417
Xin Mang Về Chút Nắng
(Tặng
các cô điều dưỡng BV Hoàn Mỹ- Đà Lạt)
Sẽ
mang về một chút nắng ngoài kia
Trên
sân vắng của một chiều bệnh viện
Những
cơn đau thoáng đi, rồi thoáng đến
Ta
nghe như cuộc sống ngắn đi dần
Một
khoảng trời vẫn đẹp đến bâng khuâng
Ta
chợt thấy trái tim mình rung động
Trái
tim với những nhịp đều sự sống
Ta
vỗ về ta mãi những niềm đau.
Thời
gian như đọng lại tận khuất sâu
Tận
tít tấp nơi nào không chạm tới
Ngoài
kia vẫn nắng lên và ngày mới
Sao
ta như lùi vào quá khứ buồn
Ngày
dài qua, rồi đêm lặng lẽ buông
Ánh
mắt sững dán lên tường vôi trắng
Không
ai gọi để bớt đi tĩnh lặng
Ta
lạc loài hơn một chiếc lá bay!
Úp
mặt vào trong run rẩy đôi tay
Ta
gọi khẽ “Tôi ơi! Xin đừng khóc…”
Đời
phía trước còn vô vàn khổ nhọc
Vươn
đôi vai mà gánh dẫu nặng nề.
Ngày
mai….Ừ! mai ta sẽ trở về
Tam
biệt những chiếc áo Blouse trắng….
(Bệnh
viện Hoàn Mỹ- ĐL đêm 24.7.2009)
Hồ
Thụy Mỹ Hạnh
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét