r386
Cúc Qùy
Chẳng ai chăm, chẳng ai trồng
Khi trời trở gió mùa Đông lạnh về
Ven đường,đồi dốc, bốn bề
Trong hoang sơ giữa cơn mê thật dài
Hoa bừng tỉnh giấc thiên thai
Màu vàng như nắng trải dài theo chân
Ai qua nơi ấy một lần
Trái tim có thấy bâng khuâng thật nhiều
Sáng lên trong nắng ban chiều
Màu hoa là một dấu yêu chốn này.
(21g45 Thứ Bảy 9.7.2005)
Hồ Thụy Mỹ Hạnh
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét