R 54
Truyện ngắn
Hoàng hôn phía sau đồi
Hồ Thụy Mỹ Hạnh
"Anh
sẽ không bao giờ có hạnh phúc, tôi cầu mong như thế…”. Tôi gào lên, nắng chiều
hốt hoảng vút lên cao nhường lại một khoảng không gian sẩm tối, trống trải chỉ
có tiếng vọng của tôi rơi vào thung lũng mông mênh vắng.
Vỡ tan cơn
mộng tình rồi. Bóng của đồi cây nghiêng che bóng tôi. Xuôi tầm mắt xuống dưới
kia, nơi có những ánh đèn vừa bật sáng trong những ngôi nhà, ở một nơi rất tưng
bừng có một người từng nói rất yêu tôi đang sắm vai chú rể bên người khác, lời
tình yêu dành cho tôi ngày nào đã theo gió bay đi, còn lại bên tôi là những bẽ
bàng. Dù vẫn còn muốn giấu mình thêm chút nữa nơi vắng lặng này để tránh những
ánh mắt của người chung quanh thường dành cho kẻ bị tình phụ, tôi cũng không
thể ở lại nơi vắng vẻ này vì bóng tối đã buông phủ. Tôi quay về trên con đường
mà giờ đây tôi mới thấy dài, vậy là tôi đã đi quá xa mà không hay vì trong lòng
nặng nề những ký ức vỡ vụn, tan hoang.
Có ai đó
trong bóng hoàng hôn đang vừa đi vừa chạy tiến dần lên phía tôi, khi đến gần
tôi mới nhận ra đó là Hưng, bạn của Luân. Hưng cũng là người rất thân với tôi,
anh dừng lại nói trong tiếng thở như hụt hơi:
– Anh đi
tìm em, nghe có người nói thấy em lên hướng này nên lên thử. May quá em không
làm sao…
Tôi không
quan tâm đến câu nói của Hưng, mà hỏi lại anh những gì tôi đang nghĩ:
– Anh
không đi dự đám cưới của Luân sao?
Anh lắc
đầu, rồi cầm chặt lấy bàn tay tôi:
–
Nước mắt
tôi chợt trào ra mi thật dễ dàng trước câu nói của Hưng, anh vỗ nhẹ tay vào
vai tôi vỗ về:
– Khóc đi
em, hãy thật mềm yếu vào trong giây phút này rồi gạt hết những gì không đáng
nhớ để bước tiếp vì con đường tương lai của em còn dài lắm…
Tôi lặng
yên nghe những tiếng nấc khô khan tắt nghẹn trong lòng, tôi không thể òa khóc
như tôi muốn, đứng trước một người hiểu mình tôi không cần phải nói một câu nào
cũng có cảm giác rằng anh vẫn biết hết ý nghĩ của tôi, đó là đám cưới gấp rút
của Luân như vết dao đâm vào tim tôi đau đớn. Hưng hỏi:
– Sao em
phải lên tận trên đồi này? Em đi tìm chỗ trốn tránh những điều mà trong khi nó
ở ngay trong lòng mình thì có ích gì…
– Em có
cảm giác những người biết chuyện ở chung quanh đang dành cho em sự thương hại
khiến lòng em tổn thương, em muốn tránh mặt họ…
– Người
ngoài không hiểu mình cũng là việc bình thường, em đừng đặt nặng vấn đề thì mọi
chuyện sẽ vượt qua dễ dàng hơn. Em còn nhiều bạn bè hiểu em, cả anh nữa mà…
Tôi hỏi:
– Khi đang
rơi chới với giữa không trung làm sao gượng lên được khi không có đôi cánh hở
anh?
– Thì cứ hãy
rơi xuống tận đáy rồi mới có thể lên được, cuộc đời này luôn có cách nếu mình
thắng được những thất bại thường tình em à.
Ai đó đã
nói rằng cuộc sống sẽ có ý nghĩa hơn khi có một cái gì đó để mong mỏi, chờ đợi
vì khi ấy người ta có niềm hy vọng để sống dù cuộc đời có bao điều chưa được
như ý muốn. Tôi đã chờ đợi Luân với những ước hẹn tốt đẹp để rồi đến một ngày
kia anh nói với tôi anh không còn sự lựa chọn vì…
– Lan sắp
có…con! Đó là lầm lỡ của anh và anh phải chịu trách nhiệm cho những gì đã xảy
ra. Nhưng anh yêu em và mãi mãi sẽ như vậy dù bây giờ…
Tôi lặng
đi trước sự thú nhận của Luân, anh vẫn yêu tôi ư? Thế mà sao lại có thể xảy ra
việc có con với một người con gái khác? Tôi không ảo tưởng tin vào lời nói của
Luân, đó là lời của một gã đa tình đại diện cho nhóm đàn ông muốn có người phụ
nữ thứ hai nhưng không muốn mất người phụ nữ thứ nhất, chỉ tiếc rằng tôi đã đặt
tình yêu với niềm tin tuyệt đối vào Luân, nên trước sự thật không thể phủ nhận
này tôi như người bị xô vào một khoảng không, không có điểm dừng.
o O o
Dường như
tôi có một sự hả dạ khi nghe kể lúc Luân đang trong tiệc cưới thì có một thanh
niên đến gọi ra ngoài, họ nói với nhau vài câu gì đó rồi trước khi người thanh
niên kia quay đi đã đấm một cú mạnh khiến Luân loạng choạng suýt ngã. Sau này
tôi biết người thanh niên ấy là Hưng thì tôi cũng đoán ra họ nói với nhau
chuyện gì, tôi lấy đó làm sự xoa dịu lòng tôi. Rồi từng ngày sau đó tôi luôn
dõi theo cuộc sống của đôi vợ chồng mà khi nhắc đến tên của họ là lòng tôi rừng
rực lửa. Họ không hạnh phúc, họ bất đồng, họ tẻ lạnh tôi nghe thế đều vui!
Hưng chỉ
lắc đầu sau khi nhiều lần nói với tôi:
– Nếu cứ
nắm chặt bàn tay như thế em sẽ nhận được rất ít những gì có thể, không ai dễ
dàng tiến tới phía trước trong khi đầu cứ ngoái nhìn lại sau lưng cả. Quên đi
những phiền lụy trong quá khứ cũng là cách cân bằng lại tâm lý. Tha thứ cho ai
đó đồng nghĩa với tự giải thoát mình khỏi ràng buộc đau khổ…
Tôi không
thay đổi suy nghĩ của mình:
– Anh nói
thế là anh không hiểu em, làm sao em có thể tha thứ cho một kẻ đã làm tổn
thương em? Nếu họ hạnh phúc thì trời thật không công bằng với em…
– Nhưng họ
không hạnh phúc thì em được gì?
– Không
được gì cả nhưng em muốn thế, họ phải chịu như thế vì họ đã gây điều đó cho em…
– Em phải
biết sự độc ác nằm trong tim ai thì chính người đó mới không có sự yên ổn và
hạnh phúc…
Hưng tỏ vẻ
buồn khi không khuyên được tôi. Anh ít gặp tôi, tôi cũng không quan tâm bởi vì
tôi đang mãi vui khi nghe gia đình Luân không hạnh phúc. Tôi kết giao với những
người biết nhiều chuyện về Luân để kể tôi nghe, tôi hào hứng trước mặt những
người buôn chuyện ấy. Nhưng tôi vẫn không bình yên vì tôi không chế ngự được sự
xáo trộn trong nội tâm mình, vì tôi cứ đặt sự thất bại trước mắt mà nghiền
ngẫm, hâm nóng nó bằng sự uất ức của người thua cuộc.
Nhiều ngày
tháng trôi qua như thế, đến một hôm tôi tình cờ thấy Luân trong một bữa tiệc
đông người. Anh không biết sự có mặt của tôi, còn tôi thì không bỏ qua cơ hội
quan sát anh. Luân đang thân mật với một cô gái ngồi bên cạnh, bằng cử chỉ âu
yếm anh ta dìu cô ra sàn nhảy, họ như đôi tình nhân! Tôi nghĩ đến Lan,
tâm trạng của người phụ nữ ấy sẽ thế nào khi thấy chồng mình đang tình tứ với
người đàn bà khác? Tội nghiệp cô ấy, chỉ có một tình yêu nông nổi mới gắn cuộc
đời với một người thiếu thủy chung như thế, để nhận lại từ Luân những phũ phàng
trong cuộc đời làm vợ. Tôi quên mất mình từng mong họ đừng hạnh phúc, tôi chợt
thấy cảm thương cho số phận của Lan, đây có phải là lý do khiến gia đình Luân
luôn có những xung đột. Từ con người với dáng vẻ tỏ ra lịch lãm hào hoa ấy, lời
ngọt ngào yêu dấu nào đã từng dành cho tôi, cho Lan, và còn cho ai nữa…
Tôi nhìn
Luân mà thấy lòng nguội lạnh. Không như tôi tưởng tình yêu xưa vẫn bỏng cháy
tim tôi, khi kỷ niệm cũ vẫn hiện diện trong suy nghĩ của tôi trong suốt những
ngày qua. Khi cảm thấy như thế tôi mới chợt nhận ra rằng người đàn ông đã bước
ra khỏi đời tôi ngày nào đang trước mắt tôi kia cũng bình thường nếu không nói
là tầm thường. Trước đây tôi không nhận ra như thế vì tình yêu tôi dành cho
Luân che chắn mọi khuyết điểm của anh khiến tôi không biết mình sai lầm.
Giờ thì
tôi hiểu tôi không quên Luân không phải vì tình yêu ngày đó vẫn còn, mà vì tôi
không chịu buông bỏ những gì đã không còn thuộc về tôi, vì tôi không chịu quên
người không đáng cho tôi phải nhớ, tất cả là do sự cố chấp. Tôi cứ quay mặt vào
bóng tối nên không biết quanh mình ánh sáng vẫn chan hòa rực rỡ, và biết bao
điều tôi đã để lỡ…
Tôi
nhớ đến Hưng, anh đã cho tôi những lời khuyên để mong tôi thoát khỏi ám ảnh của
quá khứ đã che khuất mọi điều lẽ ra tôi cần hướng tới, tôi đã làm cho Hưng thất
vọng về con người tôi, để rồi mãi đến hôm nay chỉ trong giây phút ngắn
ngủi này, khi chính tôi nhận ra chân tướng của người tôi từng yêu như thế, tôi
mới cất khỏi vai mình gánh nặng của bao ngày qua khiến tôi không thể nhấc bước
được về phía trước.
Tôi thầm
gọi tên một người…
Một người
đã bên cạnh tôi trong những ngày tôi cô đơn nhất khi tình yêu quay lưng với
tôi. Bờ vai đó bây giờ không biết có còn dành cho tôi nữa không?…
Hồ Thụy Mỹ Hạnh
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét