*Bài thơ "Mùa Đông Cao Nguyên" đã đăng dưới đây bị sửa và cắt bớt làm "tan nát".
Thật buồn! Giá như người biên tập thấy
bài thơ quá dỡ thì bỏ qua đừng sử dụng, có lẽ tôi sẽ vui hơn là nhìn thấy tác
phẩm của mình bị "biến dạng" như thế này.
Bản chính:
239-
Mùa Đông Cao Nguyên
Đã
qua rồi mùa thu của tôi ơi!
Đông
rét mướt với từng chiều bỡ ngỡ
Chiếc
lá cuối cùng mang theo nỗi nhớ
Rơi
vội vàng để đón một mùa sang
Ngày
cứ dài nên mây cứ lang thang
Lời
chưa nói bỗng muộn đành không nói
Nỗi
cô đơn lẫn vào trong đêm tối
Anh
không về nên mùa đông lạnh hơn
Những
hàng cây trơ trụi lá cô đơn
Đón
mưa gió bay qua thành phố đẹp
Cửa
nhà ai suốt mùa đông cứ khép
Im
lìm ngăn cơn gió lạnh thổi về
Mùi
hương bay nồng nàn giữa đêm khuya
Của
loài hoa âm thầm đang nở vội
Chờ
đợi nhau suốt một đời mòn mỏi
Một
đời niềm mơ ước biết trao ai!
Ở cao nguyên mùa đông thường
rất dài
Và
mưa nữa, ướt lạnh vần thơ cũ…
Hồ Thụy Mỹ Hạnh
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét