r422-
Khi Vắng Anh
Một sáng Sài Gòn dễ thương
Theo anh vào quán bên đường
nghỉ chân
Đất trời đang tiễn mùa Xuân
Em mong những phút này
đừng qua mau
Khi mình đang ở bên nhau
Nắng như rực rỡ trong màu
mắt em
Không gian cũng thật êm
đềm
Nào ai biết được trái tim
nói gì?...
Rồi một sáng nào anh đi
Chia tay! Buồn ngỡ không
gì buồn hơn
Em còn lại nỗi cô đơn
Hai phương trời rộng, một
cơn mộng dài
Một sáng Sài Gòn nắng phai
Vắng anh như chẳng còn ai
quanh đời
Em tìm nhặt bóng chiều rơi
Tìm trong thương nhớ một
người rất xa
Một sáng Sài Gòn đã qua
Tình yêu xưa có nhạt nhòa chân mây….
Hồ
Thụy Mỹ Hạnh
*Văn nghệ Biển Khơi (
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét