KB8?si=DFnF726U-2Q2hf0Z
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét