R 229.
Đà Lạt Của Tôi
Đà
Lạt là chiều lất phất mưa bay
Chiếc
dù nghiêng ai một mình trên phố
Bức
rèm buông hờ hững khung cửa sổ
Tôi
đợi ai mà héo úa cả vần thơ.
Đà
Lạt là những sớm sương mờ
Lao
xao cả rừng thông thức giấc
Hoa
Rạng Đông rụng đầy trên mặt đất
Tiếng
chân ai lạc vào xa xăm.
Đà
Lạt như một nốt nhạc trầm
Vọng
vào trái tim tôi và vang mãi
Thời
gian đi có bao giờ trở lại
Mang
tôi về những ngày rất xưa.
Khi
Đông về thiếu những cơn mưa
Mặt
hồ ôm cả bầu trời xanh ngát
Thương
biết mấy những áng mây phiêu bạt
Bay
về đâu khi chiều đã buông giăng.
Đà
Lạt là đêm ướt đẫm ánh trăng
Êm
ả quá những con đường đang thức
Như
cơn mơ len vào trong đời thực
Như bài thơ ai chưa kịp đặt lời.
Hồ Thụy Mỹ Hạnh

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét